Diêm Tiểu Đóa khóc lóc cả ngày nên hai mắt đều sưng lên, đến lúc tan làm cô ta được bạn bè rủ đi ra ngoài uống rượu giải sầu, sáu bảy người ngồi vây quanh nghe cô ta kể khổ.
"Người ta là bà chủ tương lai nên tôi cũng không dám lại nói thêm gì nữa, nếu không đến cả chi nhánh công ty cũng không thể ở lại được mà là trực tiếp bị sa thải."
Một cô gái mặc một thân váy hàng hiệu cau mày đứng lên, chỉ tay với vẻ mặt khinh thường kèm theo chút tự cao, nhìn kỹ sẽ thấy được bộ váy có chút không hợp với cô ta.
"Tôi ngồi nghe cả nửa ngày, cô đúng là quá nhu nhược, còn thua cả quả hồng mềm."
Diêm Tiểu Đóa không thích nghe những lời này nhưng để ý thấy dường như mọi người xung quanh không ai phản bác lời của người này nên đành nuốt sự không cam lòng xuống.
Lại thấy một thân toàn hàng hiệu kia nên nhất thời cũng không nghĩ sẽ thăm dò thân phận của đối phương.
"Theo tôi, nếu đã như vậy rồi thì liền cương lại với bọn họ thôi, ai sợ ai chứ? Cùng lắm thì từ chức bỏ việc, đi theo bạn thân của tôi.
Cô ấy là người nổi danh trong giới thượng lưu ở Bắc Thành, đặc biệt hào khí! Hôm nay mọi người cứ uống thoải mái đi, bạn thân của tôi mời."
Từ trước tới nay Diêm Tiểu Đóa chưa từng tiếp xúc với thiên kim công tử trong giới thượng lưu, chỉ biết tiểu Diệp tổng chính là tinh anh trong giới đó, là sự tồn tại mà cô ta không bao giờ có thể với tới.
"Mỹ nữ này, bạn thân của cô làm gì vậy?" Cô ta bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu cung kính hơn.
"Trong nhà mở công ty phục sức cao cấp, đặc biệt ngưu bức (trâu bò).
Vậy nên tôi mới nói, sa thải thì cứ sa thải, bạn thân tôi có thể dễ dàng sắp xếp cho cô một chức vụ, lương tháng hơn một vạn."
Hai mắt Diêm Tiểu Đóa sáng lên, vội hỏi:
"Mỹ nữ, cô tên là gì? Bạn thân cô tên là gì? Lát nữa giới thiệu bọn tôi với nhau một chút được không?"
"Gọi tôi Anh tử là được.
Bạn thân của tôi là..." Cô ta đưa mắt nhìn về phía cửa vào, hưng phấn vẫy vẫy tay.
"Viên...!Lê Uyên, bên này."
Lê Uyên đi vào, tháo kính râm xuống, cởi áo khoác lông chồn đắt tiền ra rồi tùy tay đưa cho Anh tử, cao quý mà ngồi xuống sô pha, vẫy tay gọi phục vụ mang ra một chai vang đỏ.
"Lê Uyên, tuần sau là sinh nhật của cậu rồi, đã chọn được địa điểm tổ chức chưa?" Anh tử cười nịnh nọt.
"Chọn Lam Hải Loan đi." Lê Uyên tựa như thuận miệng mà nói.
Chi phí tổ chức một bữa tiệc ở Lam Hải Loan không thấp, người bình thường sẽ không thể chi nổi nên mọi người không khỏi nể phục Lê Uyên.
"Lê Uyên này, đây là bạn của tớ, cô ấy gặp chút việc khó, cậu có thể giúp cô ấy được không?"
"Cậu đó, cả ngày cứ lấy danh nghĩa là bạn của tớ để giúp đỡ bọn họ.
Làm vậy thì cậu được lợi gì chứ?" Lê Uyên có chút ngạo mạn mà liếc mắt nhìn bạn mình một cái.
Cô ta rất hưởng thụ dáng vẻ cung kính của bạn thân đối với mình, khiển trách xong liền đại phát từ bi mà nói:
"Được được, ai bảo tớ tốt tính chứ.
Nói một chút xem, cô ta làm sao vậy?"
Anh tử lập tức đổi sang gương mặt tươi cười.
"Cô ấy vừa mới bị cấp trên trong công ty điều chức..."
"Không, không phải cấp trên." Diêm Tiểu Đóa nhỏ giọng sửa đúng:
"Là một thực tập sinh nhỏ, nhưng cô ta lại được tổng tài coi trọng.
