Nữ Phụ: Lang Thang Muốn Về

Chương 2: Chap 2




Ai da ! Nực cười thật đấy ,nhan sắc , tiền , địa vị , danh phận ,gia đình cái gì cũng thuộc hạng đẳng cấp chỉ mỗi tôi là ngu vì trai nên mới tang hoang nhà cửa.

Chậc ! Chắc bà tác giả nổi cơn ghen tỵ với bé con này đây nên mới chu di cửu tộc bé nó như thế .

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa chợt vang lên đánh gây dây đàn suy nghĩ của cô.

Thằng chó nào ?

Ha! Là thằng chó này đây !

Giờ này rồi mà mày không chịu dạy à? Đồ con lợn!"

Giọng trầm ấm, nhẹ nhàng như đang rót mật vào tai cô. Nghe thôi mà cũng đoán được đây chuẩn xác là một hotboy con nhà giàu - là tiêu chuẩn con rể tương lai của mấy bà mẹ có con ế lâu năm đây mà.

Ồ ! là anh trai yêu quý của em đây sao ?

Em tưởng anh nhận anh là chó rồi cơ mà ?

Chó là phải ngoan , biết nghe lời chứ sao lại tự ý vặn cửa phòng của thiếu nữ đẹp như hoa là em đây mà chưa có sự cho phép của bà hả?"

Xì ! Nhìn thì cũng ra gì phết đấy chứ mỗi tội là cô không thích chơi loạn luân nên ... haizz tiếc thật!

" Mày á ? Mày soi gương lại cái bản mặt mày xem có khác gì con đười ươi không mà chảnh chó ,còn.. cái gì cơ... à thiếu nữ ? Ha ha , mày nghĩ mày là con gái à ?"

Ui ! Hình tượng anh trai bá đạo ,lạnh lùng trong truyền thuyết đâu rồi ? Ông anh trai này sao lại nhây thế ? Tiết tháo ,liêm sỉ đâu ?Where??

" Anh!! ... Chậc! thôi được rồi em không chấp với đồ chó như anh nữa .Sao? Anh không định xuống cho em thay quần áo à ?"

Cô biết hôm nay là ngày nhập học của nguyên chủ nên ông anh này lên chỉ có gọi cô dậy thôi chứ chẳng rảnh mà lên đây cãi nhau với cô đâu. Nhưng mà xem ra người anh này tính cách không tồi .Là người đàn ông tốt.

" Xì ! Hôm nay biết điều đấy ! Nhanh lên pa ma

đang chờ !"

Nói xong chẳng thèm nhìn cô 1 cái đã đóng cửa cái rầm làm cô thót tim.

Chó má! Chắc mai cô phải mua thuốc trợ tim mất chứ cứ để tình hình này thì cô bị làm cho giật đến nước nhập viện chứ chẳng đùa .

Mười lăm phút trôi qua...

Yi! Đồng phục không tồi ! Rất đẹp!

Mẹ kiếp ! Chủ yếu là người xinh thì mặc gì cũng xinh chẳng bù cho cô ... Tsk! thôi dẹp mẹ đi.

Chỉnh chu tất cả cô có chút khẩn trương khi sắp phải ra mắt bố mẹ chồng .... à quên ,là bố mẹ ruột. Điên mất!!

Pa! ma! sáng tốt lành

Bây giờ cô đã trong tuổi phản nghịch rồi nhưng vẫn giữ được chất giọng cute nghe mà muốn được yêu thương .

" Ồ ! Con gái bảo bối của mẹ bây giờ mới dậy à ? Con cứ thế này thì ai dám rước con về ?"

Mẹ nguyên chủ lên giọng oán trách nhưng ngay cả mấy thằng thiểu năng cũng nhận ra trong đó toàn là cưng nựng.

Ui ! Mẹ của nguyên chủ có giá trị nhan sắc cao thật đấy! . Xem ra cô đoán đúng rồi , nhan sắc của cô là do đây mà ra chứ đâu.

"Xì ! Điều đấy là đương nhiên ! Người như con bé thì ai dám rước về chứ. "

Ơ ! Cái ông anh này sao lại chen vào đây thế ?

Biến về chỗ của ông đi chứ ? Ai cho chen mà chen?

Bình tĩnh không được cãi. Cãi là mất hình tượng đó .Đúng ! Mình phải bình tĩnh.

" Cái thằng này nói linh tinh cái gì đấy!

Xem ra con rảnh quá nhỉ ? Chê công việc quá ít sao ?"

Chậc ! Giá trị nhan sắc của ông này không tồi nha ? Khi còn trẻ thì phải thuộc hàng thượng đẳng đó. Á ! Thôi chết mẹ ! Mắt tôi ! Á....

" Ài ! Con chỉ trêu con bé thôi mà !

Ba đừng chơi bẩn như thế chứ!"

Ha ha , cho đáng đời .Cái mồm làm hại cái thân , đạo lí đường đời phổ biến như thế mà anh không biết sao?

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/markdown/11083061/1594739271583.jpg-original600webp?sign=69fdd6bb2d75221f12c3f255dca3e546&t=5fff8980)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.