Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 45-2: Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!




Chương 45(2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!

Sau khi Thẩm Vi Vi đi khỏi, Lục Lệ Hành mới ngước mắt lên nhìn hắn, "Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như cậu muốn cưới cô ta?"

"Vâng, em muốn kết hôn với cô ấy!" Giọng Lục Lệ Đình cương quyết, "Cô ấy đã ở bên em bốn năm, cũng biết em không có tiền, dù cô ấy dấn thân vào showbiz nên cũng từng tiếp xúc với biết bao thằng đàn ông có tiền có thế hơn em, nhưng vẫn thuỷ chung với em, không bỏ rơi em. Cô ấy đã vất vả nhiều năm, nên em muốn cho cô ấy một danh phận, vợ của Lục Lệ Đình này!"

"Thật ra, cậu muốn cưới ai là chuyện riêng của cậu, cậu có quyết định thế nào cũng không liên quan đến anh, nhưng nếu cậu muốn cưới cô ta, muốn cô ta bước vào cửa của nhà họ Lục này, phải để chính ông nội chấp thuận. Nếu như ông nội không đồng ý, thì cho dù Thẩm Vi Vi mang thai con của cậu thì cô ta cũng không bước được nửa bước vào cửa nhà này, cậu có hiểu không?"

"Chuyện này em sẽ nói với ông." Hắn ta nói xong lại cười lạnh, "Ông nội còn để cho Kỷ Khanh Khanh vào nhà, chẳng lẽ lại không cho Vi Vi vào?"

Lục Lệ Hành nhíu mày, anh cao giọng, vẻ mặt rõ ràng rất không vui, "Cậu nói cái gì đó?"

Lục Lệ Đình quyết định muốn cưới Thẩm Vi Vi nên cũng không dám tranh cãi với Lục Lệ Hành, nên hắn đành ngậm miệng.

Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn hắn ta.

"Cậu hiểu lầm Khanh Khanh thế nào hôm nay nói cho rõ ràng với anh đi."

"Em không có hiểu lầm nào với ả ta."

"Anh nhớ cậu đã từng nói rằng lúc trước cậu và cô ấy đang yêu nhau nhưng bởi vì cậu nghèo nên bị cô ấy đá, chạy theo công tử nhà giàu." Lục Lệ Hành híp mắt nhìn hắn, "Cậu cảm thấy rằng ai cũng sẽ như Thẩm Vi Vi, cam chịu cực khổ mà bên cạnh cậu sao?"

"Em không hề nghĩ như thế."

"Vậy Kỷ Khanh Khanh bỏ cậu có gì đáng lên án không?"

"Em..."

"Anh nhớ cậu đã từng nói, Kỷ Khanh Khanh là một người bị tiền tài che mắt, hám danh hám lợi."

Lục Lệ Đình bị anh nói trắng ra, hắn quyết định không giấu diếm nữa: "Vâng! Không sai, cô ta chính là một con người như thế, khi ấy em không có tiền cô ta đã chịu không nổi sự cô quạnh nghèo túng, lạnh lùng bỏ em chạy theo tên công tử gia thế đó, sau này còn vì tiền mà lấy anh, thậm chí chính miệng cô ta thừa nhận, cô ta vì tiền mới chịu gả cho anh!"

"Đương nhiên là cô ấy vì tiền mới chịu gả cho tôi, vậy cậu có biết khi Thẩm Vi Vi bị thương đã tố cáo cô ấy, ép buộc cô ấy bồi thường 20 triệu không? Cậu biết rằng kể cả cô ấy có bán toàn bộ tài sản cũng không được 20 triệu không?"

"Đó là cô ta đáng đời!"

"Cho nên ông nội từng nói chỉ cần cô ấy bằng lòng gả cho anh, đám cưới với anh, sẽ giúp cô ấy giải quyết vấn đề 20 triệu kia. Lục Lệ Đình, cậu sẽ không ngây thơ mà cho rằng sau khi anh chết, sẽ giao toàn bộ gia sản cho Kỷ Khanh Khanh chứ?"

Lục Lệ Hành thâm trầm nhìn hắn, "Chẳng lẽ trong thâm tâm Kỷ Khanh Khanh không có tính toán sao? Thật sự cô ấy lợi dụng anh trai của cậu để chiếm đoạt tài sản? Chẳng qua cô ấy đã đến bước đường cùng, bị ông nội lợi dụng làm đám cưới với tôi, cô ấy cũng chỉ là một con cờ mà thôi."

