Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 56: Chiến thần (2)




Dưới sự phối hợp của Lý Hiến, Lâm Đạm nhanh chóng trói chặt đối phương vào cột giường.

“Ngươi cứ nằm ở đây đi, ta đi trước.” Cảm giác máu tươi ở trên đùi lại chảy ra một ít nữa, nàng tháo một đoạn rèm cửa xuống, một vòng lại một vòng quấn thật chặt. Nhìn thấy mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt nàng, dục hỏa trong người Lý Hiến đã hoàn toàn bị rung động thay thế.

Người đời đều nói người của Lâm gia không hề có bất cứ ai mềm xương*, nam nhân, nữ nhân đều xương sắt leng keng, lúc trước hắn còn cảm thấy dường như bọn họ đã quá phóng đại sự thật, nhưng hôm nay mới chân chính cảm nhận được rõ ràng - Những lời này quả thực không sai chút nào. Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không dám tàn nhẫn ra tay với chính mình như thế.

*Mền xương: Chỉ những người yếu đuối hèn nhát.

“Ngươi cẩn thận một chút.’’ Nhìn theo bóng lưng mỏng manh của Lâm Đạm, hắn không nhịn được dặn dò một câu.

“Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ngươi, sau khi ra ngoài ta sẽ nhanh chóng gọi tôi tớ bên cạnh ngươi đến đây, để bọn họ đưa ngươi rời khỏi rơi này.

Nhưng Lý Hiến lại lắc đầu nói: “Không cần gọi người của ta đến, ta nằm như thế này là được rồi.’’ Hôm nay mặc kệ là ai âm mưu hãm hại hắn đều phải trả giá thật lớn. Một vị hoàng tử đương triều bị hạ thuốc trói vào phòng, để bảo vệ thể diện hoàng gia, phụ hoàng nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra đến cùng, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy áy náy có lỗi với hắn, từ đó sẽ nảy sinh sự nghi ngờ đối với mấy vị hoàng tử khác. Như thế hắn mới có thể thuận thế thuyết phục phụ hoàng để cho hắn rời khỏi kinh thành, đi đến biên cương rèn luyện.

Lâm Đạm lập tức ý thức được người này đang muốn sử dụng khổ nhục kế nên cũng không khăng khăng thêm nữa, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài. Cảm giác của nàng vô cùng nhạy bén, cho dù cách xa mấy chục trượng cũng có thể nhận ra được xung quanh có người hay không, cho nên trên đường trở về cực kỳ thuận buồm xuôi gió, không hề bị người ngoài bắt gặp. Để tránh rút dây động rừng, nàng không trực tiếp xuất hiện trong yến tiệc mà để cho nha hoàn của Tưởng phủ lén lút nói cho Lâm phu nhân biết quỳ thủy** của nàng đến, không tiện đi ra ngoài gặp mặt người khác, bảo Lâm phu nhân mang theo một bộ quần áo sạch sẽ đến phòng khách ở phía Đông gặp nàng.

**Qùy thủy: Kinh nguyệt.

Nha hoàn ước lượng số tiền thưởng hào phóng rồi lập tức vui vẻ chạy đi, khó khăn lắm mới tìm được Lâm phu nhân ngồi ở trong đám đông, lặng lẽ truyền đạt lời nhắn của Lâm Đạm cho nàng nghe. Đây là chuyện riêng tư xấu hổ của các cô nương gia, nha hoàn kia chắc chắn sẽ không bao giờ suy nghĩ sâu xa sang việc khác, càng không nhắc đến chuyện này với người ngoài.

Lâm phu nhân sợ nữ nhi ngượng ngùng không dám ra gặp người, liền tự mình mang quần áo sạch sẽ đến đó, nhưng nàng vừa mới bước vào cửa đã bị Lâm Đạm kéo vào trong phòng, tỉ mỉ kể lại chuyện mới xảy ra một lần nữa rồi nói: “Nương, con bị mấy nha hoàn dìu đến Lâm Thủy các, sau đó không hiểu tại sao lại bị choáng váng đến té xỉu, nương ngài phải giúp con thanh lý môn hộ.’’

Tất cả các nha hoàn đó đều là do nguyên chủ đích thân chọn ra, bình thường nhìn có vẻ khá tốt nhưng hôm nay xảy ra loại chuyện như thế này, Lâm Đạm cũng không dám dùng tiếp nữa, dứt khoát xử lý tất cả bọn họ. Lâm gia công trạng hiển hách, quyền thế ngút trời, ở trong triều rất được nhiều người mơ ước nể trọng. Mấy vị hoàng tử ngay cả nằm mơ cũng muốn kéo Lâm gia về phe cánh của nhà mình, thân là đích nữ của gia tộc này, dĩ nhiên Lâm Đạm sẽ không bao giờ dễ dàng để bọn họ gây rắc rối.

