Kỷ Khanh Khanh cắn răng kiềm chế chính mình mới khống chế được đôi tay đang ngo ngoe rục rịch của mình không làm loạn.
Cơ mà khống chế được đôi tay, lại chẳng thể khống chế đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cơ bụng tám mũi kia.
Tám khối cơ bụng!
Ước chừng tám khối!
Kỷ Khanh Khanh thường ngày cũng là người thích những thứ đẹp đẽ. Chỉ là tám khối cơ bụng chỉ có thể xem trên mạng, cách một màn hình. Còn để đối mặt ngay trước mặt thì chưa hề gặp qua.
Không nghĩ tới dáng người của Lục Lệ Hành lại đẹp như vậy.
Kỷ Khanh Khanh cầm sách, che mặt, giả bộ nhìn lên, lại nhỏ giọng nói thầm nói:
“Anh không thể cài cúc áo hẳn hoi được à?
Lục Lệ Hành nhướng mày, “Cái gì?”
“… Không có gì.”
Lục Lệ Hành cười cười, cuối cùng cũng đưa tay chỉnh lại “quần áo bất chỉnh” thành “áo mũ chỉnh tề”.
Òng ọc.
Kỷ Khanh Khanh xấu hổ ôm bụng nhìn về phía Lục Lệ Hành.
“Đi xuống ăn được không?”
“Đi xuống ăn đi.”
Hai người không mưu mà hợp, sau đó lại không hẹn mà cùng vào phòng thay quần áo để xuống lầu ăn cơm.
Ngoài phòng khách sạn có nhiếp ảnh gia luôn đứng đợi hai mươi tư giờ để thực hiện nhiệm vụ. Thấy hai người ra khỏi phòng, nhiếp ảnh gia cùng mấy người trợ lý lập tức đi theo sau.
Trong khách sạn nghỉ dưỡng có ba nhà hàng. Một nhà hàng cơm Tây, một nhà hàng là ẩm thực Trung Hoa và một nhà hàng buffe. Sau một hồi suy nghĩ thì hai người họ quyết định tới ẩm thực Trung Hoa.
Trong nhà hàng không có nhiều khách lắm. Từng nhóm năm, ba người gì đó, có lẽ là đám chó săn của các tạp chí tới để chụp ảnh trộm, nhưng cũng không tcó quấy rầy gì cả.
Người phục vụ đưa thực đơn cho hai người. Kỷ Khanh Khanh tùy ý lật giở, thầm nói:
“Thật muốn ăn đồ ăn của dì Bùi.”
Lục Lệ Hành lật sang trang thứ hai, “Trở về sẽ nói dì Bùi làm cho em ăn đủ.”
Hai câu nói này được nhiếp ảnh gia ghi lại vào video phát sóng trực tiếp, nghe vô cùng rõ ràng.
【? Tại sao tôi cảm thấy hai câu nói này éo thích hợp gì nhỉ? 】
【 Hai người ngày nói chuyện hmm… Cảm giác rất giống cách vợ chồng già nói chuyện với nhau ấy? 】
【 Các chị em, tôi to gan đoán rằng hai người họ có phải sớm đã có gian tình ròi không? Hơn nữa còn đã ở chung với nhau rồi! Dì Bùi này chính là nhân vật mấu chốt!!! 】
【 Vị chị em nói ở chung kia ơi! Đây chỉ là chương trình đóng giả thành một đôi tình nhân yêu đương mà thôi! Sao có thể ở chung được chứ??? 】
【 Tôi dám cam đoan, hai người này chắc chắn có quan hệ ngầm gì đó với nhau. Nếu không thì tổng giám đốc Lục cũng sẽ không nói một câu như thế! 】
【 Tôi từng nghe một tin tức nào đó, nói rằng trong chương trình này có năm đôi tình nhân, cơ mà có hai đôi là thật. Trong đó, một đôi là Trần Thư Diệc với Lâm Trăn. Còn một đôi nữa, các người tự đoán đi. 】
【 Không thể nào! Tổng giám đốc Lục của tôi sao có thể có quan hệ với Kỷ Khanh Khanh chứ! Nếu như Kỷ Khanh Khanh và tổng giám đốc Lục thật sự ở bên nhau thì chẳng phải tin tức đã bay đầy trời rồi à?! 】
【 Chỉ là chương trình mà thôi, có lẽ là có lời lẽ kịch bản hết rồi Chỉ để tạo nên mấy nội dung để nói chuyện ấy mà, các chị em chưa gì đã tin là thật rồi sao? 】
Người phục vụ giới thiệu các món ăn ngày hôm nay:
“Cô Kỷ, tuy rằng ở đây chúng tôi không có đồ gì quá sang trọng, nhưng ngài có thể nếm thử cá mú, mới câu được sáng nay, rất tươi mới.”
