Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 148: Đế Vương thế giới ngầm (38)




"Còn nữa, nếu mặc bộ này, chắc chắn chị của Túc ca sẽ làm toàn trường kinh ngạc vì quá đẹp, có khi còn tìm về một ông anh rể cho Túc ca ấy chứ!" - Không sợ chết, Hoàng Mao đề nghị.

"Ai nói cô ấy sẽ lấy chồng?" - Lập tức, Túc Ảnh trở nên lạnh lẽo.

"Túc... Túc ca......" - Hoàng Mao đần mặt, theo bản năng hỏi lại - "Chị ấy chắc tầm hai mươi tư, hai mươi lăm, cũng... cũng đến lúc ha?"

Ánh mắt Túc Ảnh sắc như dao, Hoàng Mao sợ tới mức không dám nói hết nửa câu còn lại. Y vô cùng tủi thân, y có nói sai gì đâu, phải chăng tâm tình Túc ca hôm nay không được tốt?

(nếu không đọc truyện tại www.wattpad.com/user/DiepHoLy thì bạn đang đọc truyện tại những trang ăn cắp. Đừng tiếp tay cho trộm cắp kiếm lợi từ truyện được edit phi lợi nhuận)

.......

Đường Hoan thử quần áo nhiều đến mức mất kiên nhẫn.

"Bộ này khó coi, bộ kia cũng khó coi, rốt cuộc là cửa hàng này có vấn đề hay thẩm mỹ của em có vấn đề?" - Đường Hoan xoa eo, nhìn dáng vẻ thì xem ra cô sắp bùng nổ.

Túc Ảnh lướt qua rất nhiều bộ dạ phục, sau đó nhanh chóng chọn một bộ rồi đi về phía Đường Hoan: "Tôi cảm thấy bộ này đẹp nhất, những bộ vừa rồi đều không xứng với khí chất của cô."

Tâm tình Đường Hoan lập tức từ nhiều mây chuyển đẹp.

Bất cứ người phụ nữ nào khi nghe được hai từ "khí chất" thì đều không tự chủ được mà nở ruột nở gan.

Không xứng với khí chất của cô....... chậc chậc! Khí chất của cô phải cao quý đến nhường nào đây? Trong lòng, Đường Hoan cực kỳ đắc ý. Dưới sự trợ giúp của nhân viên, cô mặc vào bộ dạ phục Túc Ảnh đã chọn cho mình. Tuy rằng hai mắt không nhìn thấy gì nhưng vì câu nói vừa nãy của Túc Ảnh, cô cảm thấy khí chất của mình hiện tại đã tăng thêm vài bậc.

Đứng một bên, Hoàng Mao: "......"

Thẩm mỹ của Túc ca...... Có phải "một lời khó nói hết" đúng không?

Bộ dạ phục màu đen này, mặc lên cứ như phu nhân tuổi trung niên trong giới thượng lưu vậy. Tuy nó lộng lẫy, sang trọng nhưng nếu Đường Hoan mặc nó, hơi thở thanh tú độc đáo của cô sẽ bị che lấp, chỉ còn lại một chữ "tục". Quan trọng nhất là bộ dạ phục này rất rộng, chỗ nên lộ thì không lộ, chẳng thể phô ra dáng người đẹp đẽ của Đường Hoan.

"Đẹp không?" - Đường Hoan chẳng hề hoài nghi Túc Ảnh.

Mặt không đỏ, tim không đập nhanh, Túc Ảnh đáp: "Khá xinh đẹp."

Hoàng Mao: "......"

Túc ca, anh nói vậy, lương tâm không đau sao?

Bắt nạt một người tàn tật, hơn nữa, người đó còn là chị anh, thật sự nên ư?

*

* *

Lễ tạ ơn thầy cô của lớp Túc Ảnh cực kỳ long trọng.

Là học sinh giỏi nhất, Túc Ảnh xuất hiện, tất nhiên sẽ được nhiều người chú ý. Đối với ánh nhìn của người khác, lòng Túc Ảnh không chút gợn sóng cũng chẳng có cảm giác gì. Cậu nâng Đường Hoan ngồi vào chỗ, sau đó lẳng lặng gắp đồ vào bát cô trong lúc ăn cơm.

"Lát nữa tôi phải lên sân khấu diễn thuyết, sau khi diễn thuyết, tất cả học sinh sẽ thay phiên kinh rượu thầy cô, đến lúc đó, phụ huynh sẽ bắt đầu đi lại nói chuyện với nhau. Cô ngồi im ở chỗ này, đừng đi lung tung, nếu có người mời rượu, không cho phép cô uống."

Túc Ảnh vừa lột tôm cho Đường Hoan, vừa thấp giọng dặn dò. Đừng để đến lúc say lại rước thêm phiền toái cho cậu.

Đường Hoan không kiên nhẫn, xoa xoa đầu Túc ảnh: "Chị em lớn như vậy rồi, đương nhiên làm gì cũng có chừng mực, còn cần em dạy?"

Đầu tóc Túc Ảnh trở lên bù xù. Cảm nhận được ý cười của người ngồi cùng bàn, cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhịn rồi lại nhịn.

Trong mắt ai đó, Túc Ảnh thân mật với một người phụ nữ trẻ tuổi là chuyện cực kỳ khó tin. Người phụ nữ này là ai?

Cách bàn Đường Hoan khá xa, một đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, mang theo vài phần chán nản và không vui.

Khi Túc Ảnh lên sân khấu diễn thuyết, rốt cuộc thì chủ nhân của đôi mắt sáng quắc kia cũng không kìm nén được nữa, đi qua tìm Đường Hoan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.