Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 187: Kim chủ, tôi là cố nhân (19)




Đường Hoan nằm liệt dưới đất, sắc mặt tái xanh.

Lòng bàn tay cô đầy rẫy những dấu mỏng tay, nông sâu đều có. Chắc vì muốn giữ tỉnh táo nên cô đã tự bấm móng tay vào lòng bàn tay mình.

Khi bắt được Đường Hoan, người của Mộ Cửu Lăng gần như đã đào ba thước đất cũng chẳng thể tìm thấy tung tích của Túc Ảnh.

"Mộ Cửu Lăng, vui vẻ không, bất ngờ không?"

Khi nhìn thấy Mộ Cửu Lăng, Đường Hoan đã dùng chút sức lực cuối cùng để chơi nhây với gã.

Gân xanh trên thái dương Mộ Cửu Lăng không ngừng giật giật.

Gã thấy Đường Hoan moi xuống thiết bị theo dõi từ đế giày của mình và nở một nụ cười yếu ớt nhưng cũng đầy khinh miệt với gã: "Mày cho rằng tao không biết về thiết bị theo dõi này ư? Ha ha, đáng tiếc, mày gắn thiết bị theo dõi vào người tao nhưng cũng chẳng bắt được Túc Ảnh. Có phải rất thất vọng không?"

Ban đâu, cô thật sự không biết, nhưng người của Mộ Cửu Lăng cứ như hình với bóng mà theo đuôi bọn cô nên cô đã lờ mờ đoán ra. Khu rừng này lớn như vậy, vì sao người của Mộ Cửu lăng luôn đuổi tới đúng lúc đến thế?

Cô vốn định ném thiết bị theo dõi đi nhưng sau đó, cô và Túc Ảnh đã tách khỏi nhau, thiết bị này lại trở thành một "trợ lý đắc lực", dù sao thì Mộ Cửu Lăng cũng cho rằng Túc Ảnh đang ở bên cạnh cô.

"Mày không bắt được Túc Ảnh thì chờ chết đi!" - Đường Hoan cười ha hả.

Hiện tại, cô cực kỳ khó chịu, vậy nên, người khác cùng đừng mong vui vẻ!

"Mộ Cửu Lăng, mày biết không, kẻ ngốc luôn thích tự dồn mình vào đường chết! Ai bảo mày muốn làm màu, giờ đã hối hận chưa?"

Sao Mộ Cửu Lăng ngờ được người phụ nữ có chỉ số thông minh lúc thấp, lúc cao này lại chơi mình một vố như thế!

Gã thật sự có chút hối hận nên đã đạp vào người Đường Hoan trong cơn tức giận.

Đường Hoan ôm bụng, cuộn tròn người lại. Cô quật cường nhìn Mộ Cửu Lăng, cười đầy trào phúng.

"Tao hỏi mày, Túc Ảnh đi về hướng nào?" - Mộ Cửu Lăng biết rõ, nếu bỏ qua cơ hội này, gã sẽ chẳng thể lật ngược tình thế được nữa.

"Tao nói Túc Ảnh bay lên trời rồi, mày dám tin không?" - Đường Hoan khiêu khích hỏi lại.

Dù sao cô cũng không thể sống tiếp nên chỉ mong có thể chết.

Gân xanh trên thái dương Mộ Cửu Lăng nổi thành từng đường rõ ràng, gã nắm chặt tay, ánh mắt hung ác: "Rút móng tay của con đàn bà này ra, bao giờ chịu nói thì dừng."

Theo bảo năng, Đường Hoan giấu tay ra sau lưng nhưng người của Mộ Cửu Lăng đã nhanh chóng túm lấy tay cô, cố định lại.

Cái nhíp sắc nhọn đâm thẳng vào kẽ móng tay, sau đó, móng tay dần bị tách ra và rơi xuống.

Đau!

Đau xuyên tim!!!

"Túc Ảnh!" - Đường Hoan ngửa đầu gào khóc, mạch máu ở cổ nổi lên, cô liều mạng giãy giụa, bốn năm tên đàn ông mới có thể đè cô xuống được.

"Túc Ảnh!"

"Cứu với......"

Đường Hoan gào lên từng tiếng đầy thê lương và thảm thiết, hệt tám năm trước, hoảng hốt, lo sợ, lại thấp thỏm, bất an.

Móng tay mang theo máu thịt rơi xuống đất, mặc dù đám đàn ông kia đã theo Mộ Cửu Lăng khá lâu nhưng vẫn cảm thấy có chút không đành lòng. Chuyện này, đối với một người phụ nữ, thật sự là...

Quá máu me!

Cùng lúc đó, Túc Ảnh đã gặp được Hoàng Mao và cứu viện, anh đang mang theo người quay lại, không ngừng tới gần Mộ Cửu Lăng.

Sau khi người đứng đầu vùng châu thổ - Cường Sâm đồng ý hợp tác, tình thế gần như xoay chuyển trong tíc tắc.

"Túc ca, có phải ai đó đang gọi anh không?" - Hoàng Mao lắng tai nghe và nói.

Túc Ảnh nhíu mày.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang kêu khóc thảm thiết.

Không biết vì sao, Túc Ảnh cảm thấy vô cùng sốt ruột, đầu ngón tay bất giác run lên.

Đường Hoan đau đến mức hoàn hoàn không còn sức lực. Co rúm trên mặt đất như một con mèo nhỏ ốm yếu, cô thấp giọng lẩm bẩm: "cứu với......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.