Vừa dứt lời, lại có thêm một đôi tình nhân và nhiếp ảnh gia đi vào.
Là Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu.
Người xem ở phòng phát trực tiếp của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành thấy hai người Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu, thì một lần nữa oanh tạc phòng trực tiếp.
【 Trước đây Cô đã từng phát sinh quan hệ bạn trai bạn gái với Kỷ Khanh Khanh. Mà không lâu trước đó, Thẩm Vi Vi và Kỷ Khanh Khanh lại nảy sinh xung đột. Chúng ta lại có trò hay để xem rồi. 】
【 Trước đây nghe nói, sở dĩ Cô chia tay Kỷ Khanh Khanh là vì Thẩm Vi Vi? Nói như vậy, chẳng phải Thẩm Vi Vi là tiểu tam à*? 】
[* Người thứ ba.]
【 Cũng không thể nói là tiểu tam được. Cuối cùng thì hai người họ cũng đã có ở bên nhau đâu? Hơn nữa, Thẩm Vi Vi cũng có bạn trai rồi còn gì?】
【 Nhưng mà Thẩm Vi Vi cũng không giống tiểu tam lắm? 】
【 Có bạn trai rồi mà còn tham gia chương trình hẹn hò, bạn trai cô ta có biết không thế? Cho dù như thế nào đi chăng nữa, chỉ nguyên điểm này thôi cũng đã thấy được người phụ nữ này không đơn giản như vẻ bề ngoài. 】
Hàng loạt suy đoán xuất hiện ở phần bình luận của phòng phát trực tiếp. Hai người ở đối diện chẳng có phản ừng gì, ngược lại thì Cô Thiếu Ngu lại đang do dự không biết có nên qua chào hỏi Lục Lệ Hành hay không?
“Thiếu Ngu, anh muốn ăn gì?” Thẩm Vi Vi đưa thực đơn cho Cô Thiếu Ngu.
Cô Thiếu Ngu cười nhẹ, ánh mắt vẫn đặt trên hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh cách đó không xa, nói:
“Không sao, em muốn ăn gì thì anh ăn cái đó.”
Thẩm Vi Vi nhìn theo tầm mắt của Cô Thiếu Ngu, sau đó liếc mắt nhìn nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia rất thức thời, đứng cách xa một chút.
“Tổng giám đốc Lục và Khanh Khanh thật là ngọt ngào đó. Trước đây đóng phim cùng em ở thành phố điện ảnh, tổng giám đốc Lục đã ở lại tổ quay phim mấy ngày. Bây giờ, Khanh Khanh tham gia chương trình, vì muốn phối hợp với cô ấy mà tổng giám đốc Lục lại tới nữa.”
Cô Thiếu Ngu thu hồi ánh mắt, sắc mặt không quá tốt.
Anh ta là bạn trai cũ của Kỷ Khanh Khanh. Tuy rằng bên ngoài người ta truyền rằng anh và cô chia tay trong hòa bình. Nhưng chia tay anh ta còn chưa được mấy ngày mà Kỷ Khanh Khanh đã bám đùi Lục Lệ Hành, vào được nhà họ Lục. Nghe nói Lục lão tiên sinh còn rất vừa lòng với Kỷ Khanh Khanh.
Trong đám bạn bè của bọn họ cũng phong thanh được tin tức này, nhưng chẳng ai dám cười Lục Lệ Hành cả.
Lục Lệ Hành là ai? Đó là người cùng thế hệ với bọn họ nhưng lại là một nhân tài kiệt xuất. Là cái tên luôn xuất hiện bên miệng của các bậc phụ huynh. Người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể nhìn lầm người chứ?
Khi anh ta và Kỷ Khanh Khanh ở bên nhau, tại sao bạn bè bên cạnh anh ta đều nói cô là loại người phụ nữ đê tiện? Nhưng mà lúc đó anh ta cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi, cho nên cũng không xem những lời ấy ra gì.
Nhưng mà bây giờ anh ta và Kỷ Khanh Khanh chia tay, đám bạn bè kia lại nói anh ta có mắt không tròng, ai ai cũng chê cười anh ta.
