Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Chương 56




Có rất nhiều hồi ức, cho dù bị chôn sâu trong lòng, cho dù bị nghiền nát vô số lần vẫn sẽ lật đất mà vươn lên, sinh trưởng thành cây một lần nữa.

Chiêu Bình năm mười mấy tuổi chính là một cô nương tùy hứng. Nàng sẽ mặc những bộ quần áo rực rỡ nhất cưỡi ngựa lao vun vút trên đường, sẽ để cho một đám hộ vệ vội vã chạy theo đằng sau xử lý rắc rối hộ nàng.

Chiêu Bình điện hạ. Đó là tên của nàng. Bắc quốc ban cho nàng cái tên này, cũng chính tay nàng đã ban cho Bắc quốc diệt vong.

Ngày Nam quốc công tấn công vào hoàng thành, Chiêu Bình đi tới điện Kim Long. Người cha từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương chiều chuộng nàng ngồi trên ngôi vị chí tôn, ngọc quan lệch sang một bên, quần áo hỗn độn, chật vật như một lê dân bá tánh bình thường.

"Chiêu Bình, lại đây con." Phụ hoàng vẫy tay với nàng.

Chiêu Bình bước qua, tựa đầu lên đầu gối của ông, giống như vô số lần trong quá khứ. Trong khoảnh khắc đó, vị hoàng đế này chẳng qua chỉ là một người cha bình thường vuốt ve mái tóc của con gái mình một cách trìu mến. Nếu bỏ qua tiếng binh khí va chạm bên ngoài thì cảnh tượng này có thể nói là đẹp không kể xiết.

"Người dẫn binh là Tần Chi Hoán."

Chiêu Bình không nói gì.

"Con đã đưa bản đồ hoàng thành cho hắn, đúng không?"

Chiêu Bình yên lặng hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của cha mình: "Phụ hoàng đã từng nói với con, bá tánh là gốc rễ của một quốc gia, những lời này con vẫn còn nhớ rất rõ."

Đám trọng thần kia chỉ bo bo sống cuộc sống sung sướng của riêng mình, triều đình ngươi lừa ta ta gạt ngươi, tranh đấu vô cùng gay gắt. Phụ hoàng chẳng qua chỉ là một con rối không có thực quyền, bất cứ khi nào cũng có khả năng bị lôi xuống, cuối cùng cũng không thể không hùa theo bọn họ. Trung thần bị mưu hại. Tướng sĩ trấn thủ ở biên quan bị triệu về kinh ban chết. Đám hoạn quan không cho phép bất kỳ người nào được bá tánh ủng hộ tồn tại trên đời này. Dã tâm của Nam quốc càng ngày càng hiện rõ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng dẫn binh đến đánh nhưng người trên kẻ dưới của Nam quốc vẫn còn đang bận chém giết lẫn nhau.

"Tần Chi Hoán, ta biết dã tâm của Nam quốc."

"Phụ hoàng cũng biết, mấy tên trọng thần áo mũ chỉnh tề kia cũng biết. Nhưng bọn họ không muốn chống cự, bọn họ sợ chết, bọn họ sợ thua."

"Bọn ta đang chờ một người có thể cứu lấy Bắc quốc, nhưng Nam quốc sẽ không chờ. Bao giờ thì Nam quốc sẽ tấn công? Một năm nữa? Hay là ngày mai?"

"Một khi giành được chiến thắng, bọn họ nhất định sẽ tàn sát bá tánh, nhưng nếu người dẫn binh là ngươi thì ngươi sẽ không làm như vậy."

Đây là nguyên nhân mà nàng để cho Tần Chi Hoán cầm bản đồ đi, cũng là nguyên nhân nàng quy phục Nam quốc. Đây rõ ràng là một cuộc trao đổi.

"Từ hôm nay trở đi, con sẽ không còn là công chúa Chiêu Bình nữa."

Hoàng đế nhìn Chiêu Bình, đôi môi mấp máy. Ông vươn tay, dịu dàng vén lọn tóc ra sau tai nàng.

Miệng ông hộc ra máu tươi.

Là vua của một nước, nước vong mạng cũng tận.

Chiêu Bình nhìn người cha yêu thương chiều chuộng mình chết ngay trước mắt, nàng khóc đứt ruột đứt gan, đôi tay dính đầy máu.

Tiếng bước chân của binh lính càng ngày càng gần. Chiêu Bình đứng lên, hít sâu một hơi. Chính tay nàng đưa Bắc quốc vào cảnh diệt vong, nhưng nàng là công chúa của Bắc quốc, nàng có nghĩa vụ chôn cùng Bắc quốc.

Nhưng Chiêu Bình không chết. Tần Chi Hoán đã cứu nàng.

