Mấy ngày gần đây Thẩm Vãn Tình rất vui vẻ.
Đầu bếp của Huyền Thiên các nấu ăn rất ngon, đồ ăn không ngày nào trùng ngày nào, thỉnh thoảng còn nấu vài bữa lẩu. Vui hơn nữa là Vân Thành dưới chân dúi Huyền Thiên gần đây thương nghiệp rất phát triển, ngày nào nơi đó cũng có chợ đêm, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Từ đỉnh núi xuống chân núi không xa lắm, huống chi bây giờ cô còn có xe ngựa xịn, đi đi về về không mất bao nhiêu thời gian. Thế là ngày nào Thẩm Vãn Tình cũng lôi Phong Dao Tình đi dạo chợ đêm. Ba tên ma tướng vốn đã tự làm công tác tư tưởng "quyết tử vì ma giới" chờ mãi cũng không thấy chém giết chết chóc gì, cuối cùng bị nhét cho một đống bao lớn bao nhỏ chất đầy quần áo, vải vóc, đồ chơi đủ các thể loại. Bọn họ ngày nào cũng ôm một đống đồ, thất tha thất thểu đi theo sau Thẩm Vãn Tình. Cô còn dùng phép thuật che giấu ma khí trên người bọn họ, để bọn họ biến thành bộ dạng người bình thường nữa.
Đi dạo chợ đêm mà, phải đi cùng người bình thường thì mới vui.
Niềm vui lớn nhất khi mua sắm là gì?
Là mặc cả!
Thế là Thẩm Vãn Tình, một truyền kỳ tiếng tăm lừng lẫy của tu chân giới, một người làm cho người ta vừa nghe đến tên có thể sợ vỡ mật, một người có thể cùng nhân tình của mình hủy diệt nhân giới bất cứ lúc nào, giờ đây ngày nào cũng ngồi xổm bên sạp hàng của người ta cãi cọ mặc cả, cuối cùng còn vì năm văn tiền thiếu chút nữa thì nắm tóc túm đầu đánh nhau luôn.
Thẩm Vãn Tình vô cùng tức giận. Cô vất vả lắm mới mặc cả được một cái váy vô cùng xinh đẹp, mới đi được mấy bước đã phát hiện ra tầng vải bên trong của váy bị rách một mảng to. Cô thở phì phì quay lại cãi nhau với chủ tiệm: "Sao nhà ngươi có thể bán cho khách hàng loại váy như thế này cơ chứ!"
Chủ tiệm giả ngu giả ngơ: "Lúc ta bán cho cô nó vẫn còn nguyên, ta sao biết được có phải cô vì muốn ta bán rẻ hơn mà cố ý làm rách bộ váy này nhà chúng ta không cơ chứ."
Thẩm Vãn Tình nghe không lọt tai câu này. Cô giơ tay ra hiệu cho ma tướng đang xắn tay chuẩn bị giúp cô đập cái cửa hàng này và cả Phong Dao Tình đang chuẩn bị khuyên can lại.
Trận đấu này liên quan đến tôn nghiêm của phụ nữ, cô nhất định phải thắng cho bằng được. Hơn nữa cô còn phải dựa vào cái miệng của mình mà thắng một cách đường đường chính chính, dùng tiên thuật bắt nạt người ta là phạm quy.
Hai người tôi một câu chị một câu cãi nhau om sòm, cuối cùng chủ tiệm không thể nhịn được nữa.
Chủ tiệm chống nạnh: "Ngươi biết phu quân của ta là ai không? Phu quân của ta cai quản chỗ này, nếu ngươi không biết điều mà chọc giận ta, ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Thẩm Vãn Tình cũng chống nạnh: "Vậy ngươi biết phu quân ta là ai không?"
"Ta thèm vào quan tâm phu quân ngươi là ai! Phu quân của ngươi chắc chắn không lợi hại bằng phu quân của ta!"
"Ngươi khoác lác! Phu quân của ngươi mới không lợi hại bằng phu quân của ta!!"
Phong Dao Tình bất lực đỡ trán nhìn Thẩm Vãn Tình cãi nhau đánh nhau loạn xì ngậu với vị nữ chủ tiệm kia.
Ma tướng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mồm miệng há hốc không tài nào khép lại được. Hành vi này của cung chủ nhà bọn họ chẳng khác gì Tạ Vô Diễn lấy Cô Quang kiếm ra hù dọa hổ vương ngày đó cả.
Cuối cùng sau khi cãi nhau một lúc lâu, phu quân của nữ chủ tiệm kia cũng lên sàn. Hắn ta râu quai nón xồm xoàm, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay trần trụi để lộ hình xăm đầu rồng rất hầm hố.