Cô Thiếu Ngu nghẹn một họng, hừ lạnh nói:
“Kỷ Khanh Khanh cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì cả. Hơn một nửa đều là tâm cơ với thủ đoạn. Có cơ hội tôi sẽ nói chuyện này với ông nội Lục. Sớm muộn tôi cũng phải rạch nát cái mặt nạ giả dối này của cô ta!”
Thẩm Vi Vi khẽ chớp mắt, dịu dàng khuyên nhủ:
“Thiếu Ngu, anh đừng như vậy, chắc là anh đã hiểu lầm Khanh Khanh rồi. Em cảm thấy cô ấy cũng không hư hỏng như lời đồn đâu. Trước đây cùng nhau đóng phim, cô ấy cũng khá tốt tính/ Hợp tác với chị Tĩnh Vân và anh Tưởng Tố rất hòa hợp.”
“Vi Vi, em đừng tin người như vậy, Thích Tĩnh Vân cvà Tưởng Tố là nam nữ chính của bộ phim đó. Tất nhiên cô ta sẽ cố hòa hợp với hai người họ rồi. Có câu ‘tri nhân tri diện bật tri tâm*, về sau em ít giao tiếp, qua lại với cô ta đi. Tôi sợ co ta sẽ hại em.”
[* biết người, biết mặt, không biết lòng.]
Thẩm Vi Vi miễn cưỡng cười nói:
“Vậy được, em nghe anh.” Cô ta cười, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh.
Lục Lệ Hành khẽ lướt mắt qua chỗ của hai người kia, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Vi Vi. Ánh mắt cảnh cáo kia qáu mức mạnh mẽ, Thẩm Vi Vi không kịp phòng bị đột ngột cúi thấp đầu.
Lục Lệ Hành tự nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn mắt người quay phim, ý bảo anh ta đi ra một chút.
Người phục vụ mang lên một chai rượu, rót cho Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành, mỗi người một ly.
Vị tinh khiết, mùi thơm ngọt, lưu lại hương vị ở răng môi.
Kỷ Khanh Khanh muốn uống thêm một chút nữa, nhưng lại bị Lục Lệ Hành ngăn lại:
“Uống ít thôi.”
Chắc chắn là vì những hành động mà Kỷ Khanh Khanh làm sau khi uống say trước đây mà.
“Anh yên tâm, tôi không uống nhiều, chí uống một ly thôi.”
Lúc này Lục Lệ Hành mới buông tay.
Đột nhiên lại vang lên một tiếng mắng mỏ ồn ào. Nhìn về phía âm thanh phát ra, thì ra là chuyện xấu bên phía Cô Thiếu Ngu. Một người phục vụ rót rượu, lại không cẩn thận làm bắn lên áo của Thẩm Vi Vi. Cô Thiếu Ngu lập tức nổi giận, nói người phục vụ kia hai, ba câu.
Thẩm Vi Vi vừa dùng giấy lau vết bẩn trên áo, vừa khuyên ngăn Cô Thiếu Ngu, thậm chí còn không quên an ủi người phục vụ.
Người phục vụ bị mắng kia liên tục xin lỗi. Một không gian đang an tĩnh lại vang lên tiếng động như vậy khiến người khác vô cùng phiền lòng.
Lục Lệ Hành vô cùng không vui mà đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn. Âm thanh ấy truyền tới tai Cô Thiếu Ngu, trong nhát mắt khiến anh ta ngậm chặt miệng.
Thẩm Vi Vi cười, nói với người phục vụ kia: “Được rồi được rồi, cậu đi xuống đi, tôi không sao.”
Người phục vụ kia vẫn xin lỗi thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Đối với việc tư của Thẩm Vi Vi, Kỷ Khanh Khanh chẳng hề hứng thú. Nhưng mà cô ta đã có bạn trai là Lục Lệ Đình, vậy thì tại sao còn tham gia chương trình yêu đương này chứ? Lục Lệ Đình nhìn thấy bạn gái mình trên TV, “anh anh em em” với người đàn ông khác mà không cảm thấy khó chịu à?
“Ngài Lục, anh nói xem, Thẩm Vi Vi tham gia chương trình này, em trai anh có biết không?”
“Tôi không biết nó có biết hay không…”
Lục Lệ Hành chậm chạp nói:
“Nhưng mà sẽ chẳng có người đàn ông nào chịu được việc người mình yêu “anh anh em em” với người đàn ông khác trước mặt công chúng đâu.”
