Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 42: Không ăn.




Chương 42: Không ăn (1)

Edit: phuongchuchoe

Chương 42: Không ăn

Edit: phuongchuchoe

Món ăn mà Tần Việt và Ôn Nhu mang đến được đầu bếp của khách sạn nấu, cả màu sắc lẫn hương vị đều thơm ngon, nhìn thôi là đã phát thèm.

Hoàn toàn trái ngược với ba món ăn mà Lục Lệ Hành nấu, cá Sú mì hấp hoàn toàn không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu của con cá, khi nếm thử vị thịt cá đã mất đi hương vị tươi ngon, lại còn thoang thoảng mùi dấm. Còn bắp xào tôm thì cháy xém đen, mặn mặn lại ngọt ngọt. Về phần rau xào đen thui kia, trực tiếp làm cho người ta hoàn toàn mất đi cảm giác đói bụng.

Kỷ Khanh Khanh căn cứ theo suy nghĩ trong đầu của Lục Lệ Hành, đưa món ăn Tần Việt mang đến bày trước mặt anh, "Hôm nay ngài Lục của chúng ta vất vả rồi."

Lục Lệ Hành nhíu mày thật chặt, nhìn cô sâu kín.

Chỉ cần một ánh mắt, Kỷ Khanh Khanh đã hiểu, cô liền thuận thế đổi giọng, "Ông xã, hôm nay vất vả cho anh quá."

-『HP+1, HP hiện tại 1 tiếng.』

Lục Lệ Hành híp hai mắt lại, nửa người trên hơi nghiêng lại gần Kỷ Khanh Khanh, anh thấp giọng nói: "Lần đầu tôi nấu cơm, có có phải nên bày tỏ gì đó một chút hay không?"

Kỷ Khanh Khanh hơi ngửa người ra sau, kéo dãn khoảng cách với Lục Lệ Hành.

"Bày tỏ gì?"

Lục Lệ Hành bị Kỷ Khanh Khanh đẩy đi, anh kéo dĩa bắp xào tôm tới.

"Bắp xào tôm này, vì xử lý trái bắp đến hơn nửa tiếng, sau đó tôi phải giải quyết tôm đến hai mươi phút, bị tôm quẹt cho bị thương hai lần, bị dầu bắn vào người đến bốn lần."

Kỷ Khanh Khanh nhìn tay anh hoàn toàn lành lặn không có 'sứt mẻ' gì, "Vậy anh cần đi bệnh viện không?"

"... Cô nghe tôi nói hết đi."

"Vậy anh nói đi."

Anh cầm dĩa cá Sú mì đến.

"Bởi vì con cá này mà tôi rửa tay hơn 10 phút vẫn chưa hết mùi tanh."

"Còn có dĩa rau xào này, tôi đã rửa từng cọng thật sạch sẽ."

Kỷ Khanh Khanh hỏi dò, "Vậy cảm ơn 'anh chồng' nhé, đã vất vả nấu cơm cho tôi."

-『HP+1, HP hiện tại 2 tiếng.』

"Chỉ như vậy thôi sao?"

Kỷ Khanh Khanh sáng tỏ.

Không biết Lục Lệ Hành quản lý công ty như thế nào, sao còn quanh co như vậy.

"Ông xã, hôm nay anh đã nấu cơm cho rôi, tôi thật sự rất cảm động, cảm ơn anh." Cô hít một hơi thật sâu, "Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã."

-『HP+12, HP hiện tại 14 tiếng』

"Đủ chưa?"

"Chưa đủ."

"Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã" Kỷ Khanh Khanh quan sát Lục Lệ Hành , ánh mắt cô vui vẻ cười nói với anh, "Bấy nhiêu đây đã đủ chưa?"

-『 HP +9, HP hiện tại 23 tiếng.』

"Vẫn chưa đủ."

Kỷ Khanh Khanh cau mày, "Vậy anh muốn thế nào?"

Lục Lệ Hành dời mắt nhìn ba dĩa đồ ăn trên bàn, "Hôm nay cô phải ăn một nửa những món tôi nấu."

"....."

Lục Lệ Hành có lòng dạ rắn rết đúng không? Nếm thử là đã đủ đòi mạng rồi, còn muốn cô ăn một nửa? Muốn cô 'ngủm' luôn hay sao?

Kỷ Khanh Khanh vội vã lắc đầu từ chối.

Ăn một miếng thiếu chút là bị ngộ độc, ăn hết một nửa là thăng thiên thật đấy!

"Tôi đã vất vả cực khổ nấu cho cô một bữa cơm, vậy mà cô..."

"Dừng dừng!" Kỷ Khanh Khanh cắt ngang Lục Lệ Hành đang nói không dứt, "Lục tiên sinh, anh đã tốn nhiều công sức và thời gian quý báu mà nấu cơm cho tôi, tôi rất cảm kích, cũng rất vinh hạnh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó."

"Trước khi nấu anh hỏi tôi muốn ăn gì tôi mới nói, hơn nữa khi nghe phòng bếp khách sạn nghỉ nên tôi mới gọi đồ ăn bên ngoài nhưng anh từ chối đó chứ."

"Tay nghề của anh tôi đã trải nghiệm được, vì sự an toàn của chúng ta, mình nên ăn đồ ăn mà anh Tần đưa đến thì hơn."

Lục Lệ Hành trầm giọng, "Thật sự cô không ăn?"

Kỷ Khanh Khanh mạnh mẽ lắc đầu, "Tôi không ăn đâu."