Mặc kệ bên cạnh mình có một chút biến động nhỏ gió thổi cỏ lay gì đó nàng cũng sẽ không cố tình giấu giếm mà kể hết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Lâm phu nhân nghe, để bà và các trưởng bối trong nhà xử lý. Đối với những thủ đoạn xấu xa đê hèn như thế này nàng cực kỳ khinh thường, càng không có kiên nhẫn đi ứng phó với nó.

Lâm phu nhân vén làn váy của nữ nhi lên, kiểm tra miệng vết thương đang chảy máu tươi đầm đìa đùi nàng, tức giận đến mức ngay cả hàm răng cũng trở nên run rẩy: “Được, được lắm, những toan tính yêu ma quỷ quái này thế mà lại dám đặt lên đầu Lâm gia chúng ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!’’ Vừa dứt lời, hai người lại nghe thấy âm thanh ồn ào náo động vang lên bên ngoài, hóa ra là Trang vương đã được người khác tìm thấy, lúc này đang gấp gáp đưa người đến Thái y viện chữa trị.

Lâm phu nhân thuận thế nói với cáo từ, sau khi về đến nhà lập tức bắt tất cả bà tử và nha hoàn trong viện Lâm Đạm lại, từng người từng người tách ra thẩm vấn kỹ càng.

Lâm Đạm cũng không muốn quan tâm đến những chuyện này, sau khi trở về phòng cẩn thận ngẫm nghĩ lại những ký ức của nguyên chủ một lần nữa, phát hiện nàng ta lại thầm thương trộm nhớ vị hôn phu Đinh Mục Kiệt của thứ muội Lâm Uyển, còn vụng trộm cầm rất nhiều đồ vật riêng tư của hắn, thường xuyên lấy ra nhìn một cái, sờ sờ một cái, vô cùng quý trọng. Những đồ vật linh tinh vụn vặt ấy được cất giữ thành một đống lớn, có thư từ, tranh vẽ, ngọc bội, hà bao… Hơn nữa mỗi một cái đều được đánh dấu ấn ký riêng tư của Đinh Mục Kiệt, nếu để cho người ngoài nhìn thấy thực sự sẽ mang đến một rắc rối rất lớn.

Lâm Đạm nhanh chóng quyết định, những đồ vật có thể đốt lập tức đốt cháy thiêu hủy, những cái không thể đốt đều bị nghiền nát thành bột mịn, rắc vào bồn hoa nơi hậu viện. Vừa làm xong tất cả những chuyện này, bên phía tiền viện đã có người đi đến nói rằng lão tướng quân cho mời nàng qua đó.

Lâm Đạm vừa bước vào đại sảnh thì phát hiện nha hoàn lúc trước nguyên chủ coi trọng nhất đang chật vật không thể chịu nổi nằm trên đất, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt sợ hãi. Thấy nàng đến, nha hoàn vội vàng lết đến ôm lấy hai chân nàng, khóc lóc nói: “Tiểu thư, ngài nhất định phải cứu nô tỳ!’’

Lâm Đạm thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Lâm lão tướng quân liền một cước đá văng nha hoàn kia ra, thẳng thừng nói: “Nàng vừa nói gì vậy ạ?’’

Lâm phụ nhìn lão gia tử một cái, sau đó lại nhìn đến vẻ mặt tràn đầy vô tội của nữ nhi mình, trả lời: “Nàng nói chính con muốn đi đến Lâm Thủy các đó, người cũng do con sai đi, mục đích chính là muốn lén lút gặp gỡ riêng tư với Đinh Mục Kiệt. Con và hắn sớm đã có tư tình với nhau, nhưng không hiểu tại sao người trong căn phòng kia lại biến thành Trang vương.”

Trong ký ức của nguyên chủ không hề có sự kiện gặp gỡ riêng tư với Đinh Mục Kiệt này, có thể thấy được nha hoàn kia đang nói dối. Lâm Đạm cân nhắc một chút rồi chậm rãi nói: “Cái người tên Đinh Mục Kiệt này ta còn chưa từng gặp một lần, nói gì đến chuyện tư tình? Nếu ta chủ động hẹn hắn, vậy thì tại sao lại ù ù cạc cạc ngất xỉu đi? Tại sao lại bị hạ thuốc? Đây là chuyện lén lút gặp gỡ bình thường giữa nam và nữ sao?’’

Lâm phụ thấy nàng thẳng thắn nói toạc ra tất cả mọi chuyện, vẻ mặt bình thản vô tư, trong lòng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nữ nhi hắn hắn hiểu rõ nhất, nàng là người dám làm dám chịu, tuyệt đối không bao giờ có chuyện vòng vo che giấu.