"Chính ông nội cũng đã nói rõ, bởi vì chuyện đó mà áy náy với Kỷ Khanh Khanh, ông từng nói với anh không dưới một lần rằng, chỉ cần anh không muốn bên cạnh Khanh Khanh, cũng đối xử với cô ấy không tốt, ông sẽ để cho Khanh Khanh rời khỏi anh, đợi tương lai sau này cô ấy kiếm được người bạn trai hợp với cô ấy, ông sẽ xem cô ấy như cháu gái mà cho cô ấy cưới chồng, nhất định sẽ không đối xử tệ với cô ấy."

Lục Lệ Hành nói xong làm cho Lục Lệ Đình như bị sét đánh.

Ngày trước Kỷ Khanh Khanh còn khoe khoang, giương nanh múa vuốt trước mặt hắn, kiêu ngạo nói mình vì tiền mới chịu ở bên cạnh Lục Lệ Hành, để kế thừa tài sản của nhà họ Lục, nhưng bây giờ Lục Lệ Hành lại nói cho hắn, sở dĩ Kỷ Khanh Khanh bước vào nhà họ vì bị ông nội lợi dụng?

"Anh nói... Ban đầu ông nội ép cô ấy gả cho anh? Nhưng mà lúc trước cô ta còn nói chỉ vì di sản của anh, còn nói rằng..."

"Lục Lệ Đình, trên đời này chỉ có anh mới là đàn ông có tiền sao? Cậu có biết rằng, cô ấy cũng không thích anh, cậu cho rằng gả cho một gã đàn ông ưu tú có vẻ bề ngoài lại có năng lực là rất khó sao? Vì sao hết lần này tới lần khác lại gả cho một người thậm chí chưa biết mặt như anh đây?"

"Em..." Lục Lệ Đình nghẹn lời.

"Anh không phủ nhận Kỷ Khanh Khanh quả thực là người yêu tiền như mạng, nhưng cậu sống một cuộc sống làm nhị thiếu gia đã lâu nào biết rằng cuộc sống vất vả khó khăn kiếm ăn từng đồng, đừng nói là Kỷ Khanh Khanh, anh đây cũng coi trọng tiền bạc, chẳng lẽ cậu cũng xem thường anh? Cậu có biết nhiều lần tài chính của Tập đoàn họ Lục bị đứt gãy mà thiếu chút đã phá sản không? Cậu có biết sự khủng hoảng tài chính hay thị trường chứng khoán rung chuyển là đã có nguy cơ bị sụp đổ không?"

"Bởi vì cậu không thiếu tiền nên cậu cảm thấy cuộc đời không có ai sống trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng hết, nếu quả thật cậu vẫn còn để tâm đến chuyện năm đó, vậy sao cậu không thử thăm dò xem nguyên nhân vì sao Kỷ Khanh Khanh lại chia tay với cậu đi."

Biểu tình của Lục Lệ Đình khá mệt mỏi. Nguyên nhân mà năm đó chia tay với hắn, chỉ là cô ta nhìn trúng thiếu gia lắm tiền nhiều của mà thôi!

Lục Lệ Hành nặng nề nhìn hắn, "Lệ Đình, cậu là em trai của anh, dù cho Khanh Khanh từng là bạn gái của cậu anh cũng không quan tâm, nhưng sau này cùng sống chung một mái nhà khó tránh khỏi xung đột. Cho nên anh hy vọng cậu có thể tỏ thái độ tôn trọng với Khanh Khanh , cậu là thằng đàn ông, không thể cứ lúc nào cũng nói xấu bạn gái cũ luôn miệng, huống hồ đó là do cậu hiểu lầm mà thôi."

Nếu như Lục Lệ Đình không phải em trai ruột của anh, còn lâu anh mới tốn nhiều thời gian mà kiên nhẫn nhiều lời với hắn như vậy.

"Cậu không thể chịu đựng được thái độ của anh với Thẩm Vi Vi, vậy cậu có thể tỏ thái độ tốt với Khanh Khanh tốt một chút được không? Anh không hy vọng cậu lúc nào cũng nói cô ấy là ả thấy tiền sáng mắt, hám danh hám lợi, cũng không hy vọng mọi người xung quanh qua lời nói của cậu mà suy diễn lung tung. Cô ấy là vợ của anh, thái độ của cậu với anh trai cậu thế nào thì tỏ thái độ như vậy đối với cô ấy, có biết chưa?"

Lục Lệ Đình vô thức muốn tránh đi ánh mắt của Lục Lệ Hành, môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, không nói lời nào.

Lục Lệ Hành đứng dậy, nói nhiêu đó cũng đã đủ để Lục Lệ Đình hiểu, sau này biết điều mà nhượng bộ, nếu như không thay đổi, thì về sau sẽ không dễ dàng như thế nữa.

"Hai giờ chiều nay anh có chuyến bay, nếu cậu có lòng thì về nhà thăm ông nội nhiều một chút, anh không phản đối cậu gây dựng sự nghiệp, nhưng chuyện gì cũng có mức độ, đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.