Tôi đắc tội với cô ta nên cô ta liền bảo tổng tài điều tôi đến chi nhánh công ty làm việc, tiền lương giảm mất một phần ba."
"Thật đúng là ức hiếp người khác! Nếu không thì cậu tùy tay thu xếp cho cô ấy một công việc đi, lương tháng mấy vạn còn hơn là ở lại đó chịu khinh bỉ!" Anh tử ở bên cạnh hát đệm.
Lê Uyên âm thầm trừng mắt nhìn bạn mình một cái, chuyện này mà cũng dám đáp ứng thay cô ta.
Hiện tại nhà bọn họ đang ở bên bờ vực phá sản, ngày thường cô ta thích khoác lác mấy lời nhưng không ngờ bọn họ lại đều xem là thật.
"Công ty nhà tôi không phải dễ vào như vậy, tôi cũng phải suy xét cho nhà mình chứ." Lê Uyên không muốn quản chuyện này.
Diêm Tiểu Đóa nghe ra Lê Uyên không muốn giúp đỡ nên thầm tự thương hại bản thân.
"Thôi quên đi, ai bảo Lê Thiên Thiên vừa có sắc lại vừa có thủ đoạn nên mới bắt được tiểu Diệp tổng..."
"Ai? Người cô vừa nhắc đến là Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa?" Hai mắt Lê Uyên trợn lên.
Trong lòng Diêm Tiểu Đóa ngầm hiểu, người này quả nhiên là thiên kim trong giới thượng lưu vì có biết đến tiểu Diệp tổng, trong lòng không khỏi sinh ra mong đợi.
"Tôi sẽ giúp cô việc này."
-
Doãn Hoằng muốn đi ra ngoài làm việc nên cần người theo giúp nhưng người trong văn phòng đều có chút bận, chỉ mỗi Lê Thiên Thiên tương đối thanh nhàn nên ông ấy liền đến hỏi ý kiến của cô.
Lê Thiên Thiên đương nhiên đồng ý, cô không quá thích loại trạng thái làm việc trong văn phòng từ sáng đến tối như hiện tại, có thể ra ngoài đi dạo một vòng thì cực kỳ vui vẻ.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, cô giống như chim nhỏ sắp được thả bay đứng chờ ở cửa lồng sắt nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của Diệp Thừa bảo cô đến văn phòng của hắn.
Lê Thiên Thiên vừa vào cửa đã bị hộp đồ ăn tinh xảo trên bàn hấp dẫn ánh mắt, ẩn ẩn có thể nhìn ra là ăn rất ngon.
Diệp Thừa mới vừa ký xong một phần tài liệu, bút ký tên xoay tròn 360 độ trên ngón tay với những khớp xương rõ ràng, sau đó ngòi bút chỉ chỉ về phía hộp trên bàn, nâng mắt nhìn cô nói:
"Buổi sáng thấy em không ăn được mấy, không hợp khẩu vị sao?"
"Chỉ là tối hôm qua ăn quá nhiều nên sáng nay ăn không vào.
Nhưng mà đây là gì vậy?" Lê Thiên Thiên lắc đầu đáp lại.
Cô cảm thấy hứng thú mà mở nắp hộp ra, bên trong còn bốc hơi nóng, là sandwich gà giòn cùng với cơm nắm cá hồi sốt teriyaki.
"Thật tốt quá, chúng có thể trở thành bữa trưa của em." Cô vui sướng mà cong đôi mắt.
"Buổi trưa anh làm cho em món khác ngon hơn." Diệp Thừa duỗi tay gõ nhẹ lên trán cô.
"Nhưng chút nữa em phải ra ngoài làm chút việc cùng thư ký Doãn, hẳn là giữa trưa không về được."
Ý cười trong mắt Diệp Thừa lập tức biến mất.
"Không được, bảo ông ấy dẫn theo người khác đi.
Buổi trưa anh định làm sushi cho em, em không muốn ăn sao?"
"Vậy...!Nếu không buổi tối anh làm cho em sau đi.
Đến giờ em phải đi rồi." Lê Thiên Thiên cầm lấy sandwich chuẩn bị rời đi.
Diệp Thừa bước nhanh qua nắm lấy tay cô từ phía sau, dùng sức đóng lại cánh cửa vừa được mở ra, ghé sát vào bên tai cô mà nói:
"Em ra ngoài làm việc sẽ hết cả một ngày, không được."
Lê Thiên Thiên thở dài, xoay người ôm lấy cổ Diệp Thừa, dựa vào trên người hắn hướng về phía bức tường rồi dùng lòng bàn tay chống đỡ, thành công đè ngược hắn vào tường.