Hắn giết một đám binh lính của Nam quốc, sau đó đưa nàng rời đi theo con đường bí mật.

"Ngươi giúp công chúa nước địch chạy trốn, cho dù công lao có lớn đến đâu thì đám người của Nam quốc cũng sẽ không tha cho ngươi."

"Không cứu người, ta sẽ hối hận."

Sau đó Tần Chi Hoán chết. Cho dù võ công của hắn có cao siêu đến đâu thì cũng khó mà có thể chạy thoát từ cuộc hỗn chiến kia.

Lúc mưa tên rơi xuống, hắn ôm Chiêu Bình, dùng cơ thể của mình che chở cho nàng, cả người hắn cắm toàn mũi tên, máu thấm ướt vạt áo.

"Chiêu Bình điện hạ."

Tần Chi Hoán nói: "Thần nguyện vì người lên núi đao xuống biển lửa, chết không hối tiếc."

Một quốc gia có bao nhiêu người, mỗi ngày xảy ra bao nhiêu chuyện. Có rất nhiều chuyện vô cùng nhỏ nhặt vốn dĩ không đáng nhắc đến. Không ai biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết trong cuộc chiến kia, cũng không ai biết có những ai đã xuất hiện ở đó.

Người của Thiên Đạo cung đã xuất hiện ngay thời khắc đó.

"Quy tắc của người tu tiên như chúng ta chính là không nhúng tay vào những ân oán này, nhưng trên người của người có thứ mà chúng ta muốn tìm."

Chiêu Bình nói: "Ta đồng ý."

"Người không hỏi nó là cái gì sao?"

Chiêu Bình cúi người, lau sạch vết máu trên mặt Tần Chi Hoán, nước mắt từng giọt rơi xuống đọng trên khóe mắt hắn rồi chảy xuôi theo sườn mặt.

"Hắn không nên chết ở đây."

"Chúng ta muốn có thần hồn và cơ thể của người."

"Được, nhưng ta muốn các ngươi đồng ý với ta một việc." Chiêu Bình ngẩng đầu nhìn đạo sĩ trước mặt mình, nói: "Đừng để Tần Chi Hoán nhớ ra ta."

"Hắn còn có tiền đồ như gấm phía trước, hắn vốn không nên bận tâm về những việc như thế này."

Thiên Đạo cung đồng ý với điều kiện của Chiêu Bình, nhưng trong lúc hiến tế và tách hồn phách đã xảy ra việc ngoài ý muốn.

Bởi vì lực hấp dẫn giữa thần hồn hai người quá mạnh, chấp niệm cũng quá sâu cho nên một mảnh hồn phách của Chiêu Bình khi tách ra khỏi cơ thể đã bị hút vào người của Tần Chi Hoán.

Tuy rằng Tần Chi Hoán sẽ không nhớ rõ Chiêu Bình nhưng trong tiềm thức, cơ thể và thần hồn của hắn sẽ tự động nuôi dưỡng mảnh hồn phách không nguyên vẹn của Chiêu Bình. Đây cũng là nguyên nhân mà bắt đầu từ năm năm trước Tần Chi Hoán đột nhiên trở nên cực kỳ thu hút ma quỷ.

Người của Thiên Đạo cung đương nhiên biết chuyện này, nhưng ký ức của Chiêu Bình không toàn vẹn, rất khó để nàng lại tự nguyện hiến tế thêm một lần nữa. Vì thế bọn họ mới giăng ra cái bẫy này, dùng Vạn Yêu Dẫn để gây ra náo loạn, để Chiêu Bình một lần nữa vì lê dân bá tánh và Tần Chi Hoán mà lựa chọn hy sinh thêm một lần nữa, giống như năm năm trước vậy.

Ánh sáng trắng chói mắt dần dần biến mất, Thẩm Vãn Tình bắt được hồn phách của Chiêu Bình, lôi nàng quay về: "Đừng đi!"

Đôi mắt Chiêu Bình vô hồn như rối gỗ, cơ thể nàng lao về phía sau. Sau một lúc nàng mới hồi thần, quay đầu nhìn Thẩm Vãn Tình: "Cảm ơn."

Thẩm Vãn Tình ngẩn ra: "Cô nhớ lại rồi sao?"

"Ừ, từ lúc cô chạm vào ta."

"Thế nên..."

"Người của Thiên Đạo cung ở gần đây." Chiêu Bình xoay người, nhìn Tần Chi Hoán nằm bên cạnh sau đó cười nhẹ: "Ta biết nên làm như thế nào."

Nàng nhắm mắt lại, quanh người lập tức xuất hiện vô số đốm lửa. Trong nháy mắt bốn phương tám hướng lập lòe bạch quang. Những đốm sáng trắng đó chầm chậm di chuyển về hướng này.