Trong lòng Lục Lệ Hành âm thầm tính toán, "Cô không ăn cũng được, gọi tôi 100 tiếng 'ông xã' thì tôi bỏ qua cho cô."

"..."

Anh quá đáng lắm đấy nhé!

Lục Lệ Hành càng ngày càng quá quắt!

Trước đây chỉ có 10 tiếng 'ông xã' thì cũng chấp nhận được, bây giờ trực tiếp đòi hỏi đến 100!

Xem cô là máy phát lại à?

Nếu như anh muốn nghe người ta gọi mình là 'ông xã', chi bằng ghi âm lại thì hơn!

Cô lấy điện thoại ra, gọi 'ông xã' ghi âm vào điện thoại.

"Cô làm gì vậy?"

Sau khi ghi âm xong, cô đưa điện thoại trước mặt anh, "Không phải anh muốn nghe sao? Ghi âm lại cũng giống như nhau thôi."

Cô nói xong liền nhấn nút mở ghi âm, lặp lại từng tiếng cho anh nghe.

Máy ghi âm phát đi phát lại từng tiếng 'ông xã', nhưng giá trị HP vẫn không thay đổi tẹo nào.

Lục Lệ Hành tắt ghi âm.

"Dù gì tôi cũng cố gắng nấu cho cô, nể mặt tôi chút được không?"

"Ông xã, mặc dù đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, quả thực rất đáng để kỷ niệm, nhưng tôi không thể ăn hết phân nửa được, vậy tôi chỉ ăn hai phần thôi nhé."

-『HP+1, HP hiện tại 24 tiếng.』

Kỷ Khanh Khanh nói xong, cô như tráng sĩ thấy chết không sờn gắp một miếng thịt, sau đó vài cọng rau xào, một muỗng bắp, để bày tỏ tấm lòng biết ơn của mình.

"Ăn thêm hai phần nữa."

Sắc mặt của Kỷ Khanh Khanh tái mét, cô buông đũa xuống, "Ông xã, tôi vẫn là người bệnh mà..."

-『HP+1, HP hiện tại 25 tiếng.』

Ánh mắt của Lục Lệ Hành nặng nề nhìn ba dĩa đồ ăn trên bàn, anh gắp một miếng cá , hít thở thật sâu sau đó bỏ vào miệng.

Món cá Sú mì hấp so ra là món dễ nuốt nhất, ngoại trừ phần thịt có hơi nát và hơi có vị chua, ngoài ra cũng không có mùi nào khó ngửi.

"Anh làm gì thế!" Kỷ Khanh Khanh đưa một ánh mắt 'anh điên rồi' nhìn Lục Lệ Hành.

Anh quyết tâm ăn sao?

"Ăn cơm."

"Đừng ăn." Kỷ Khanh Khanh lo rằng Lục Lệ Hành tự ngược đãi bản thân mình, cô gắp một miếng thịt gà đã được hầm chín đặt vào trong chén của anh.

Lục Lệ Hành lại gắp một con tôm, nhai hai lần, sắc mặt của anh so với đáy nồi bị cháy khét kia có khi còn đen hơn, ngọt ngọt lại mặn mặn.

Anh nhớ lại khi nấu ăn Kỷ Khanh Khanh nhầm đường thành muối, sau đó anh cũng không lường được, ôm suy nghĩ đâm lao phải theo lao mà rắc bừa vào.

Cho dù có kêu khách sạn đưa nguyện liệu tới thêm một lần nữa sợ rằng so với bây giờ còn khó nuốt hơn.

Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành miễn cưỡng nhai, cô mày nhíu thật chặt, cảm thấy quai hàm của mình cũng ê ẩm.

Lục Lệ Hành tay nắm chặt đôi đũa, vị mặn lẫn vị ngọt trong khoang miệng như hành hạ anh đến chết lặng, cuối cùng cũng ăn hết bảy con tôm, sau đó mặt không đổi sắc nhả vỏ tôm ra, chấp nhận sự thật đắng lòng.

"Thôi, đến đây là đủ rồi."

Kỷ Khanh Khanh sợ anh sẽ làm ra hành vi tổn thương bản thân mình, cô đem ba dĩa đồ ăn đổ vào thùng rác.

Sau đó lấy cho anh một ly nước ấm, "Anh uống chút nước đi, súc miệng lại."

Lục Lệ Hành uống ba ly nước lớn, lúc này hương vị hỗn loạn trong khoang miệng mới giảm bớt.

-『Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 20 HP, HP hiện tại 5 tiếng.』

"20 HP?"

-『Độ khó càng cao, giá trị HP cũng càng lớn.』

Lục Lệ Hành dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh.

Khi Kỷ Khanh Khanh đang bưng dĩa rau xào, cô chợt cảm thấy ớn lạnh, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Sao thế?"

"Hai ngày trước ở trường quay, cô từng nói buổi tối tôi muốn làm gì cũng được, đến hôm nay tôi còn chưa thực hiện, cô nói xem?"

Chiếc đũa trên tay Kỷ Khanh Khanh khựng lại.

Lúc đó ở trường quay vì muốn giảm bớt sự xấu hổ, nên cô chỉ lừa Lục Lệ Hành cho qua chuyện, không ngờ Lục Lệ Hành còn tưởng là thật ghi nhớ trong lòng.

Sau đó cô điềm nhiên vờ như không có việc gì tiếp tục gắp rau ăn cơm, "Không phải chưa đến buổi tối sao?"

"Được." Lục Lệ Hành hàm ý sâu xa nói, "Tối nay tôi chờ cô."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.