Nữ chủ tiệm kiêu ngạo nói: "Nhìn thấy chưa? Phu quân của ta đến rồi. Nhìn ngươi chân tay mảnh khảnh thế kia, phu quân ta bẻ phát là gãy ngay. Bộ váy này ta cũng không muốn để cho ngươi nữa, thức thời thì để váy lại rồi chạy cho nhanh, không phu quân ta làm ngươi bị thương thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!"
Mọi người xung quanh cũng lên tiếng khuyên nhủ cô:
"Thôi thôi, đừng trêu vào bọn họ."
"Đúng vậy, cô nương, người này không dễ dây vào đâu. Rất nhiều người nơi khác đến đây cũng bị bọn họ bắt nạt như vậy, cô mau đi đi thôi."
"Người đàn ông này có số có má trong trấn của chúng ta, cô gia nhà hắn còn làm quan nữa, không đắc tội được đâu."
Ma tướng nghe những lời này nội tâm không hề gợn sóng.
Đám người này đúng là không biết sợ. Nhưng bọn họ nghĩ, về tình về lí đều có thể tha thứ. Ai có thể ngờ được đại nhân vật cấp bậc hủy thiên diệt địa như cung chủ nhà bọn họ lại có thể ở ngồi bên lề đường cãi nhau ầm ĩ với người khác suốt một nén nhang chỉ vì một cái váy không đáng bao nhiêu tiền như kia cơ chứ.
Phu quân của nữ chủ tiệm kia thấy Thẩm Vãn Tình không đi thì liếc mắt nhìn cô một cái sau đó cợt nhả nói: "Tiểu cô nương, phu quân của cô đâu? Sao lại không thấy hắn ra đây nói chuyện? Ta không đánh phu nữ, hoặc là gọi phu quân của cô ra đấu tay đôi với ta, hoặc là cô nói vài câu dễ nghe cho ta, nói không chừng..."
"Thẩm Vãn Tình."
Giọng nói của Tạ Vô Diễn vang lên sau lưng cô.
Hắn mặc một cái áo gấm đen điểm chút đỏ, lông mày hơi nhíu, vươn tay về phía cô: "Nàng lại đang làm gì thế?"
Thẩm Vãn Tình lập tức vọt qua chỗ hắn sau đó giơ tay chỉ về phía tên đại hán phía bên kia, bắt đầu làm nũng: "Hắn muốn đấu tay đôi với chàng đấy."
Tạ Vô Diễn: "?"
Hắn cúi đầu nhìn Thẩm Vãn Tình bắt đầu dùng giọng đáng yêu làm nũng với hắn, lại nhìn về phía người đàn ông lực lưỡng không có chút căn cốt nào, bình thường đến không thể bình thường hơn cách đó không xa.
"Được rồi." Tạ Vô Diễn bóp mi tâm: "Vậy đánh đi."
Ma tướng và Phong Dao Tình lập tức hít vào một hơi.
Đánh thật đấy à?
Ngài cứ chiều theo nàng ấy như vậy sao?
*
Đương nhiên là cuối cùng bọn họ cũng không đánh nhau bởi vì đôi mắt màu đỏ kia của Tạ Vô Diễn quá gây chú ý, vừa nhìn đã biết không phải là đôi mắt của một người bình thường. Trong đám quần chúng hóng hớt bên cạnh có người thấy hai người bọn họ nhìn rất quen bèn đứng nghĩ một hồi rồi hốt hoảng hô lên: "Đây không phải là hai người trên bìa cái cuốn: "Sủng phi của ma vương: Ma phi khuynh thành kiêu ngạo nhất" kia hay sao?"
"Ôi, giống nhau như đúc thật kìa!"
Lúc Thẩm Vãn Tình vừa mới xuất hiện, có một vài người cũng thấy cô trông rất quen, nhưng đa phần bọn họ không nghĩ một nhân vật như cô lại đứng bên đường cò kè mặc cả như vậy nên cũng không chú ý lắm. Nhưng bây giờ Tạ Vô Diễn cũng có mặt ở đây, cuối cùng bọn họ cũng thấy có gì đó sai sai.
Vài người tu tiên cũng đang dạo chợ đêm, vừa nghe thấy thế thì vội vàng chen vào nhìn chằm chằm hai người bọn họ, sau đó mồm miệng há hốc, hai mắt trợn muốn rớt ra ngoài, lập tức gào lên thảm thiết: "Tạ Vô Diễn!! Là Tạ Vô Diễn! Nhân giới sắp tàn rồi! Nhân giới sắp tàn rồi!"