Lời này của Lục Lệ Hành thành công khiến cho Kỷ Khanh Khanh nhớ tới việc anh lừa cô rồi tham gia chương trình này.
Cho nên, Lục Lệ Hành tham gia chương trình này thật sự giống như lời anh nói. Là vì không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình công khai “ngọt ngào mặn nồng” với người đàn ông khác trước mặt công chúng à?
Người phụ nữ mình yêu?
Đây là có ý gì vậy?
Kỷ Khanh Khanh liếc nhìn Lục Lệ Hành, ánh mắt vô cùng ý tứ, cong miệng cười.
Lục Lệ Hành híp mắt, nói:
“Em rất quan tâm Lục Lệ Đình?”
“Cậu ta là em trai của anh, đương nhiên em phải quan tâm rồi.”
Giọng điệu của Lục Lệ Hành bất ngờ lạnh xuống:
“Nó cũng là bạn trai cũ của em, về sau nhớ giữ khoảng cách.”
Kỷ Khanh Khanh thấy vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ của anh, cố ý nhíu mày, nói:
“Cậu ta là em trai anh, rất có thể sau này sẽ cùng sống dưới một mái nhà, ngẩng đầu thấy, cúi đầu cũng thấy…”
“Ừ?” Lục Lệ Hành “hừ” một tiếng.
Kỷ Khanh Khanh lập tức tươi cười, “Em cũng nghĩ là mình nên duy trì khoảng cách với cậu ta.”
Người phục vụ mang đồ ăn lên.
Nhìn các món ăn phong phú lại ngon miệng trước mặt, Kỷ Khanh Khanh thật sự muốn nhét hết vào bụng mình.
Thẩm Vi Vi trộm nhìn Lục Lệ Hành, thấp giọng nói: “Thiếu Ngu, không sao, em không sao mà.”
[Lời của Editor: Cứ edit tới chỗ của hai người này là tụt mood =))]
“Không sao là tốt rồi.” Cô Thiếu Ngu thật sự không muốn ở trước mặt người mình thích bày ra dáng vẻ rụt rè. Nhưng vừa rồi nghe thấy âm thanh khó chịu của Lục Lệ Hành, anh ta thật sự chẳng còn sức đâu mà nổi giận nữa.
Dường như Thẩm Vi Vi có thể hiểu tâm sự của Cô Thiếu Ngu, nói:
“Vừa rồi làm em sợ muốn chết. Tổng giám đốc Lục, ngài ấy… Nhưng mà tổng giám đốc Lục tuổi còn trẻ mà đã có thể phát triển nên một Lục thị lớn mạnh như vậy. Em cảm thấy trên người của những người đức cao vọng rọng đều mang theo uy nghiêm, khiến cho người khác không dám trêu chọc. Thật ra em cũng hâm mộ ngài ấy. Thiếu Ngu, chẳng phải anh nói anh coi anh ấy như anh trai à?”
Lời này là giữ lại mặt mũi cho Cô Thiếu Ngu.
“Ừ, ba tôi thường xuyên nhắc tới anh ta.”
Thẩm Vi Vi cười nói: “Cố lên, chỉ cần thời gian nữa thôi, anh chắc chắn cũng sẽ giỏi giang như ngài ấy.”
Thẩm Vi Vi hiểu lòng người như vậy khiến cho Cô Thiếu Ngu rất cảm kích, anh ta cười, nhẹ nhàng thở ra.
Hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh ăn cơm xong thì chuẩn bị trở về phòng.
Kỷ Khanh Khanh ngủ nướng cả buổi sáng, xoay qua lộn lại cũng chẳng ngủ được. Lục Lệ Hành thì không có thói quen ngủ trưa. Hai người ăn không ngồi rồi, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngài Lục, anh cảm thấy nói chuyện yêu đương là như thế này à?”
Lục Lệ Hành nói vô cùng hợp tình hợp lý:
“Không có kinh nghiệm. Em cảm thấy là như thế nào?”
Kỷ Khanh Khanh cũng đâu có kinh nghiệm? Nhưng mà cô không dám nói lời này. Hiện tại cô là một người phụ nữ có tới vài người bạn trai rồi.
Trong lúc Kỷ Khanh Khanh còn đang đau khổ cho bản thân mình, Lục Lệ Hành cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nói: “Đi thôi.”
Kỷ Khanh Khanh đứng dậy đi theo anh, mờ mịt hỏi: “Đi đâu vậy?
“Yêu đương.”