Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 38: 38: Kẹo Ngọt 4




-

Diệp Thừa bước hai, ba bước đã đến gần bên Lê Thiên Thiên, dùng đầu ngón tay nhẹ móc vào áo chống nắng trên người cô rồi hất ra, chiếc áo rơi ngược ra phía sau mắc vào giữa hai cổ tay cô.

Trong phòng không lạnh nhưng diện tích da thịt lộ ra quá lớn khiến cô phải co người lại, rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng người trước mắt lại chặn đường lui của cô, dồn ép cô đến góc tường.

Ánh đèn trắng ấm trên trần nhà chiếu lên đỉnh đầu Diệp Thừa, lưu lại một bóng đen, cũng vừa lúc bao trùm lấy cô.

Lê Thiên Thiên không còn đường lui nên tính toán sẽ xoay chuyển cục diện bị động này.

Cô thừa dịp Diệp Thừa không phòng bị mà kiễng chân lên hôn vào môi hắn, nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Theo tính toán cô sẽ thừa dịp hắn đang mê man mà chạy nhanh về phòng, nhưng còn chưa kịp chạy thì vòng eo đã bị một đôi tay to bắt lấy, kéo cô vào lòng ngực nóng rực.

Một tay Diệp Thừa ôm lấy eo thon của cô, tay kia vuốt ve sau lưng đem cô ấn vào vách tường.

Từng nụ hôn của hắn rơi xuống trán, đôi mắt, chóp mũi, trên cằm, quẩn quanh bên môi cô một vòng rồi mới dùng sức hôn mạnh xuống môi.

Nụ hôn lần này nóng bỏng hơn bao giờ hết, tiếng thở dốc vang khắp trong góc tường hẹp.

Mỗi khi thân thể mềm mại của cô run lên vì được những ngón tay của hắn vuốt ve thì nụ hôn lại thêm mãnh liệt hơn.

Nụ hôn dần chuyển từ môi đến vành tai cô, cảm giác ngứa ngáy tê dại chưa từng có lan khắp toàn thân, Lê Thiên Thiên khó có thể chống đỡ được nữa, cô dường như đã mềm nhũn trong vòng tay Diệp Thừa.

Hắn dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng vành tai cô, giọng nói khàn khàn cùng với tiếng thở gấp không đều, bên trong mang theo dục vọng không thể che giấu.

“Tiểu miên hoa, chúng ta kết hôn đi, anh muốn em.”

Một câu này khiến Lê Thiên Thiên bừng tỉnh, tim cô bỗng đập nhanh hơn, bàn tay đặt trước ngực hắn dùng sức đẩy mạnh.

Sự phản kháng của Lê Thiên Thiên khiến động tác của Diệp Thừa chậm lại, hắn mở mắt ra, nhìn cục bông đỏ ửng trước mặt, dục vọng trong mắt dần thu lại, đôi tay gắt gao ôm lấy cô cũng buông lỏng một chút.

Lê Thiên Thiên nhân cơ hội này để tẩu thoát, cô chạy nhanh về phòng mình, khóa kỹ cửa lại rồi đứng dựa vào cửa trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn của mình.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên khiến cô sợ tới mức nhảy lên giường, chui vào trong chăn rồi quấn chặt mình lại.

“Tiểu miên hoa, em ra đây.” Giọng nói trầm thấp của Diệp Thừa từ ngoài cửa truyền vào.

Lê Thiên Thiên vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ mà hô lên:

“Em không ra, em còn chưa chuẩn bị tốt cùng anh… Chuyện kia.”

Cô không muốn, Diệp Thừa đương nhiên không thể ép buộc.

Vừa nãy chẳng qua là ý loạn tình mê, nhất thời không nhịn xuống được mà thôi.

Nhưng sự kháng cự của cô lại như đổ thêm dầu vào cảm xúc nhạy cảm lo được lo mất của Diệp Thừa.

Hắn vô lực dựa vào cửa, suy tư về mấy ý niệm bất an cứ quanh quẩn trong lòng mấy ngày nay.

Quả nhiên là em ấy không yêu mình…

-

Hai ngày nay Lê Uyên vô cùng không thoải mái, hôm đó thẻ của cô ta bị khóa nên đành nhờ cô bạn thân Anh Tử thanh toán hộ.