"Lui ra phía sau." Tạ Vô Diễn kéo Thẩm Vãn Tình ra phía sau lưng, lông mày nhíu lại, cả người có vẻ vô cùng đề phòng.

Thẩm Vãn Tình: "Sao vậy?"

"Người của Thiên Đạo cung tới."

Phong Dao Tình cũng thấy có gì đó là lạ. Nàng đặt Kỷ Phi Thần sáng một bên sau đó bước lên trước chắn trước mặt Thẩm Vãn Tình: "Sao lại thế này? Tại sao lại dẫn người của Thiên Đạo cung đến đây?"

Trong khoảnh khắc những đốm sáng trắng đó đến gần, kim quang tráo vỡ nát. Nhưng yêu vật còn chưa kịp xông vào thì một kết giới vô cùng mạnh mẽ khác lập tức xuất hiện, ép tất cả đám yêu ma kia phải lùi lại.

Một đám người mặc áo bào trắng hoa văn đen từ trên không trung chầm chậm chạm đất. Trường quan* trên đầu bọn họ có biểu tượng của Thiên Đạo cung

(*một dạng trang sức cài trên búi tóc của đàn ông cổ đại, có thể cài hoặc dùng dây buộc dưới cằm để cố định)

"Lâu rồi không gặp, công chúa Chiêu Bình."

"Đây là kế hoạch của các ngươi?"

"Không." Trưởng lão đứng đầu tiên lắc đầu, khẽ phủi vạt áo của mình sau đó chậm rãi nói: "Hồn phách của người rất dễ thu hút yêu vật, cho dù yên bình được thêm một hai năm thì kết quả vẫn như vậy. Hơn nữa trước khi việc này xảy ra, Tần tiểu hầu gia cũng sẽ bị người hút cạn dương khí mà chết."

Chiêu Bình yên lặng một hồi, sau đó nói: "Ta đi cùng với các ngươi."

Phong Dao Tình nhíu mày: "Công chúa!"

"Kể từ năm năm trước ta đã không nên ở đây rồi." Công chúa Chiêu Bình bình thản, nàng cười nhẹ: "Giao dịch đi, ta đi với các ngươi, các ngươi sẽ xử lý đám yêu quái này chứ?"

Trưởng lão nói: "Cho dù người không yêu cầu, bọn ta cũng sẽ thu tay lại."

Chiêu Bình gật đầu, sau đó cất bước.

"Điện hạ."

Thẩm Vãn Tình tiến lên một bước, nhẹ giọng gọi nàng.

Chiêu Bình quay đầu.

"Tần Chi Hoán..."

"Đừng để hắn nhớ lại." Chiêu Bình nhếch môi, cười vô cùng rực rỡ: "Mọi chuyện vốn nên kết thúc từ năm năm trước rồi." Nói xong, nàng xoay người, bay vào trong túi thu hồn của Thiên Đạo cung.

Thẩm Vãn Tình nhìn theo nàng rời đi.

Trong ký ức của Chiêu Bình, cảnh mà cô được nhìn thấy nhiều lần nhất chính là cảnh ngựa của công chúa bị kinh sợ mất khống chế, sau đó nàng được một thiếu niên mặc áo xanh cứu giúp. Công chúa vừa gặp đã yêu chàng nhưng vẫn làm dáng làm dỏm để che giấu tình cảm của mình. Thiếu niên tính tình lạnh lùng xa cách, chàng quay người đi nhưng bị công chúa nắm lấy góc áo.

"Ta là công chúa Chiêu Bình của Bắc quốc. Ngươi chỉ là một nghệ nhân nhỏ bé lại dám nói không biết đến ta? Lại còn dám làm càn như vậy trước mặt của ta?"

Tần Chi Hoán cười nhạt: "Trên đời này có nhiều công chúa như vậy, chẳng lẽ ta phải nhớ rõ từng người một ư?"

Đây là khởi đầu câu chuyện của bọn họ, cũng là kết cục cuối cùng của họ.

"Về việc Vạn Yêu Dẫn, Thiên Đạo cung sẽ giải thích sau." Trưởng lão phất tay ra lệnh cho những người phía sau lui lại: "Bây giờ Phong cô nương, Tạ công tử và cả Thẩm cô nương nữa, chúng ta nói về chuyện thuật thiêu huyết đi."

Nói xong, ánh mắt lẽo của ông ta nhìn lướt qua bàn tay bị thương của Thẩm Vãn Tình.

Ánh mắt Tạ Vô Diễn trầm xuống, hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ ý bảo Thẩm Vãn Tình lui ra sau lưng mình.

Phong Dao Tình: "Ta không biết thuật thiêu huyết là gì cả."

