Đây thực sự là! đây thực sự là may mắn ngút trời!Ba anh em cùng nhau nhìn Diệp Ngư.
Diệp Ngư vô tội nhún tay, giọng nói mềm mại và ngọt ngào: "Em cũng không biết đâu!"Mấy anh em Diệp Kinh Chập cười một cách sâu xa: “Em không biết, chỉ là Tưởng Tưởng nhà mình quá may mắn thôi, chúng ta đều được hưởng nhờ may mắn của Tưởng Tưởng.
”Đúng là như vậy, nếu không phải cô em gái của họ nói muốn đi qua hướng này, chắc chắn họ sẽ không thể phát hiện rừng măng dại này.
“Không biết Hạ Hiểu Như có thể tìm thấy khu rừng măng không nhỉ?”Khi Diệp Triều Tinh đưa ra câu hỏi này, Diệp Ngư và các anh trai nhìn nhau: “Chắc là….
không thể rồi…”Bọn họ đi theo một hướng hoàn toàn khác, Diệp Triều Dương có chút hả hê: “Mấy người đó thực sự là tiền mất tật mang mà.
”Đúng là như thế.
Trước hết là mấy người Hạ Hiểu Như đã cướp đi dụng cụ của họ, sau đó họ lại được nhận dụng cụ tốt hơn từ ông lão Căn, trong khi dụng cụ của Hạ Hiểu Như lại bị hỏng.
Tiếp theo, khi Hạ Hiểu Như đề nghị đổi chỗ của rừng măng dại để lấy cái cuốc, họ không chấp nhận.
Kết quả là, rừng măng dại mà nhóm Hạ Hiểu Như khao khát tìm kiếm, cuối cùng lại bị họ tìm thấy.
Đúng là số phận trớ trêu.
"Đừng quan tâm tới mấy người Hạ Hiểu Như nữa, khắp ngọn núi này đều là tre trúc mọc hoang, cho dù bọn họ không tìm thấy rừng măng, bọn họ cũng không phải trở về tay không đâu, chúng ta phải đào nhanh lên.
"Diệp Kinh Chập dạy dỗ em trai em gái xong, sau đó anh ta chìm đắm vào công việc đào măng.
Ban đầu họ vẫn còn thời gian để trò chuyện, nhưng về sau thậm chí không còn thời gian để nói chuyện nữa.
Thật sự là quá nhiều.
Mấy anh em đào mãi mà không thể đào hết được.
Mỗi lần bổ cuốc xuống, bọn họ lại đào được một củ măng căng tròn và xanh mướt đầy hấp dẫn.
Mấy anh em mang theo ba cái giỏ lớn và một cái giỏ nhỏ, tất cả đều đầy ắp, nhưng dù thế, bọn họ đào còn chưa đến một phần hai mươi.
Có thể tưởng tượng được rừng măng dại này có bao nhiêu măng.
Diệp Ngư mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng, nhưng nhìn thấy đống măng tre xếp thành một đống nhỏ như núi trong ba cái giỏ lớn, cô vui mừng không thể tả: "Tối nay chúng ta sẽ ăn măng trộn, măng xào, măng hấp, măng—"! kho mỡ.
Câu cuối cùng, Diệp Ngư không nói ra, nhà họ ít dầu mỡ, khó mà nấu được món đó.
"Nhìn cái bộ dạng của em kìa, cái gì cũng muốn ăn.
" Trước bộ dạng ham ăn của Diệp Ngư, mấy anh em Diệp Kinh Chập cười một cái, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, anh ta nói: "Chúng ta tới đây gần nửa ngày rồi, phải về sớm thôi.
""Thật đáng tiếc, chúng ta còn chưa đào hết.
" Diệp Triều Dương và Diệp Triều Tinh cảm thấy rất luyến tiếc.
Diệp Ngư gật đầu.
"Không sợ, giờ chúng ta đã biết chỗ rồi, sau này muốn đến đào bất cứ lúc nào cũng được.
" Diệp Kinh Chập dẫn em trai và em gái xuống núi.
Con đường xuống núi không dễ đi, mỗi người đều gánh trên lưng một chiếc giỏ nặng, nếu không cẩn thận, cả người lẫn giỏ sẽ lăn xuống núi.
Mấy anh em không còn cách nào khác, chỉ có thể nắm tay nhau, một người dẫn một người, giúp đỡ lẫn nhau, dùng dây thừng buộc quanh eo, từng bước đi xuống núi.
Tới khi xuống dưới chân núi, mặt trời đã gần lặn.
Tuy nhiên, nhóm Diệp Ngư không ngờ rằng họ sẽ gặp lại nhóm Hạ Hiểu Như ở chân núi một lần nữa.
Nhưng mấy người Hạ Hiểu Như lại ở trong tình trạng thê thảm, cả người đầy vết xước, quần áo rách rưới, cả giỏ cũng trống không, rõ ràng là họ không đào được măng tre, còn trải qua chuyện không may, nếu không thì họ sẽ không có vẻ như vừa thoát chết trong gang tấc, vẫn còn hoảng sợ và chưa kịp lấy lại tinh thần.
.