Trong vòng hai ngày Anh Tử đã gọi cho cô ta rất nhiều lần, lời trong lời ngoài dò hỏi cô ta khi nào mới có thể trả lại tiền, thật là sắp bị phiền chết.

Lê Uyên nằm mãi trong ký túc xá, đại học S quản lý không quá nghiêm, cô ta nghỉ học hai ngày cũng không có giảng viên nào hỏi đến.

Điện thoại lại vang lên, cô ta phiền muộn định ngắt máy nhưng lại thấy là Lam Hải Loan gọi đến.

“Xin chào cô Lê, phòng riêng VIP mà cô đặt vào lúc 18 giờ tối nay đã được trang trí xong theo yêu cầu của cô.

Toàn thể nhân viên Lam Hải Loan xin chân thành hoan nghênh cô đến và chúc cô sinh nhật vui vẻ."

Vốn định hủy bỏ đặt phòng nhưng một câu cuối cùng của nhân viên nhà hàng lại khiến Lê Uyên rơi nước, không thể nói nên lời.

Hôm nay là sinh nhật cô ta, thế nhưng đây lại là người đầu tiên chúc cô ta sinh nhật vui vẻ.

Cúp điện thoại, mở WeChat vẫn luôn không thèm nhìn đến thì phát hiện Đường An Tường và Chu Nãi Hinh đã gửi bao lì xì sinh nhật đến từ sớm.

Cảm giác xúc động vừa dâng lên thì tan biến ngay lập tức vì nhìn thấy mệnh giá trong hai phong bao.

Mỗi bao chỉ có hai trăm tệ, hai bao cộng lại được bốn trăm tệ, ít như vậy đủ để làm gì chứ?

Lại kéo thêm xuống phía dưới, chỉ toàn mấy lời chúc sáo rỗng từ đám bạn nhậu, đến phong bao lì xì cũng không có.

Bọn họ lại còn muốn tối nay cùng cô đến Lam Hải Loan ăn ké uống chùa, thật sự xem cô ta là kẻ coi tiền như rác à?

Lý Trác Mỹ và Lê Châu một tin nhắn Wechat cũng không thèm gửi đến.

Cô ta tức giận tắt điện thoại, một lúc sau lại mở lên để nhận bao lì xì của vợ chồng Đường gia nhưng một lời cảm ơn cũng không có.

Lê Uyên cầm điện thoại suy nghĩ, vẫn là không nỡ hủy bỏ đặt phòng ở Lam Hải Loan nên dứt khoát bấm gọi cho Lý Trác Mỹ.

“Lại làm sao nữa?” Giọng nói cứng nhắc của Lý Trác Mỹ lộ ra không kiên nhẫn.

“Mẹ, hôm nay là sinh nhật của con.” Lê Uyên nghẹn ngào nói.

“Sinh nhật thì làm sao? Sinh nhật mày thì tao không cần kiếm tiền nữa à, phải ở nhà chơi cùng với mày à? Có biết trong công ty đang xảy ra bao nhiêu việc không? Mớ hỗn độn do mày gây ra tao còn chưa dọn dẹp xong đâu…”

Lý Trác Mỹ càng nói càng giận sôi máu, người đã lớn như vậy mà vẫn không thành thục, cũng không biết trước kia nhà họ Đường đã dạy dỗ Lê Uyên như thế nào!

Lê Uyên hít mũi một cái rồi yếu ớt mà nói:

“Con biết mẹ bận, hôm nay con đi ăn tối cùng với bạn bè có được không?”

“Muốn xin tiền?” Lý Trác Mỹ lập tức đoán được mục đích.

“Vâng, con đã đặt phòng riêng ở Lam Hải Loan nhưng thẻ của con…”

“Lê Uyên! Có phải não mày bị úng nước rồi hay không?” Lý Trác Mỹ chưa nghe hết câu đã bắt đầu rít gào.

“Thân phận của mày là gì mà dám đặt phòng riêng ở Lam Hải Loan? Nhà chúng ta chiêu đãi khách quý thì cũng chỉ là ở sảnh thường của Lam Hải Loan, mày thật sự xem mình là tiểu thư nhà giàu à? Hiện tại chuyện kinh doanh trong nhà sắp không trụ được nữa rồi, mày có biết không?”

