Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 7




Nàng cầm trên tay thiệp mời mà khóe miệng giật giật, Thất Tịch sao? Phải vào cung sao? Nàng không muốn đi, nhưng khổ nỗi trong thiệp mời ghi rằng mời tất cả các khuê nữ, lá thiệp chính là được gửi từ hoàng cung đến, là mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương, nàng không thể không đi.

Nhìn thân hình mình thêm một lần nữa, nàng càng thêm chán nản. Thân hình thế này thì mặc thế nào cho đẹp chứ? Đi đến hoàng cung cũng chỉ nhận được ánh mắt xét nét và khinh bỉ thôi...

Khinh bỉ cũng phải, nàng là xấu nữ, dùng mọi thủ đoạn nào là khóc, nháo, thắt cổ đòi cha tướng quân để được đính hôn với Khang vương. Nguyện vọng được thực hiện thì nàng nhận được vô số sự căm ghét cùng không cam lòng, ai bảo cha nàng là Đại Tướng Quân cơ chứ, nam chính cũng cần đến 'cha' nàng để củng cố địa vị sau này... À đâu phải, là cha nữ chính chứ.

Sau này Hề Như Quỳnh làm người 'cha' thất vọng, phát hiện ra rằng nàng không phải con ruột của mình , cũng mắt nhắm mắt mở để cho người khác hành hạ nàng đến chết.

Về thực tại, mai là thất tịch, giờ nàng phải đi chuẩn bị y phục , mặc gì đây nhỉ? Với thân hình thế này thì nên mặc y phục đơn giản và sang trọng, không nên lông lẫy nếu quá lộng lẫy thật sự là rất giống con heo đeo trang sức !

'Tam, ta có bộ y phục màu hoa mẫu đơn phải không ? Ngươi tìm giúp ta"

Tam nhanh nhảu vâng dạ, vừa tìm y phục, vừa lựa trang sức cho nàng

"Tiểu thư hôm nay thích mặc bộ này sao? Bộ này có vẻ...." hơi đơn giản quá !

"Có vẻ gì? Ta thấy thế là ổn, thân hình ta thế này đã đủ gây chú ý, ta không muốn là trung tâm của ánh nhìn"

a~ nếu là trung tâm ánh nhìn vì vẻ quốc sắc thiên hương thì nàng rất sẵn lòng... Nhưng thế này thì, có chết nàng cũng không muốn !

" Mau mau lựa trang sức đi, tìm trang sức đơn giản thôi, đừng quá cầu kì ! " nàng thúc giục

"Nô tì nghe nói Đại tiểu thư cũng nhận được thiệp mời đêm Thất Tịch."

"Vậy sao?"

Nàng thờ ơ

"Tỷ tỷ là đại tiểu thư của Hề phủ, đương nhiên sẽ nhận được thiệp mời."

Ngày mai là ngày Hề Như Tình và Khang vương cùng nhau liếc mắt đưa tình. Gặp gỡ nhau và cùng nhau tình cảm chàng chàng thiếp thiếp rồi trao nhau tín vật, đứng ở một khung cảnh xung quanh đầy hoa, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, hai người họ như một đôi thiên thần, sinh ra là dành cho nhau cơ mà !

Sao tiểu thư có thể thờ ơ như thế chứ ! Không sợ đại tiểu thư sẽ cướp Khang Vương sao !

Bên ngoài có tiếng gõ cửa,

"Để nô tì ra xem"

Tam nhanh nhảu chạy ra gian ngoài,

là Hề Như Tình.

"Nô tì tham kiến Đại tiểu thư"

"Ta muốn gặp muội muội, có tiện không?"

Nàng thật lo lắng cho muội muội đáng yêu nha, ốm lâu vậy sao không khỏi, từ lần nói chuyện đó nàng không thấy muội muội thêm lần nào nữa...

"Để nô tỳ vào bẩm báo, đại tiểu thư xin hãy đợi một chút" nói rồi lại đi vào bên trong

" tiểu thư, đại tiểu thư muốn gặp người, người..."

"Ra ngoài thôi, không thể để tỷ tỷ chờ"

Nàng bước ra ngoài, nhìn thấy đại mỹ nhân đang đứng đó chờ nàng. Đây là nhìn lần thứ hai rồi, nàng vẫn không khỏi kinh diễm vì nhan sắc kia. Aizz, sao lại có người đẹp như vậy chứ.

