Editor: Aimee
Sau giờ nghỉ trưa dài đằng đẵng chán ngắt là tiết thể dục định kỳ mỗi tuần một lần.
Học sinh phổ thông như bọn họ phải chịu áp lực học tập nặng nề trong một thời gian dài, vất vả lắm mới có lúc ngắn ngủi nhưng lại tự do thoải mái đến thế. Tiếng chuông vào học còn chưa kịp vang lên, toàn bộ học sinh đã ào ào chạy đến sân thể dục. Ngay cả người luôn có tính cách bất cần đời như Hạ Tiểu Hàn cũng không nhịn nổi vui sướng quá độ: “Tiểu Du này, đây gọi là bị nhốt trong lồng quá lâu thì lại được thả về tự nhiên lần nữa đấy!”
“Là ‘lồng chim’ nhỉ.”
Ôn Du nhìn các bạn chạy quanh sân thể dục như những chú chim non, bỗng dưng cô nhớ đôi chân mình lúc còn bị tàn tật. Khi ấy, điều cô mong mỏi nhất là được quay về trường, cùng bạn bè chơi trên sân thể dục. Nhưng hiện thực lại chỉ còn chiếc xe lăn lạnh ngắt và khung cửa sổ quạnh hiu.
Tuy đến đây khiến Ôn Du mất đi rất nhiều thứ, nhưng cô cũng có được vài kỹ năng vô hạn. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, sự rét buốt hằn sâu vào tận xương tủy tựa mảnh dao cứa từng tấc da tấc thịt. Ôn Du túm chặt chiếc áo đồng phục của mình trong vô thức, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô không ngờ Hứa Sí lại đang đứng phía trước, cách nơi này một khoảng xa xa.
Bây giờ cô mới nhớ ra rằng, đây cũng là thời điểm lớp cậu học thể dục.
Dáng Hứa Sí trông rất cao, cậu chẳng thèm mặc đồng phục nên khá dễ nhận thấy trong đám người nọ. Hứa Sí nghiêng người dựa mình vào trụ bóng rổ, đối diện với bãi cỏ nơi Ôn Du đang đứng, vì khoảng cách xa quá nên cô không rõ biểu cảm của cậu là gì, nhưng phần trăm cao cậu đã thấy cô mất rồi.
Tâm trạng Ôn Du đang rất tốt, cô cười giòn giã vẫy tay về phía cậu. Hình như Hứa Sí cúi đầu cười thì phải, cũng giơ tay lên chào cô nữa.
Ôn Du thu hồi tầm mắt rất nhanh, cô tiếp tục nói chuyện với Hạ Tiểu Hàn. Hứa Sí chống trụ bóng rổ đứng thẳng dậy, cứ mãi lơ đãng nhìn bóng lưng cô, chẳng ai biết cậu vô tình hay cố ý.
“Nhìn anh Sí cười kìa, giống y chang bà ngoại tao á.”
“Anh ấy đã đứng đây suốt mười phút, hình như thấy người cần tìm rồi.”
“Chờ người ta mười phút, chào hỏi người ta mười giây, vẫn chỉ là giao tiếp cơ thể thôi hả. Tụi mày nói thử tao xem, không phải là anh Sí yêu thầm…”
Còn chưa kịp dứt câu thì Hứa Sí đã nhanh chóng phóng ánh mắt của mình qua. Lá gan Sầm Dương rất lớn, nói năng chẳng bao giờ lựa lời cả, nói toạc ra là EQ hơi bị thấp, cậu ta cầm điếu thuốc rồi hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh Sí à, anh đang ngắm Ôn Du A7 hở?”
Cậu ta thật sự không thể hiểu nổi, lấy điều kiện của Hứa Sí ra, nữ sinh theo đuổi cậu khó mà đếm xuể. Ngay cả mỹ nhân Bạch Lộ vang danh khắp trường cũng rất mến mộ cậu, ai ngờ người này lại lạnh lùng như cái đầu gỗ, không thèm để tâm đến bọn họ. Ôn Du cùng lắm chỉ là đồ nhà quê vô danh tiểu tốt, điểm số rối như mớ bòng bong thì thôi tạm không nói, nhưng ngoại hình cậu ta là vô cùng khó để cảm nổi, vì sao anh ấy lại phá lệ mà lưu luyến loại con gái này chứ?
Chẳng lẽ…… là vì ăn sơn hào hải vị ngán rồi, muốn đổi gió nên mới nếm thử loại đồ ăn phụ tầm thường như thế? Nhưng món ăn phụ này có hơi không ổn nếu dọn lên bàn đâu đấy.