Lê Uyên bị tiếng hét làm cho sửng sốt, cô ta còn chưa dám nói đến chuyện phòng riêng mình đặt chính là phòng VIP…

“Nhưng… nhưng hôm nay là sinh nhật con, mẹ cũng không cần phải mắng con như vậy.” Lê Uyên tủi thân đến phát khóc.

Thế nhưng tiếng khóc cũng chẳng thể khơi dậy một tia thương hại nào trong Lý Trác Mỹ, bà ta vẫn cứng nhắc mà mắng:

“Nhà chúng ta còn chưa từng tổ chức sinh nhật cho Lê Thiên Thiên, nó cũng chưa từng kêu khóc oán trách một tiếng nào.

Mày là do bị chiều hư từ nhỏ, tính tình đúng thật là không thể hiểu nổi! Mày muốn đến Lam Hải Loan tiêu phí thì đến tìm cha mẹ nuôi của mày đi, để bọn họ nuông chiều mày, tao không quản!”

Trước khi cúp điện thoại, Lý Trác Mỹ còn nói thêm:

“Lê Uyên, tao thừa nhận mình ích kỷ, tao chỉ yêu chính bản thân mình.

Mày là con gái của tao nên mày cũng giống tao như đúc.

Mày thử hỏi bản thân mình một chút xem có biết sinh nhật của tao và cha mày là ngày mấy không? Của cha mẹ nuôi mày là ngày mấy không? Đừng suốt ngày cảm thấy người khác mắc nợ mày như vậy.

Tự ngẫm lại chính mình đi!”

Cuộc gọi kết thúc, Lê Uyên suýt chút nữa đã ném điện thoại đi, cô ta nằm lì trên giường, một giọt nước mắt cũng khóc không được.

Đúng thật là cô ta không nhớ rõ sinh nhật của bọn họ, cũng không quan tâm đến bất cứ kẻ nào, cô ta chỉ để ý đến cảm xúc của chính mình.

Nhưng như vậy thì có gì sai chứ? Ai mà chẳng suy xét vì bản thân mình?

Lê Uyên tự cảm thấy bản thân mình không sai nên liền thu dọn một chút rồi quyết định đến tìm cha mẹ nuôi, từ nhỏ bọn họ đã chiều chuộng cô ta, đến tìm bọn họ xin tiền, nhất định không thành vấn đề.

-

Lê Uyên đến ngõ nhỏ Lâm Nam vào giữa trưa, vốn tưởng cửa tiệm sẽ quạnh quẽ như trước nhưng không ngờ lúc này lại kín người hết chỗ.

Cô ta không thể tin được mà đi lùi ra ngoài, nhìn kỹ lại biển hiệu, là cửa tiệm nhà mình không sai, sao việc kinh doanh bỗng phất lên như vậy?

Lê Uyên đi vào, vợ chồng Đường gia bận đến mức không để ý thấy cô ta đến, vẫn là cô ta chủ động lên tiếng gọi thì bọn họ mới nhìn đến.

“Viên Viên? Vào bên trong ngồi đi, ăn cơm chưa?”

“Con muốn ăn cà tím da giòn.”

“Được được, chờ nấu xong nồi này cha lập tức làm cho con!”

Lê Uyên bịt mũi đi ra đứng trước cửa tiệm, hiện tại cô ta không chịu nổi mùi dầu mỡ ngột ngạt, nó sẽ khiến mùi nước hoa cao cấp trên người cô ta bị ô nhiễm.

Đứng đợi khoảng mười phút, trời thật sự quá lạnh nên cô ta lại đi vào, đeo khẩu trang lên, có chút không kiên nhẫn mà hỏi:

“Khi nào mới xong đây? Sao bỗng nhiên hôm nay việc kinh doanh lại tốt như vậy? Có người đặt bao hết à?”

Chu Nãi Hinh bận tính toán thu dọn bàn, mồ hôi đổ bên thái dương cũng không kịp lau, cười nói:

“Từ lần trước sau khi Thiên Thiên góp ý vài câu thì chuyện kinh doanh ngày càng tốt lên.”

Lê Uyên sầm mặt, tất cả bọn họ, chỉ cần cùng cô ta nói chuyện thì đều sẽ trong tối ngoài sáng mà khen ngợi Lê Thiên Thiên.

Lê Thiên Thiên là thiên tiên sao? Cái gì cũng đều tốt hơn so với cô ta!