"Ta nghĩ rằng Phong cô nương chí ít cũng là một người đại nhân đại nghĩa." Trưởng lão ngữ bình tĩnh nói: "Chính các ngươi cũng nhận ra được trong cuộc chiến hôm nay các ngươi yếu ớt bao nhiêu."

"Vậy thì sao?"

"Đây mới chỉ là một cái thôn nho nhỏ." Trưởng lão đi đến trước mặt Phong Dao Tình, cúi đầu nhìn nàng, cảm giác áp lực đột nhiên tăng lên: "Nếu một ngàn, một vạn cái thôn làng đều gặp phải tai họa như vậy thì sao?"

Phong Dao Tình á khẩu không trả lời được.

"Phong cô nương, cô cũng hiểu không phải ta đang nói quá." Trưởng lão nói: "Không có Cô Quang kiếm, chúng ta hoàn toàn không có cách nào chống lại chúng. Huống chi, vẫn còn một tên ma đầu không biết đang lưu lạc ở nơi nào. Một khi hắn hoàn toàn phá được phong ấn, chỉ cần búng tay một cái là có thể hủy diệt Thiên Đạo cung."

Tạ Vô Diễn quay sang nhìn Thẩm Vãn Tình sau lưng mình.

Thẩm Vãn Tình cảm thấy trên đầu hai người lúc này đang có một chữ "nguy" capslock in đậm siêu to khổng lồ.

... Cuộc sống khó khăn quá!

Phong Dao Tình quay đầu nhìn Thẩm Vãn Tình sau đó nhìn trưởng lão, gằn từng chữ: "Ta không biết thuật thiêu huyết là gì cả."

Trưởng lão nheo nheo mắt.

"Thiên Đạo cung muốn đưa Vãn Tình đi thì phải cho chúng ta một lời giải thích hợp lý." Phong Dao Tình nói rành rọt: "Không thể nào cứ nghe mấy lời phong thanh không biết truyền từ nơi nào đến được đúng không?"

Chỉ cần Thẩm Vãn Tình chưa từng dùng thuật thiêu huyết trước mặt bọn họ, Thiên Đạo cung sẽ không có bằng chứng. Bọn họ sẽ không dám lật mặt hoàn toàn với mọi người.

"Phong cô nương, cô biết người của Thiên Đạo cung tại sao lại đồng lòng với lý tưởng đó như vậy không?" Giọng của trưởng lão rất trầm, từng chữ từng chữ như cái búa nện thật mạnh vào lòng người nghe: "Bởi vì bọn họ đều là những người sống sót bò ra từ trận hỗn chiến với minh ma."

"Bọn họ mục kích thảm kịch này, cũng đã tự mình trải qua vô số hy sinh. Phong cô nương, không thể nào đánh thắng trận này một cách thuận lợi mà không có hy sinh, cô còn ngây thơ quá."

Trưởng lão hỏi: "Hay là ở trong mắt cô, vì lòng riêng của mình, cho dù hy sinh tính mạng của hàng ngàn người cũng không sao cả?"

Nhưng Phong Dao Tình còn chưa kịp đáp lại, mặt đất đã rung chuyển rất mạnh, mạnh hơn lúc nãy rất rất nhiều lần.

Người của Thiên Đạo cung cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ liếc nhau, nhanh chóng gia cố phòng ngự. Nhưng chỉ trong nháy mắt, kim quang tráo đã ầm ầm vỡ nát.

"Đi."

Tạ Vô Diễn nhanh nhẹn túm lấy cánh tay Thẩm Vãn Tình, phóng người lên một nhánh cây ở cách đó một khoảng xa.

Mặt đất nứt vỡ, nhà cửa cây cối nháy mắt đổ sập. Đá lớn rung chuyển, cả ngọn núi sừng sững lung lay như sắp đổ.

Cốt giới chợt lóe, Huyền Điểu bay ra: "Điện hạ! Đây là... Ngưu Diện Cự Mãng."

Tuy con yêu quái chui từ dưới đất lên kia chỉ lộ ra có nửa người nhưng vẫn có thể ước lượng được độ khổng lồ của nó. Nó đầu trâu, thân rắn, trên người có hoa văn màu đỏ. Mặc dù ở cách khá xa song mọi người vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nó, giống như có một dòng dung nham đang chảy trong người nó vậy.

"Tại sao minh ma cấp cao như vậy lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ nó cũng bị Vạn Yêu Dẫn thu hút sao?"

"Không." Tạ Vô Diễn nói.

Ngưu Diện Cự Mãng không thể bị hấp dẫn bởi thứ bình thường như vạn yêu dẫn được. Thứ dẫn nó đến đây là thuật thiêu huyết mà Tạ Vô Diễn vừa mới sử dụng ban nãy.

______

Meo: Chúc mừng năm mới!~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.