Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 37: Khi bàn tay vàng biến mất




Vân Thiên Vũ cứng đờ khuôn mặt... Còn Minh Đang Linh ra sức tạo dáng quyến rũ để hấp dẫn lấy anh...

- Linh nhi... Đôi khuyên tai đó...

Minh Đang Linh sờ lên khuyên tai rồi khuôn mặt thẹn thùng:

- Vũ ca, có phải vũ ca tặng Linh nhi không? Linh Nhi đã tự ý lấy nó đeo, Vũ Ca không giận Linh Nhi chứ?

Khuôn mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu pha chút quyến rũ chọc người ta thương tiếc, nhưng Vân Thiên Vũ lúc này mặt tối sầm lại... Anh không hề thấy khuôn mặt đó.... Anh chỉ cảm giác vô cùng tức giận... anh kìm nén nói:

- Linh Nhi, tháo đôi khuyên tai đó ra đi, Vũ Ca sẽ mua đôi khác cho em...

Minh Đang Linh nhíu mày, bày bộ dạng nũng nịu ôm chặt tay của Vân Thiên Vũ lắc đầu cự tuyệt với giọng nói đáng yêu:

- Linh Nhi muốn đôi khuyên tai này cơ, Linh nhi không tháo nó ra đâu...!

Vân Thiên Vũ đã cố kìm lửa giận gần nguôi nghe cô nói vậy thập phần tức giận không thể kiềm chế cười nhạt:

- Tháo nó ra.

Minh Đang Linh như không nghe thấy lời cảnh báo của anh, vẫn cứ cố gắng dụi bầu ngực vào tay anh nũng nịu:

- Không chịu đâu...

Vân Thiên Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, anh rất thích cô gái này... Vốn rất rất thích vì cô gái này hấp dẫn ánh nhìn của anh. Cô gái này ôn nhu dịu dàng hiểu chuyện luôn mỉm cười yếu đuối bên cạnh anh làm anh muốn có cảm giác vấn bẩn cô ta.

Giờ thì không... Anh cảm giác vô cùng phiền chán, cô gái này vô cùng đáng bị San San mắng là hám trai, anh thật sự muốn bù đắp tình cảm cũng không nổi... Nhớ đến khuôn mặt của San San lúc trước (trước khi xuyên) đau lòng thành một đoàn mắng Minh Đang Linh không còn là xử nữ, lòng dạ giả dối còn khuyên anh... Đôi mắt của cô lúc đó thập phần bi thương, quẫn bách... Anh nghĩ đến thôi mà trái tim anh lại nhói đau... Anh không ngốc lăng... Anh biết cảm giác này là gì..... (Không như gã bác sĩ khiêm nhà khoa học điên của chúng ta IQ thì cao vút trời mà EQ thì đếm đầu ngón tay =)))) )

Anh thực sự biết mình đã bị hấp dẫn bởi San San của hiện tại rồi... Cô gái Minh Đang Linh này luôn thể hiện sự yếu đuối vô dụng khiến anh muốn bảo hộ, còn San San luôn cố gắng bôi son chát phấn ăn mặc hở hang để anh chú ý đến, bị anh hạ nhục đến thảm thương cũng không hề lấy một giọt nước mắt mà nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương đong đầy lẫn bi thương, bao lần anh chột dạ rồi bỏ qua cái cảm giác đó...

Giờ là anh sai rồi... Cho đến khi cô không cần anh như hiện tại nữa anh mới biết... Mình luyến tiếc.... Mình bị che mờ bởi ánh đèn lung linh trước mắt mà không nhìn thấy ánh mặt trời tỏa sáng trên cao....

Anh hít thở một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn Minh Đang Linh vẫn đang cố cọ khuôn ngực vào tay mình, anh cười nhạt... Anh thừa biết cô gái này có ý gì, lúc này chính là lúc anh phải quay đầu là bờ... Nếu không San San sẽ vuột mất khỏi bàn tay anh...

- Buông bàn tay cô ra.