“Cà tím da giòn đến đây.”

Trong tình huống bận rộn như vậy nhưng Đường An Tường vẫn cố gắng nấu cho Lê Uyên trước, Chu Nãi Hinh cũng bưng cho cô ta một bát cơm, sau đó lại chân không chạm đất vội vàng rời đi.

Lê Uyên ăn một miếng, lập tức cau mày nhả ra, lớn giọng mà kêu:

“Đây là cái gì? Sao lại khó ăn như vậy!”

Khách trong tiệm đều nhìn qua, Đường An Tường vội từ trong phòng bếp chạy ra hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Sao lại là nước sốt chua ngọt chứ? Trước kia không phải chỉ làm nước sốt mặn thôi sao?”

Chu Nãi Hinh trấn an khách hàng xong cũng đi tới, nhìn Lê Uyên thở dài rồi nói:

“Viên Viên, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhỏ giọng thương lượng được không.”

Lê Uyên nhìn qua cha mẹ xưa nay chưa bao giờ nói một chữ ‘không’ với cô ta, trong lòng nhất thời lại trướng đầy ủy khuất.

“Có phải vì Lê Thiên Thiên thích ăn chua ngọt nên hai người liền đổi khẩu vị?”

“Để cha làm lại phần khác vị mặn cho con.” Đường An Tường bưng món ăn trước mặt Lê Uyên đi, vội đến mức không rảnh để nói nhiều thêm một câu.

Lê Uyên đập đũa lên bàn, nói:

“Con không ăn nữa! Lê Thiên Thiên thích ăn thì về sau chỉ cần làm cho cô ta ăn là được! Hai người cũng không cần nhận đứa con gái này nữa!”

“Viên Viên, rốt cuộc con muốn nháo cái gì?” Chu Nãi Hinh vốn chưa bao giờ ăn nói gay gắt bỗng cao giọng.

“Hôm nay là sinh nhật con! Hai người chỉ cho mỗi bốn trăm tệ thì đủ để làm gì chứ?”

Chu Nãi Hinh không ngờ chỉ vì chuyện này mà Lê Uyên lại không phân rõ xanh đỏ đen trắng làm ầm ĩ lên như vậy, bà đè xuống khó chịu trong lòng rồi hỏi:

“Vậy con cảm thấy bao nhiêu mới là đủ?”

Nhìn cửa tiệm kinh doanh tốt như vậy, vốn dĩ chỉ muốn đòi hai ngàn tệ nhưng lúc này Lê Uyên lại mở miệng nói:

“Ít nhất một vạn!”

“Bao nhiêu? Đường An Tường cầm theo cái muỗng từ trong bếp ra tới, tức giận hỏi tiếp:

“Một ngày sinh nhật mà muốn tới một vạn tệ? Con muốn ăn tiền à?”

“Nhưng con đã đặt xong phòng ở Lam Hải Loan…”

“Lam Hải Loan?” Đường An Tường vung muỗng lên chỉ thẳng về phía cô ta, đã giận đến mức cả người đều run run.

“Hiện tại con đã thành tiểu thư nhà giàu, trình độ tiêu phí đến mức này bọn ta nuôi không nổi nữa, con đến tìm cha mẹ ruột của mình đi!”

“Bọn họ không cho con!” Lê Uyên làm bộ muốn khóc nhưng lại bị Đường An Tường cao giọng dọa sợ.

“Bọn họ không cho nên liền đến đây bắt nạt bọn ta? Thật đúng là biết tính kế hệt như cha mẹ ruột của mình! Người lớn tính kế con gái ta, người trẻ lại tính kế hai lão già bọn ta.

Đường gia bọn ta là trò đùa của Lê gia các người à?”

Sau chuyện lần trước, Đường An Tường và Chu Nãi Hinh có mười phần bất mãn với Lê gia, biết Lê Uyên cũng có phần trong đó nhưng vì nghĩ đến cảm tình ngày xưa nên cũng không trách gì cô ta.

Nhưng Lê Uyên càng ngày càng quá mức, thật sự cho rằng một nhà bọn họ đều là đồ ngốc.

“Hai người, hai người…” Lê Uyên bị tiếng quát làm cho sửng sốt, nước mắt giàn giụa trên mặt, cuối cùng hét lớn một câu.