Quần chúng đang hóng hớt bên cạnh vốn không hiểu hết được hàm nghĩa của cái tên "Tạ Vô Diễn", hơn nữa Thẩm Vãn Tình đã dạo quanh cái chợ này mấy đêm rồi, cô vừa xinh đẹp vừa thích mặc cả với người khác, lại còn thích chia sẻ kinh nghiệm mặc cả của mình cho mấy bác mấy dì xung quanh nên bọn họ thấy cũng không thấy hai người có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ đám nhân sĩ tu tiên kia đồng thanh hét lên như lợn chọc tiết xong co giò chạy trối chết, thậm chí có người hoảng quá ngự kiếm còn cắm thẳng vào cây, quần chúng xung quanh cũng bắt đầu hoang mang lo sợ.
Một lát sau, quần chúng nhân dân đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bọn họ cũng bắt đầu thét chói tai rồi vắt chân lên cổ chạy bạt mạng, sau khi chạy được một quãng xa rồi thì nấp vào góc nào đó lén lút thò đầu ra nhìn.
Tạ Vô Diễn: "..."
Thẩm Vãn Tình: "..."
"Ta có một thắc mắc." Thẩm Vãn Tình hỏi: "Quyển sách kia là sách gì vậy?"
Phong Dao Tình: "À... Một số người của tu tiên giới có nghề tay trái là viết sách tranh đem bán. Muội biết mà, bây giờ mọi người rất thích thể loại sách tranh này, tiền kiếm được cũng khá nhiều, nhiều hơn cả người trừ yêu nữa."
Thẩm Vãn Tình gật đầu rồi lễ phép hỏi nữ chủ tiệm và nam nhân cường tráng của nàng ta, hai người hiện giờ đang ôm nhau co rúm vào một góc: "Còn muốn đấu tay đôi không?"
Hai người kia lắc đầu như trống bỏi, không chỉ vậy mà bọn họ còn cung kính dâng một cái váy mới lên cho Thẩm Vãn Tình thậm chí trả lại tiền cho cô.
Thẩm Vãn Tình: Vui ghê!
Tạ Vô Diễn: "Cái váy này..."
"Một lượng bạc đó!"
Tạ Vô Diễn: "...? Nàng cãi nhau với người ta chỉ vì một lượng bạc? Lại còn tức giận đến mức để hắn đấu tay đôi với người ta nữa?
Lần này đến phiên ma tướng và Phong Dao Tình rén cực mạnh.
Xong đời rồi, Tạ Vô Diễn tức giận rồi!
Thẩm Vãn Tình chột dạ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ ta cũng không muốn kéo chàng vào đâu, nhưng nàng ta thách thức ta trước! Ta chỉ cãi lại theo bản năng thôi..." Sau đó cô bắt đầu sử dụng chiến thuật làm nũng: "Như vậy không được sao?"
Tạ Vô Diễn: "... Được."
Nghe xong câu này, ngay cả người trước nay vẫn luôn lịch sự thanh nhã như Phong Dao Tình cũng muốn chửi bậy một tiếng
Không hổ là ma vương.
Đôi phu thê kia đã run đến độ không đứng vững được: "Tiên nhân, ngài xem ta vẫn còn tiền, hay là..."
"Đây không phải vấn đề về tiền." Thẩm Vãn Tình ngồi trên cái bàn của bọn họ, bắt đầu lên lớp: "Đây là vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Có biết cái gì gọi là đạo đức nghề nghiệp không? Chính là làm ăn thì phải uy tín. Thái độ đối xử không tôn trọng khách hàng của các ngươi ban nãy là không đúng."
"Vâng vâng vâng."
"Nếu các người thật lòng nhận sai thì phải xin lỗi tất cả những khách hàng mà các ngươi đã từng đắc tội đi. Còn bà con hàng xóm xung quanh nữa! Ai đời lại đi thu phí bảo kê của hàng xóm nhà mình chứ? Chúng ta nhất định phải ngăn chặn loại hành vi bất chính này."
Thế là đôi phu thê này vừa khóc vừa đứng giữa chợ đêm bắt đầu khom lưng xin lỗi hết người này đến người khác, thái độ vô cùng thành khẩn. Sau lưng bọn họ, Thẩm Vãn Tình đang ngồi vắt vẻo trên bàn, Tạ Vô Diễn thì khoanh tay đứng bên cạnh chống lưng cho cô.
Bà con xung quanh bị hai người họ làm cho cảm động.
Tốt bụng quá đi mất! Bọn họ nào có giống trong sách đâu! Bọn họ vốn không độc ác như vậy, cũng không hề muốn hủy diệt Nhân giới. Rõ ràng bọn họ còn đang đòi lại công bằng cho mọi người kia mà!