Sắc mặt Lâm lão tướng quân cũng trở nên ôn hòa hơn không ít, mở miệng nói: “Ta tin tưởng con, con là do tự tay ta đích dân dạy dỗ, chắc chắn không thể nào làm những chuyện không biết liêm sỉ như thế.”

Lâm Đạm gật đầu một cái, không chút mảy may chột dạ xấu hổ, dù sao người làm ra những chuyện kia là nguyên chủ, không phải nàng. Hơn nữa trong chuyện này nguyên chủ thực sự bị người khác hãm hại, mặc dù nàng đem lòng yêu mến Đinh Mục Kiệt nhưng cũng biết đối phương là vị hôn phu của thứ muội, tổ phụ và phụ thân tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý để hai tỷ muội các nàng gả cho cùng một người, vì thế chỉ giấu kín tình cảm này trong lòng, hoặc mời thứ muội đến viện mình hỏi thăm tình huống của Đinh Mục Kiệt một chút, không dám làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.

Đúng như Lâm lão tướng quân nói, nàng còn biết liêm sỉ.

Nha hoàn kia vội vàng kêu lên: “Việc này thực sự là do tiểu thư đích thân phân phó cho nô tỳ, nếu các ngài không tin có thể đến phòng của tiểu thư tìm kiếm một chút, nàng đã sớm lén lút trao đổi tín vật với Đinh Mục Kiệt!’’

Lâm Đạm nhàn nhã ngồi xuống ghế, khoát khoát tay nói: “Đi tìm đi, ta sẽ ngồi chờ ở đây.” Không hề mở miệng thanh minh cho mình.

Nhìn thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này của Lâm Đạm, trong lòng Lâm lão tướng quân càng yên tâm hơn không ít. Một lát sau, lão bà tử được sai đi lục soát sân viện đã quay trở lại, nói rằng bà không tìm được bất cứ đồ vật khả nghi nào, thay vào đó lại phát hiện rất nhiều trang sức châu báu quý giá trong phòng nha hoàn kia, chúng tuyệt đối không phải là những đồ mà với thân phận của nàng có thể có được.

Nha hoàn kia không thể nào ngờ được rằng tất cả những thứ bảo bối ấy đã bị Lâm Đạm xử lý sạch sẽ, lúc này mới hoảng hốt lo lắng. Cho dù nàng có nhiều lời muốn thanh minh giãi bày như thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng không thể nói ra được, chắc chắn Lâm lão tướng quân và Lâm phụ đã nhận định nàng chính là kẻ phản bội, đang hãm hại Lâm Đạm, mà bây giờ chuyện này còn liên lụy đến Trang vương, coi như Lâm gia muốn đè ép xuống thì nhất định Hoàng đế cũng sẽ không để yên.

Nha hoàn biết mình chạy không thoát, vì không muốn vướng vào tội danh mưu hại hoàng tộc, không thể làm gì khác hơn là khai kẻ chủ mưu ra.

Lâm phụ không dám tin nói: “Ngươi nói những chuyện hôm nay là do Lâm Tuệ sai ngươi làm?’’ Lâm Tuệ này không phải người nào khác mà chính là thứ nữ của Lâm phụ, đứng hàng thứ sáu, từ nhỏ đã đọc đủ tứ thư ngũ kinh, tài hoa hơn người, vì thế được lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư Tưởng gia, thường xuyên được nàng mời đến Tưởng phủ tham gia thi hội. Mặc dù văn phương thi phú của Lâm Uyển không băng Lục tỷ của mình nhưng cũng được dính mấy phần linh khí, có cơ hội đi theo đến đó mấy lần.

Duy chỉ là Lâm Đạm từ nhỏ đã thích quơ đao múa kiếm, không thích kết giao với các tiểu thư khuê các trong kinh thành, cũng chưa từng đến Tưởng phủ lần nào. Nghĩ đến đây, có thể khẳng định rằng chuyện hôm nay chắc chắn không phải là do nàng làm ra, bởi vì nàng vô cùng xa lạ với Tưởng phủ, không tiện hành động, nhưng Lâm Tuệ thì khác, dựa vào sự hiểu biết của nàng về Tưởng phủ hoàn toàn có thể âm mưu bày ra cục diện đó.