“Được, hai người đã đối với con như vậy thì về sau cũng đừng hy vọng con phụng dưỡng hai người!”

Chu Nãi Hinh lau nước mắt, kịp thời tiến lên vỗ vỗ phía sau lưng Đường An Tường, biết ông ấy đang thật sự tức giận, sợ lại phát bệnh tim.

Đường An Tường chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại, vô lực mà lắc đầu, trong giọng nói còn mang theo vẻ thoải mái mà tang thương.

“Sao cũng được”

Lê Thiên Thiên không ngờ sẽ nhận được bao lì xì sinh nhật từ Đường An Tường và Chu Nãi Hinh, trước nay cô không tổ chức sinh nhật, cũng không nhận được lời chúc mừng.

Nhìn bao lì xì mà đôi mắt đã ươn ướt.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Cảm ơn cha mẹ, đây là bao lì xì sinh nhật đầu tiên mà con nhận được, con muốn chụp màn hình làm kỷ niệm.】

Cô hít sâu ba lần, cố kìm nước mắt rồi lại tiếp tục thảo luận về chuyện phòng tập yoga cùng Hoàng Tiêu.

Ngay sau khi chọn được địa điểm bọn họ liền liên lạc với một công ty thiết kế nội thất, hiện đang bước vào giai đoạn chuẩn bị trang hoàng.

Hoàng Tiêu có nhiều thời gian rảnh hơn nên chịu trách nhiệm bàn bạc với công ty thiết kế nội thất để chọn ra bản vẽ thiết kế, mua vật liệu xây dựng và những chuyện linh tinh khác.

Còn cô sẽ tranh thủ thời gian nghỉ trưa để xem qua giá cả các loại thiết bị tập luyện và những thứ tương tự.

Dựa theo định vị của phòng tập yoga, cô chọn ra ba thương hiệu có chất lượng tốt nhất trong số hàng chục thương hiệu, mua hàng mẫu về đối chiếu, cuối cùng cùng Hoàng Tiêu chọn ra một hiệu duy nhất.

Lê Thiên Thiên đem tất cả những tài liệu linh tinh này đăng lên Weibo để sao lưu, phòng ngừa tài liệu bị mất hoặc một số phiền phức khác.

Cô cũng có dự định sẽ hợp tác lâu dài với thương hiệu này, bởi vì nếu học viên dùng sản phẩm cảm thấy tốt thì tự nhiên bọn họ sẽ muốn mua ở chỗ cô lần nữa, thúc đẩy tiêu thụ thứ cấp.

Phía phòng tập của cô có thể trở thành đại lý cho sản phẩm của thương hiệu này, kiếm được tiền hoa hồng và giảm được chi phí nhập hàng.

Nhưng đây là một thương hiệu nước ngoài mới tiến vào khu vực châu Á chưa đầy một tháng, trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi cô vẫn chưa tìm hiểu được rõ hết nên lại thuận tay đăng lên Weibo, định là sau khi tan làm sẽ đi dò hỏi thêm.

Thời gian nghỉ trưa luôn ngắn ngủi, chỉ còn mười phút nữa là phải tiếp tục làm việc, mọi người dần quay lại vị trí của mình, cũng đã có người sớm bắt đầu công việc.

Triệu Tương là người cuối cùng đi vào văn phòng, vẻ mặt chị ta trông hơi rối rắm, trong quãng đường ngắn ngủi vài chục bước từ cửa đến vị trí ngồi, chị ta đã lén nhìn Lê Thiên Thiên bảy, tám lần.

“Chị có chuyện gì muốn nói với em à?” Rốt cuộc Lê Thiên Thiên cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Ánh mắt Triệu Tương rõ ràng là đang trốn tránh kháng cự, cố gắng kìm chế nỗi niềm muốn chia sẻ.

Nhưng cũng chỉ năm giây sau là chị ta chịu không được nữa, cắn răng dậm chân bước nhanh đến vị trí ngồi của Lê Thiên Thiên.

Triệu Tương cúi đầu ghé sát vào bên tai Lê Thiên Thiên, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy.

“Chị vừa nhìn thấy Lưu An Kỳ ở dưới lầu công ty, chính là người mà lần trước chúng ta gặp ở chỗ nhà hàng phòng kính nổi tiếng trên mạng, là cô gái tự nhận bản thân là bạn gái của tiểu Diệp tổng ấy.”