Hứa Sí nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, vươn tay giật điếu thuốc trong miệng Sầm Dương ra: “Khói ít ít thôi, cô ấy không thích mùi thuốc lá.”
…….
Ôn Du tưởng tượng cảnh cô rơi mồ hôi trên sân thể dục sẽ rất đẹp, nhưng thực tế lại vả cô bôm bốp không chút thương tiếc… nguyên chủ gần như chưa bao giờ vận động, ăn kiêng lâu ngày dẫn đến suy dinh dưỡng, cơ thể như một gốc cây mặc cho sâu mọt gặm nhấm, bề ngoài thì cũng không đến nỗi, nhưng thật ra bên trong đã bét nhè cả rồi.
Chưa chạy được bao lâu mà cô đã mệt mỏi thở hồng hộc, trái tim nhảy bang bang như muốn bay khỏi lồng ngực vậy. Nếu không phải Hứa Sí tặng cô một túi bánh mì thật lớn, với cái cơ thể này của cô, khả năng rất cao nó sẽ tiêu hao quá nhiều thể lực đến độ té xỉu mất.
Nhớ lại gói bánh mì in hình con thỏ mang đầy trái tim màu hường của thiếu nữ, Ôn Du không nhịn nổi nụ cười nhẹ nhàng vương trên khóe môi. Hạ Tiểu Hàn cũng là một cô gái không thích vận động, cô nàng lập tức kéo cô đi khắp sân thể dục, đặt tên cho nó là “Tản bộ ngày đông”.
Trừ việc hơi ngốc nghếch một tẹo ra, Hạ Tiểu Hàn chính là kiểu nữ sinh phổ thông điển hình nhất. Bình thường thích tám những chuyện tào lao, giờ thể dục lại chỉ muốn ngồi trên băng ghế trong sân ngắm những anh trai nhỏ chơi bóng.
Nhưng không thể la liếm công khai như vậy được. Bạn phải vờ đang thản nhiên nhìn lướt qua, lén lút ghim ánh mắt vào người hấp dẫn nhất, rút lại toàn bộ bong bóng màu hồng rồi thu hồi tầm mắt, làm như mình đang cảm thán rằng, quả nhiên những anh trai nhỏ xinh trai chỉ tồn tại trong mắt những người không cùng lớp.
Vì học trường nữ sinh nên Ôn Du rất ít khi tiếp xúc với những bạn nam đồng trang lứa. Bấy giờ, cô chợt nhận thấy hơi thở thanh xuân của phái nam tản ra khắp nơi trên sân thể dục, thấy mới mẻ vô cùng nên phải nhìn thêm mấy lần nữa.
“Tiểu Du à mình nói này, sân bóng rổ vào mùa đông chẳng có gì đáng xem hết á, cứ chờ đến mùa hè mà xem, chắc chắn lúc đó cậu sẽ thấy rất nhiều bạn nam cởi áo lộ múi luôn! Má ơi, mình muốn nằm trong biển cơ bụng quá đi thôi!”
…… Biển cơ bụng á, suy xét kỹ lại mới thấy hình như hơi ghê một chút thì phải, Ôn Du nghĩ mà nổi cả da gà da vịt.
Ắt không thể thiếu một cảnh tượng khi nói đến tiểu thuyết ngôn tình vườn trường rồi. Tám mươi hoặc chín mươi phần trăm tình tiết nữ chính bị quả bóng rổ bay đến đập vào người sẽ xuất hiện… không hề ngoài dự đoán của cô, trong nguyên tác cũng đã xuất hiện định luật được tuân thủ nghiêm ngặt này. Chính vì thế, ngay khi Hạ Tiểu Hàn đang vô cùng phấn khích tám chuyện trên trời dưới đất, một quả bóng rổ từ đâu bay đến nện thẳng vào mặt cô nàng.
Ôn Du còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một dòng máu nóng đỏ đỏ xinh xinh chảy ra từ lỗ mũi, đúng là giống một chiếc vòi nước quên khóa van thật.
Cốt truyện lúc đầu vốn chỉ là nữ chính bị quả bóng nện trúng và nam chính đến an ủi mà thôi, không ngờ câu chuyện yêu đương ngọt ngào lại biến thành cảnh tượng cẩu huyết như thế trong giây lát, làm tất cả những ai có mặt tại hiện trường cũng kinh hồn bạt vía.