Lâm phụ càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, biểu cảm trên gương mặt đã hiện rõ mấy phần thái đội dữ tợn, lúc này lại nghe nha hoàn kia đau khổ nói: “Nô tỳ cũng không muốn làm như thế, nhưng lục tiểu thư đang khống chế muội muội của nô tỳ trong tay, nô tỳ không thể không nghe lời nàng. Nàng ghen tị đại tiểu thư và thất tiểu thư được cưng chiều hơn mình nên âm mưu hãm hại đại tiểu thư và bị hôn phu của thất tiểu thư, muốn dạy cho hai người ấy một bài học. Đến khi đại tiểu thư phải gả cho một nam nhân tay trắng, thất tiểu thư bị người từ hôn, lục tiểu thư sẽ trở nên ưu tú nhất trong tất cả các vị tiểu thư, dĩ nhiên sẽ được tướng quân xem trọng.”

“Chỉ vì muốn tranh sủng mà nhẫn tâm làm việc bất nhân bất nghĩa hãm hại tỷ muội ruột thịt trong nhà, không màng đến an nguy của toàn bộ Lâm gia, nó đúng là một nữ nhi ngoan của Lâm Thiết ta mà!’’ Lâm phụ cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức cho người tìm Lâm Tuệ đến để chất vấn.

Chuyện không thành, ngược lại còn làm liên lụy đến Trang vương, liên quan đến hoàng thất, ồn ào đến mức này, chỉ cần tội danh “ám sát hoàng thất” rơi xuống đầu mình cũng đã đủ để Lâm Tuệ chết đến mấy trăm lần. Trên đường trở về Lâm Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không đợi tổ phụ và phụ thân chất vấn, vừa bước vào phủ nàng đã quỳ xuống nói rõ ngọn nguồn câu chuyện từ đầu đến cuối, nói mình bị ma quỷ làm mê muội đầu óc, xin tổ phụ và phụ thân hãy cứu nàng, đừng mang nàng đến nha môn xử lý.

Nói đến đây, cuối cùng Lâm lão tướng quân cũng đã ý thức được: Chuyện Lâm Tuệ muốn hãm hại tỷ muội trong nhà là thật, nhưng nàng không thể nào được mình sẽ bị người khác thừa nước đục thả câu, sắp đặt kế trong kế, khiến Trang vương liên lụy đến chuyện này. Nếu không phải nha đầu Lâm Đạm dùng kim trâm đâm vào đùi để giữ đầu óc tỉnh táo, cũng kịp thời rời khỏi căn phòng ấy thì lần này Trang vương và Lâm gia cũng sẽ bị dinh líu đến nhau. Chủ với thủ đoạn nhỏ không đáng kể kia của Lâm Tuệ, sao có khả năng bắt Trang vương đến?

Gây ra tai tiếng chỉ là chuyện nhỏ, đánh mất quân tâm mới là chuyện lớn. Vốn dĩ Thái tử và Khang vương đang đấu đá nhau đến một sống một còn, lúc này nếu Lâm gia còn dính vào nữa thì Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào đây? Một khi bị kéo vào tranh đoạt vương quyền, để cho quân vương nảy sinh nghi ngờ với Lâm gia thì tất cả những công trạng của Lâm gia lập tức biến thành chứng cứ phạm tội ngay tức khắc.

Tư xưa đến nay đã có bao nhiêu võ tướng chết trên công lao to lớn? Lâm lão tướng quân bấn tay nhẫm tính một chút nhưng lại không thể nào đếm hết. Hắn cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cho người trói Lâm Tuệ lại, trực tiếp đưa đến Trang vương phủ.

Cũng may Hoàng đế vẫn còn rất tín nhiệm Lâm gia, biết rõ chỉ với một cô nương khuê các như Lâm Tuệ chắc chắn sẽ không thể tạo ra cục diện này nên chỉ cho thị vệ đánh năm mươi trượng xem như trách phạt rồi đưa về nhà, sau đó đè tin tức Trang vương bị thương xuống, tránh hủy hoại danh dự của Lâm Đạm. Trang vương tra tới tra lui nhưng cũng chỉ có thể tra đến trên đầu Lâm Tuệ rồi cắt đứt manh mối. Nhưng cũng chính vì thế mà Hoàng đế càng thêm nghi ngờ mấy nhi tử khác của mình, thấy Trang vương từ nhỏ đã mất nơi nương tựa, không có người trông nom chăm sóc thật đáng thương nên đã phê chuẩn tấu chương của hắn, để hắn đến biên cương rèn luyện.

Lúc Lâm Tuệ trở về nhà cũng không dám bước xuống xe ngựa ngay lập tức mà cho người mang một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu đến, bọc kín mít cả người từ đầu đến cuối mới để người đỡ xuống. Lâm phụ vẫn không chịu gặp nàng, chỉ cho người đến truyền đạt lại ý mình, nói rằng chờ nàng dưỡng thương xong sẽ gả nàng ra ngoài, đừng mơ tưởng đến nhà cao cửa rộng, chỉ cần cơm áo không lo thì đã xem như Lâm gia không phụ lòng nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.