Đôi mắt trong veo của Lê Thiên Thiên chậm rãi nâng lên, nghĩ đến lần trước cô bạn thân của Lưu An Kỳ từng nói Lưu An Kỳ hiện đang làm giám đốc kinh doanh ở công ty thiết bị thể thao của anh trai cô ta.

“Chẳng phải công ty muốn tạo phúc lợi cho nhân viên nên dự định lắp đặt thiết bị tập thể hình ở ban công nghỉ của mỗi tầng à? Có phải là hợp tác với công ty của anh trai Lưu An Kỳ rồi hay không?”

“Hả? Còn có chuyện này sao? Chị cũng không biết rõ.

Thôi, em cứ coi như là chị lắm miệng đi.”

Triệu Tương trở về chỗ ngồi rồi mà khóe miệng vẫn còn giật giật, cảm thấy chính mình thật quá can đảm, chuyện ‘bát quái’ của ai cũng đều dám truyền, sớm muộn gì cũng gặp chuyện với cái miệng này.

Về phía Lê Thiên Thiên, tuy rằng ngoài miệng cô nói với Triệu Tương như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Lưu An Kỳ chắc chắn sẽ lợi dụng công việc để tạo cơ hội tiếp xúc với Diệp Thừa, không biết Diệp Thừa có hiểu hay không để tránh đi những hiểu lầm không đáng có.

Cân nhắc một lúc, cô cầm lấy điện thoại nhắn cho Diệp Thừa một tin.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Lưu An Kỳ đến công ty để thảo luận hạng mục thiết bị tập thể hình đúng không?】

Đợi hơn mười phút, Diệp Thừa mới nhắn lại một câu.

【Quả cam lớn bảo bối: Đúng vậy.】

Lê Thiên Thiên bất mãn nhăn mày vì câu trả lời này của Diệp Thừa, cầm ly nước trong tầm tay uống một ngụm nhưng lại phát hiện trong ly không có nước.

Cô đứng dậy đi đến phòng nghỉ để lấy nước rồi thuận thế ngồi lại ở góc phòng nhắn tiếp cho Diệp Thừa một tin.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Cô ấy sẽ làm việc cùng với ai vậy?】

Trong lúc chờ đáp lại, cô nhấp một ngụm nước, lại ngoài ý muốn thấy được Diệp Thừa ở chỗ thang máy, dường như đang định xuống lầu.

Lê Thiên Thiên đứng lên, cửa thang máy cũng khép lại, Diệp Thừa đã không nhìn thấy cô.

Ánh mắt cô tối lại, gửi tin nhắn hỏi.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh đang ở đâu?】

Lê Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào thang máy đang dừng lại ở lầu một, ma xui quỷ khiến cô cũng bấm nút thang máy, bước vào bên trong, không gian khép kín và yên tĩnh đặc biệt có lợi cho việc suy nghĩ, cô dần chìm sâu vào trầm tư.

Vì sao lễ Giáng Sinh hôm đó cô bạn thân kia lại nói Lưu An Kỳ là bạn gái của Diệp Thừa? Nếu bọn họ không lén thân mật tới lui thì làm sao bạn bè bên người lại có thể hiểu lầm như vậy?

Ai cũng biết những tai tiếng trong giới giải trí chưa bao giờ là tin đồn vô căn cứ, điều này cũng được áp dụng với hai người bọn họ.

Trước đây trong nhóm fan của Diệp Thừa từng đồn rằng hai người có quan hệ nam nữ, chẳng lẽ bọn họ đã thực sự ở bên nhau nhưng lại chia tay? Hiện tại không phải là muốn hợp lại chứ?

“Đinh” Cửa thang máy mở ra.

Trong mấy chục giây ngắn ngủi đi thang máy xuống tầng dưới cũng đủ để Lê Thiên Thiên tưởng tượng ra một vở kịch gương vỡ lại lành.

Ra khỏi thang máy, ngay đại sảnh tầng trệt có một cửa kính trong suốt nối từ sàn đến trần cao bốn mét có thể nhìn rõ được người và cảnh vật bên ngoài.

Tại bãi đậu xe riêng ít ỏi trước tòa nhà, một chiếc Volvo màu trắng bỗng nhiên đậu lại ngay giữa, Diệp Thừa mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.

Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng từ ghế lái bước xuống, đi vòng ra sau cốp xe lấy một chai soda ướp lạnh rồi lại quay về vị trí lái.

Người đó chính là Lưu An Kỳ.

Chuông báo WeChat vang lên, là Diệp Thừa trả lời lại tin nhắn.

【Quả cam lớn bảo bối: Anh đi mua chút đồ cho em, em có muốn ăn gì không? Anh mua về cho em luôn.】

Nếu như Diệp Thừa nói rõ hắn đang ở cùng với Lưu An Kỳ, cô ngược lại sẽ không suy nghĩ nhiều.

Nhưng vì sao lại muốn gạt cô?

Lê Thiên Thiên siết chặt nắm tay, trong cặp mắt trong veo nổi lên một tầng sương, cô tiến lên vài bước rồi lại ngừng lại, xoay người đi vào thang máy trở lại văn phòng.

Cô chủ động tìm đến Doãn Hoằng để nhận nhiệm vụ dọn dẹp nhà kho, hiện tại cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình một lúc.

-

Diệp Thừa tìm được Lê Thiên Thiên trong góc nhà kho.

Cô đang sắp xếp lại một chồng hộp tài liệu bị rối loạn thứ tự, cố sức duỗi tay để với lấy một hộp nằm ở vị trí xa nhất.

Bỗng nhiên một cánh tay khác lướt qua đỉnh đầu cô, bắt lấy tay cô rồi lấy hộp tài liệu kia xuống.

Trong nháy mắt bị nắm tay, cả người Lê Thiên Thiên đều run lên, cô ngửi thấy hương tuyết tùng quen thuộc từ thân hình cao lớn đang áp sát phía sau lưng mình.

Cô cầm hộp tài liệu trốn sang một bên nhưng Diệp Thừa đã đoán được động tác của cô nên cũng di chuyển theo, vẫn luôn dính sát phía sau cô.

Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng chịu quay mặt lại nhìn Diệp Thừa.

Ngay cả dưới ánh đèn mờ ảo trong nhà kho cũng có thể thấy rõ hốc mắt đỏ rực của cô, tựa như thỏ nhỏ.

Lúc nhìn hắn trong mắt còn mang theo tức giận lẫn thương tâm.

Vốn dĩ Diệp Thừa cũng đang tức giận nhưng một giây sau liền thu lại, có chút luống cuống mà hỏi:

“Làm sao vậy? Em khóc à? Ai bắt nạt em?”

Vì lời này của hắn mà cặp mắt thỏ ửng đỏ liền ào ào chảy ra nước mắt, chảy dọc theo gò má rồi nhỏ giọt trên nền đất.

Diệp Thừa nâng mặt cô lên, cố dùng ngón cái lau nước mắt cho cô nhưng vì nhiều quá nên căn bản ngăn không được.

Bối rối không biết phải làm sao, hắn bỗng cúi đầu hôn lên mắt cô, hàng mi mảnh dài nhẹ rung, phía trên chậm rãi đọng lại một tầng nước.

Lê Thiên Thiên cảm nhận được một giọt nước mắt không thuộc về mình, cô bừng tỉnh nhìn lên, kinh ngạc khi thấy trên mặt Diệp Thừa cũng tràn đầy nước mắt.

“Anh khóc cái gì?” Cô hít mũi một cái rồi hỏi.

“Nhìn em khóc, anh đau lòng.” Diệp Thừa nặng nề nói.

Lê Thiên Thiên mím môi tựa như vẫn còn muốn khóc nhưng cô cố nén lại rồi nói:

“Anh lừa em mà còn biết đau lòng à.”

“Anh lừa em chuyện gì?” Trong cặp mắt ẩm ướt của Diệp Thừa lóe lên một tia khó hiểu.

“Anh nói là đi mua đồ cho em, nhưng chính mắt em lại nhìn thấy anh ngồi vào ghế phụ trong xe Lưu An Kỳ!”

“Đúng là anh đi mua đồ cùng với Lưu An Kỳ, chẳng phải em đã đăng Weibo là muốn mua thiết bị yoga của thương hiệu AQ à? Công ty của anh trai Lưu An Kỳ là đại lý của AQ ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương, bọn họ vừa bắt được quyền lợi này vào nửa tháng trước, anh đi cùng để đàm phán giá cả cho em.”