Thế là người này nhìn người kia, bắt đầu thả lỏng cảnh giác. Có một dì lúc trước từng được Thẩm Vãn Tình chia sẻ kinh nghiệm mặc cả cho thoáng nhích lại gần cô, dè dặt hỏi: "Cô nương, cô và vị công tử kia thật sự là hai người được vẽ trong sách tranh sao?"
Thẩm Vãn Tình ngượng ngùng gãi đầu: "Ta chưa đọc quyển sách đó lần nào, để lát nữa ta mua về đọc thử. Nhưng nếu không lầm thì đúng là hai người bọn ta đó."
Dì kia tuy đã đoán được lờ mờ nhưng nghe cô thừa nhận thì vẫn rất ngạc nhiên, do dự nói: "Cô nương có vẻ không giống người không chuyện ác nào không làm như trong sách miêu tả."
"Không thể sách viết cái thì tin cái đó được." Thẩm Vãn Tình cười tủm tỉm, giơ ngón trỏ lên nói: "Nếu mọi người muốn nghe ta kể thì cũng được, nhưng điều kiện là từ nay về sau khi ta đi dạo chợ đêm thì bán rẻ cho ta một chút."
Tuy rằng những bá tánh này hay nghe mấy chuyện truyền miệng về tu chân giới nhưng điều quan trọng nhất đối với họ vẫn là cuộc sống cơm áo gạo tiền. Thế nên họ cũng không quan tâm đến mấy chuyện ân oán khúc mắc giữa những môn phái với nhau, lại càng không khăng khăng cho rằng Tạ Vô Diễn là người tội ác tày trời như đám người tu tiên luôn bảo.
Cho dù Tạ Vô Diễn có từng ghê gớm như thế nào thì đấy cũng là chuyện của mấy trăm năm trước rồi. Hơn nữa khi ấy hắn cũng chẳng làm gì Nhân giới, chỉ là phá hủy mấy chỗ ở ma vực mà thôi.
Ban đầu bọn họ nghe được tên của hai người thì cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy hai người đứng ở đây cũng chẳng khác những người bình thường là bao thì đột nhiên lại thấy cũng chẳng có gì đáng sợ. Huống chi ma nữ trong lời đồn này còn giống người bình thường hơn cả người bình thường nữa, ma vương không chuyện ác nào không làm trong truyền thuyết thì lại dịu dàng cưng chiều đứng nhìn cô nương kia hồ nháo. Nhìn đi nhìn lại cũng không giống người ác độc gì cho cam.
Ban đầu chỉ có vài cô vài dì đã từng nói chuyện với Thẩm Vãn Tình mon men đến gần nghe cô nói, sau đó các cô các dì kia gọi con của mình đến nghe cùng, sau đó phu quân của bọn họ cũng đến gần nghe nốt. Dù sao thì cuối cùng thì Thẩm Vãn Tình cũng bị một đám người quây quanh, ngay cả đôi phu thê vừa đứng giữa đường xin lỗi kia cũng lặng lẽ xách ghế đến ngồi lắng nghe chăm chú.
Thỉnh thoảng cũng có người len lén nhìn sang Tạ Vô Diễn bên cạnh. Tạ Vô Diễn đang ngáp ngủ, nhưng nhìn hắn cũng không có vẻ gì là tức giận cả. Một lúc lâu sau hắn nhìn sang Thẩm Vãn Tình hào hứng ngồi trên bàn kể chuyện cho mọi người nghe rồi đứng lên, đi về phía Phong Dao Tình.
Sau khi bảo ma tướng quay về, hắn nói với Phong Dao Tình: "Để ta ở cạnh nàng ấy là được, cảm ơn cô đã vất vả mấy ngày hôm nay."
Phong Dao Tình ngây ra một lúc mới hiểu ra Tạ Vô Diễn đang cảm ơn nàng đi dạo chợ đêm cùng với Thẩm Vãn Tình.
"Không có gì vất cả, có lẽ người nào ở chung với muội ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy."
Phong Dao Tình nhìn Thẩm Vãn Tình đang được một đám người vây xung quanh: "Muội ấy tràn đầy sức sống như vậy, quả thực ai cũng bị muội ấy hấp dẫn mà muốn ở bên cạnh muội ấy. Nhưng huynh để muội ấy kể chuyện lung tung như vậy cũng được sao?"
"Ừm." Tạ Vô Diễn nói: "Nàng ấy thích náo nhiệt."
Phong Dao Tình đột nhiên hiểu ra tại sao đang yên đang lành Tạ Vô Diễn lại đưa Thẩm Vãn Tình về đây. Hắn biết Thẩm Vãn Tình thích cái gì. Bất kể lúc nào hắn cũng muốn Thẩm Vãn Tình được vui vẻ.
___
Meo: Tôi cũng muốn có một anh đẹp trai nhiều tiền quyền thế đến chống lưng cho tôi TT