“Ngả người về trước, không được ngửa đầu lên!” Ôn Du đỡ Hạ Tiểu Hàn để cô nàng dễ ngả người hơn rồi lấy khăn giấy từ trong túi ra, “Ngẩng lên nói sẽ khiến máu chảy từ cổ họng xuống dạ dày đấy. Cậu đừng sợ, có mình ở đây rồi.”
Hạ Tiểu Hàn hoảng sợ tới độ nước mắt lưng tròng, cơ thể run rẩy khó khăn túm lấy tay cô.
Hứa Sí đã để ý đến Ôn Du từ lúc cô bắt đầu ngồi xuống băng ghế, cậu chơi bóng nghiêm túc hơn hẳn bình thường. Hứa Sí giỏi thể thao ngay từ thuở bé, không những có kỹ thuật vượt trội hơn các bạn trạc tuổi, lối chơi của cậu còn cực kỳ tàn nhẫn, rất nhiều nữ sinh đều âm thầm nghỉ chân rồi lại âm thầm theo dõi cậu.
Lúc nhìn thấy Sầm Dương đập quả bóng bay về phía băng ghế của trường, cổ họng cậu đặng bật ra tiếng, vội vã quay đầu nhìn theo trái bóng rổ bay thẳng tới giữa mặt cô bạn ngồi bên cạnh Ôn Du thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi chu choa, xin lỗi xin lỗi nhé!” Sầm Dương là kẻ đầu sỏ gây tội, nhanh chóng vọt tới trước mặt hai cô gái, “Cậu không sao chứ?”
Ôn Du vẫn luôn thấy rằng, “Cậu không sao chứ?” và “Cậu tỉnh rồi à?” là hai lời thoại vô dụng nhất trong phim điện ảnh và phim truyền hình, trông Hạ Tiểu Hàn chảy máu mũi đầy mặt thế này thì có giống không bị gì không hả.
“Cậu thấy sao!” Hạ Tiểu Hàn tức giận giậm chân, nhìn mấy bạn nam đang lục tục chạy đến, đột nhiên ý thức ra, phản ứng của mình có lẽ không được thục nữ cho lắm, cô nàng thủ thỉ hỏi Ôn Du, “Tiểu Du này Tiểu Du này, nhìn mình có đẹp không? Tóc có bị rối không?”
Ôn Du bó tay với cô bạn, đưa tay còn lại sửa đầu tóc bị gió thổi tứ tung giúp Hạ Tiểu Hàn. Lúc bấy giờ, Sầm Dương mới dời lực chú ý về phía Ôn Du.
Cậu ta đã nghe danh Hạ Tiểu Hàn ở lớp A7 từ lâu. Là một ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị hoa khôi, cô nàng sở hữu lượng fan hâm mộ khá đông đảo trong trường. Trước đây, đã nhiều lần cậu ta nhìn thấy Hạ Tiểu Hàn từ xa, dáng vẻ cô nàng trông rất năng động hoạt bát, sức sống độc nhất vô nhị của thiếu nữ khiến không ai có thể dời mắt được. Khi đứng chung với Hạ Tiểu Hàn, rất nhiều nữ sinh chỉ như nhành lá xanh làm nền cho bông hồng đỏ. Không ngờ cô gái bên cạnh Hạ Tiểu Hàn lúc này chẳng hề kém hơn tí nào, ngược lại còn cao hơn Hạ Tiểu Hàn một chút nữa.
Khác với vẻ ngoài thiếu nữ tràn trề năng lượng của Hạ Tiểu Hàn, cô gái ấy nom rất dịu dàng, làn da trắng bóc mang đến cảm giác trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, giống gái Giang Nam chạm một cái là vỡ vô cùng.
Gặp phải tình huống như vậy nhưng Ôn Du lại chẳng hoảng loạn chút nào, cô dịu dàng an ủi Hạ Tiểu Hàn cứ mãi nức nở không ngừng. Lông mi rủ xuống tạo thành bóng râm dưới đáy mắt mơ màng tựa làn sương mù.
Sầm Dương vốn là kiểu người oang oang cái mồm nhưng bây giờ lại như bật nút câm lặng, không dám tin đưa mắt quét qua quét lại cô một lượt, ngơ ngác hỏi: “Ôn Du hả?”
Ôn Du liếc qua cậu ta: “Ừ.”
Cô gái nhỏ trước mặt khá giống cái đứa quê mùa trầm lặng mấy hôm trước, Sầm Dương không kiềm chế được sự ngạc nhiên tột độ trong mắt mình, dường như cậu ta đã hơi hiểu, vì sao anh Sí lại để tâm đến cô gái này rồi.