“Vốn dĩ anh muốn đàm phán được mức giá thấp nhất để tạo bất ngờ cho em.” Diệp Thừa buồn buồn mà nói.

Lê Thiên Thiên: …

Nói như vậy, hết thảy đều là do trí tưởng tượng phong phú của cô? Lúc này trông bộ dáng cô thật ngốc, não tàn vì yêu đương.

Lê Thiên Thiên hít hít mũi, cụp mắt xuống, cắn cắn móng tay, nhanh chóng nghĩ cách giải quyết sự việc đáng xấu hổ này.

Cuối cùng cô cũng thành công tìm được hướng đột phá.

“Vậy, vậy còn chuyện anh uống chai nước mà Lưu An Kỳ đưa cho thì sao? Trước kia hai ngươi từng có tin đồn với nhau, anh còn không cẩn thận để phát sinh hiểu lầm, có phải là anh sai rồi hay không?”

“Anh không uống chai nước đó, anh lên xe cũng chỉ là để thương lượng chuyện giá cả.

Chuyện này là do anh sai, về sau ngoại trừ vị trí ghế phụ bên cạnh em, anh sẽ không ngồi xe của ai khác nữa, được chứ?”

Giọng nói dịu dàng của Diệp Thừa khiến cô càng cảm thấy bản thân mình đang vô cớ gây rối, nhất thời vốn từ trở nên nghèo nàn nên đành chuyển sang nói vấn đề khác.

“Vậy có phải Lưu An Kỳ cũng sẽ là người phụ trách vấn đề tiêu thụ và hậu mãi của các thiết bị tập thể hình trong công ty, về sau hai người…”

“Việc này anh sẽ không tự mình bàn bạc với Lưu An Kỳ, đều sẽ do bộ phận hành chính phụ trách.”

Diệp Thừa vỗ vỗ đầu cô rồi nói tiếp:

“Hoặc là, bà chủ của Diệp thị hạ mình đến bàn bạc cũng được.”

Lê Thiên Thiên không còn gì để nói, cô thừa nhận bản thân mình quá đa nghi.

“Vậy nên chỉ vì chuyện này mà em không nhận điện thoại của anh trong suốt một giờ? Em có biết anh tìm em đến phát điên rồi không?”

Lê Thiên Thiên mở to mắt kinh ngạc, cô không hề nhận được cuộc gọi nào.

Nhanh chóng lấy điện thoại ra xem rồi thở dài một hơi, mặt vô tội mà đưa ra cho Diệp Thừa xem.

“Là do trong nhà kho không có tín hiệu.”

Diệp Thừa dời mắt từ màn hình điện thoại sang khuôn mặt cô, chậm rãi cau mày híp mắt, một lúc lâu sau nụ cười không giấu được trong mắt lan đến khóe miệng.

Hắn ghé sát vào người cô, nhẹ giọng hỏi:

“Tiểu miên hoa, em ghen à?”

Đã bị Diệp Thừa nói toạc ra như vậy nên Lê Thiên Thiên cũng cứng cổ lên đáp lại, bộ dáng vò đã mẻ không sợ nứt thêm.

“Anh là bạn trai của em, lại ngồi lên xe của một người phụ nữ khác, em không thể ghen sao?”

Khóe miệng Diệp Thừa cong lên, hai tay nhéo nhéo xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, cười ha hả mà nói:

“Có thể ăn giấm, cứ ăn nhiều một chút.

Anh có mua bánh kem dâu tây cho em, có muốn ăn cùng với giấm không?”

Đối mặt với sự giễu cợt trần trụi của Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên gạt bàn tay to của hắn ra, đứng thẳng sống lưng, bước ra ngoài với khí thế phú quý bất năng dâm* nhưng rồi lại dừng ở cửa, quay đầu hỏi một câu:

“Bánh kem ở đâu?”

*Phú quý bất năng dâm: Giàu sang không mê hoặc được [Trích: Đằng Văn Công (hạ) - Mạnh Tử]

-

Tác giả có lời muốn nói:

Vì nguyên nhân cốt truyện nên phải sửa lại sinh nhật của Thiên Thiên và Lê Uyên thành ngày 14 tháng 1.

Chương sau Thiên Thiên sẽ ăn mừng sinh nhật.

_.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.