"Tỷ tỷ mời ngồi, Tam đến châm trà, đem lên đây thêm ít điểm tâm !"

Nàng thân thiết đến kéo tay Hề Như Tình ngồi xuống

"Tỷ tỷ đến đây có gì muốn nói sao?"

Hề Như Tình ngượng ngùng, hơi ngập ngừng nói

'Thất Tịch ta... Ta cũng có thiệp mời, ta cùng muội đi cùng nhau đến hoàng cung được không?" Nàng muốn thân thiết với muội muội này hơn một chút nha.

"Được ! " Hề Như Quỳnh sảng khoái đồng ý, không hề do dự, có vậy thôi mà. Nếu là nguyên chủ lúc trước luôn không thích đứng cạnh Hề Như Tình, vì căm ghét, cũng vì sợ tương phản, nhưng nàng đâu phải là nàng ta?

"Được?"

Đôi mắt xinh đẹp của Hề Như Tình ngẩng lên ngạc nhiên vui sướng nhìn nàng. Muội muội đồng ý kìa, vậy là muội muội đã thực sự chấp nhận nàng !

"Vâng, được chứ ! Tỷ tỷ đã chuẩn bị gì chưa?"

"Tỷ chưa, giờ tỷ phải về chuẩn bị đây, nhớ ngày mai đi cùng nhau nhé !"

"Vậy tỷ tỷ lần khác đến đây trò chuyện với muội nhé ''

Nói rồi nàng tiễn Hề Như Tình ra cửa, Hề Như Tình tạm biệt rồi rời đi.

Hôm sau, đúng giờ hẹn, nàng và Hề Như Tình cùng đi một xe ngựa, nàng mặc y phục màu hoa mẫu đơn, hoa mẫu chìm trên áo, tóc được chải gọn gàng, trên đầu đeo bộ trang sức bạch ngọc đơn giản, nhìn nàng khác với hình tượng khoa trương trước kia rất nhiều, cũng đỡ thô tục hơn trang phục hoa lệ như lúc trước.

Thời khắc Hề Như Tình xuất hiện, nàng suýt ná thở ! Đẹp xuất sắc ! Bộ y phục hồng phấn tôn lên làn da trắng nõn nà không tỳ vết, bộ quan kê tinh xảo đẹp mắt, tuy không gắn nhiều trâm nhưng toát hết lên vẻ kiêu sa và mê hoặc ánh nhìn. Giữa mi tâm được vẽ bột bông hoa đỏ chót , càng nổi bật lên nhan sắc của Hề Như Tình.

"Muội muội ?"

Hề Như Tình gọi nàng, muội muội hôm nay sao lại ăn mặc đơn giản thế? Mọi khi rất lộng lẫy cơ mà ? Tiếng gọi của Hề Như Tình đánh thức nàng ra khỏi si mê

"Tỷ đến rồi sao? Tỷ thật đẹp, khiến nữ nhân như muội cũng không kìm lòng được mà... rung động !"

Nàng không tiếc lời khen

" Muội, muội thật là.... Đi thôi, lên xe đi khẻo muộn ! "

Hề Như Tình ngượng ngùng đỏ mặt, kéo nàng lên xe ngựa. Nàng nở ra nụ cười, giả vờ lưu manh trêu chọc Hề Như Tình, làm khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia còn đỏ hơn.

Đây là lần đầu tiên đến cổ đại nàng đi xe ngựa, hoa ra xe ngựa như thế này, không khác trên phim, trong này được trang bị khá đầy đủ, cũng đẹp, không gian vừa hai người, ở giữa còn được đặt cái bàn nhỏ, chắc để đựng điểm tâm có điều... Hơi xóc nảy một chút, cũng tạm được.

Đi chừng hơn một khắc cũng đến hoàng cung, vừa đi đến cửa, gặp người mà ai cũng biết là ai đấy vừa vặn đứng ở cửa Hoàng Cung, là Khang Vương chờ Hề Như Tình chứ ai. Thật là... Mới thế đã không chịu được rồi, có điều, muốn nhìn thì cứ tập trung vào Hề Như Tình mà nhìn!

Không phải bắn ánh mắt lạnh thấu xương kia đến chỗ nàng ! Nàng không hại Hề Như Tình thêm lần nào nữa đâu, cho thêm mấy cái đầu nàng cũng không dám ! Vậy nên không cần đề phòng nàng ! Trong lòng nàng gào thét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.