Nếu có thể theo đuổi được ngưởi con gái như này, đừng nói là để tâm đến, nếu cô muốn thì cậu ta cũng nguyện ý móc tim ra tặng cô luôn.
Hứa Sí chạy theo sát phía sau, vì mới vận động khá kịch liệt nên nhịp thở của cậu hơi gấp gáp, trên trán lấm tấm chút mồ hôi. Ánh mắt cậu bình tĩnh đặt vào gương mặt trắng bệch của Ôn Du, trầm giọng hỏi: “Dọa cậu sợ rồi à?”
Nạn nhân bị lơ đẹp Hạ Tiểu Hàn:???
Ôn Du không trả lời, lề mề nở nụ cười: “Cậu lại hút thuốc hả?”
Cô chỉ dùng năm chữ* nhưng lại khiến ông vua con không sợ trời không sợ đất cứng đờ. Cậu kín đáo liếc Sầm Dương một cái, thờ ơ nói trong ánh mắt kinh dị của người phía sau: “Sau này không thế nữa.”
Đồng bọn hút thuốc cũng bị nện bơ vào mặt Sầm Dương:???
*Trong bản raw, câu này là 又抽烟了 ? (Cậu lại hút thuốc?), nhưng vì mình thêm từ ‘hả’ nên đổi thành năm chữ, để trống không như trên cứ thấy ngang ngang kiểu gì ấy.
Sầm Dương khóc không ra nước mắt, ai mà ngờ tiết thể dục tốt đẹp lại bị biến thành hiện trường phát cơm chó chứ. Tuy Hứa Sí với Ôn Du đứng cùng một chỗ là cảnh đẹp đấy, nhưng mà…
Tốt thôi, không có nhưng mà gì hết, cậu ta rất kính phục bát thức ăn cho chó này, chắc chắn trong tương lai, anh Sí sẽ bị vợ quản vô cùng căng.
Nhờ có khăn giấy và nước khoáng mà Ôn Du bảo Hứa Sí mua giúp ở canteen, cuối cùng, tình trạng chảy máu mũi của Hạ Hiểu Hàn cũng chịu chấm dứt. Nước mắt cô nàng còn chưa kịp khô nhưng cơn tức giận lại bay gần sạch, cô xua tay với Sầm Dương như đuổi ruồi: “Cậu đi đi, tôi không sao hết.”
Sầm Dương thấy bà cô nhỏ này không dây dưa nữa thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi quay đầu nhìn về phía Hứa Sí, cậu ta phát hiện, hình như cậu chàng không có ý muốn đi ngay.
Hứa Sí không nói gì mà chỉ lấy một ít khăn ấm trong túi áo ra, nhét vào tay Ôn Du. Có lẽ mới nãy cậu mua khi đến canteen đây mà. Hứa Sí ngẩng đầu ý bảo Sầm Dương là chúng ta đi.
Lúc này, Sầm Dương mới cẩn thận nhìn Ôn Du một lần nữa. Cô gái này có dáng người gầy gầy, quần áo mặc trên người cũng ít đến tội nghiệp. Mùa đông ai ai cũng bọc mình như con gấu, nhưng mỗi cô lại mỏng manh tựa làn giấy trắng.
Nhìn gương mặt ửng hồng và mu bàn tay của cô mà xem, rõ ràng là lạnh ngắt muốn xỉu luôn.
Sầm Dương cầm lòng không đặng mỉm cười như ông bố già, trời xanh chứng giám nhé, rốt cuộc anh Sí cũng chịu trưởng thành rồi.
“Còn đau nữa không?” Ôn Du nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hạ Tiểu Hàn đi, giọng nói mềm mại như dỗ dành một đứa trẻ.
“Không đau nữa.” Hạ Tiểu Hàn sà vào lòng cô, “Tất cả đàn ông đều là đại móng heo, chỉ có Tiểu Du là tốt nhất thôi!”
“Lục Ninh cũng thế luôn hả?”
“Lục Ninh…” Cô nàng do dự trong chốc lát, âm thanh bỗng dưng mềm oặt, còn ẩn chứa chút khó chịu nữa, “Cậu ấy là đồ đại ngốc!”
Ôn Du cười xoa đầu cô nàng, lặng lẽ siết chặt đôi tay ấm áp kia trong lòng bàn tay. Chúng nó chưa hết lạnh, đã nắm trong tay rồi nhưng vẫn còn hơi buốt khiến cô bỗng nhói lên trong tim.