Minh Đang Linh nhíu nhẹ mày cái ngơ người:

- Vũ ca?

- Tôi bảo cô buông tôi ra! - Giọng nói của anh thập phần lạnh tanh lạnh nhạt, đây mới chínhlà khuôn mặt thật của anh!

Minh Đang Linh thấy anh nhìn cô ta như muốn giết chết thì liền buông tay ra cúi đầu xoắn tóc:

- Vũ ca... Vũ ca giận Linh nhi? Linh Nhi... Xin lỗi... người đừng giận Linh nhi...

Vân Thiên Vũ lúc này chính là không muốn nhìn khuôn mặt cô ta nhất liền chìa tay ra nói:

- Đưa đôi khuyên tai đây!

- Vũ ca... người... - Minh Đang Linh ấp úng nhìn anh

- Tôi nói cô đưa đôi khuyên tai đây!!! - Vân Thiên Vũ khẽ gắt mạnh lên, dù không to nhưng cũng đủ để Minh Đang Linh khiếp sợ liền lập tức tháo đôi khuyên tai rụt rè đưa cho Vân Thiên Vũ, anh thấy cô ta nghe lời liền hài lòng, rút trong ví ra một thẻ ATM nói tiếp:

- Đây là tiền ăn trưa của cô, từ giờ đừng đến tìm tôi nữa.

Minh Đang Linh ngạc nhiên mắt tròn xoe, sợ hãi nhìn anh chuẩn bị quay đi... Cô ta cảm nhận được nếu anh quay đi cô ta sẽ mất đi cái gì đó vĩnh viễn không thể cứu vớt vậy... Côta bất chấp liền ôm tay anh lắc mạnh đầu nước mắt dàn dụa:

- Vũ Ca... Linh Nhi xin lỗi... Người đừng bỏ ta mà đi... ta sẽ ngoan đừng bỏ ta...

Vân Thiên Vũ thở dài một cái, rồi trực tiếp hất tay Minh Đang Linh làm cô ta lùi lại mấy bước tí ngã, bộ dáng vô cùng buồn cười:

- Cô tự xem lại bản thân cô đi, cô ngủ với người lạ ở quán bar để giải nhiệt cơ thể trước khi quen tôi đã đành, sau khi quen tôi, tôi thử không đụng chạm đến cô một thời gian cô lại tiếp tục đi giải nhiệt cơ thể...

Anh đã cho người theo dõi cô ta từ đầu... Bởi vì anh không tin tưởng cô ta, và đúng như anh đã không tin tưởng... Cô ta quá sức giả tạo....

theo nguyên tác, San San nữ phụ sẽ cho cô ta uống xuân dược hãm hại, rồi dẫn đến quán bar đúng lúc cô ta muốn đến quán bar, Vân Thiên Vũ lúc đầu nghi ngờ cô ta nhưng nghe tin cô ta bị San San nữ phụ hại liền vứt bỏ nghi ngờ chạy đến quán bar giúp nữ chủ giải độc, tiện thể một tay trừng trị San San nữ phụ đến thảm thương... Giờ thì không...

Vân Thiên Vũ hừ lạnh một cái rồi trực tiếp bỏ đi:

- Từ nay cô đến tìm tôi nữa, đừng trách tại sao Minh Thị từ đang vươn lên xuống làm ăn mày!

Vân Thiên Vũ cứ thế bỏ đi... Minh Đang Linh khuôn mặt tái mét lại, tay nắm chặt vào nhau nghiến răng ken két ánh mắt đầy lửa hận:

- Tích San San... Cô sẽ phải trả giá tất cả cho ngày hôm nay của tôi!!!!

Một âm mưu đã bắt đầu len lói trong nữ chủ... Khi bàn tay vàng biến mất, nữ chủ không còn được bàn tay vàng bảo hộ... Chính là lúc câu chuyện của chúng ta... Đã được đẩy lên cao trào.... Âm mưu cùng nụ cười điên dại... Đã bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt đầy khả ái kia... Biến thành bộ dạng của ác quỷ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.