Diệp Thừa không chớp mắt mà nhìn cục bông trước mắt càng dựa càng gần, yết hầu lên lên xuống xuống, đầu óc nhất thời quay cuồng.
Lê Thiên Thiên kiễng chân, ngừng lại ở vị trí cách môi hắn vài centimet, mềm mềm mại mại mà nói:
"Em muốn đi ra ngoài, có được không?"
Diệp Thừa nín thở, thỏa hiệp mà gật đầu, nhắm hai mắt lại chờ nụ hôn của cô rơi xuống.
Nhưng mềm mại trước người lập tức rời đi, Lê Thiên Thiên thuận thế mở cửa, vui sướng nhảy nhót ra khỏi văn phòng, trong hành lang truyền đến tiếng cười của cô.
"Em đi đây, tạm biệt."
Diệp Thừa biết mình vừa bị trêu chọc, nhịp tim kịch liệt còn chưa kịp bình ổn lại...
Được lắm tiểu miên hoa, em tiêu chắc rồi!
-
Lê Thiên Thiên và Doãn Hoằng vừa mới ra khỏi tòa nhà công ty thì một thùng nước đột nhiên từ trên trời ập xuống.
Cô phản ứng nhanh, lập tức lùi về phía sau theo bản năng nên nước chỉ bắn đến ống quần.
Doãn Hoằng bên cạnh không kịp tránh, bị xối ướt như chuột lột.
Cô nheo mắt lại, thấy rõ người đang cầm thùng nước là Diêm Tiểu Đóa.
Đứng bên cạnh cô ta thế mà lại là Lê Uyên đang trừng mắt nhìn cô.
"Các người, các người đang làm gì! Diêm Tiểu Đóa, cô đây là đang trả đũa à? Báo cảnh sát, Thiên Thiên nhanh chóng báo cảnh sát đi!" Doãn Hoằng nhận nguyên một thùng nước nên lạnh đến phát cóng, đầu lưỡi tê cứng cả lại.
"Báo cái gì mà báo? Chúng tôi chỉ là đang rửa xe mà thôi, ai bảo hai người ra cửa không nhìn đường, đi về phía chúng tôi đang tạt nước." Cô bạn thân đứng bên người Lê Uyên ngang ngược lên tiếng.
"Hơn nữa các người bắt nạt người khác mà còn đòi nói đạo lý à?" Cô ta lại la to, rước lấy một đám đông vây lại xem.
Trong tòa nhà một truyền mười mười truyền một trăm, những người làm việc ở tầng thấp cũng sôi nổi ghé vào bên cửa sổ hóng chuyện.
Chưa kể nhân vật chính trong vụ việc lại là Lê Thiên Thiên - người đang nổi danh trong công ty nên có không ít người lấy điện thoại ra quay.
"Mọi người đến đây phân xử giúp tôi đi! Cô ta dựa vào thủ đoạn hồ ly tinh câu dẫn tổng giám đốc công ty này, xa lánh nhân viên chính thức Diêm Tiểu Đóa.
Cũng chỉ vì nói vài câu cô ta không thích nghe nên liền bị điều chức đến nơi khác, quả thực là bắt nạt người khác mà! Nếu cô ta thật sự được gả đến thì nhân viên công ty này còn có thể sống thoải mái dễ chịu được sao?"
"Các cô đều là bạn bè của Diêm Tiểu Đóa? Các cô hiểu rõ tình huống là thế nào không mà dám đến đây đòi bênh vực kẻ yếu là cô ta? Hơn nữa, công ty điều chuyển công tác cũng phải cân nhắc dựa trên năng lực làm việc, không phải Lê Thiên Thiên nói chuyển là có thể chuyển! Trước khi Lê Thiên Thiên đến tôi đã báo cáo trong bảng đánh giá thành tích cuối năm là Diêm Tiểu Đóa không phù hợp với vị trí hiện tại.
Các cô cho rằng một tập đoàn lớn như Diệp thị, tổng giám đốc có thể tùy tâm sở dục thích làm gì cũng được à?" Doãn Hoằng run cầm cập, tức giận trợn mắt mắng bọn họ.
Ông ấy vừa dứt lời thì Diêm Tiểu Đóa lập tức luống cuống.
Điều này có nghĩa là năng lực của cô ta thật sự kém cỏi mới bị điều chuyển chứ không phải là vì lý do khác.
Hiển nhiên Lê Uyên và cô bạn cũng không ngờ tới Diêm Tiểu Đóa lại bất tài như vậy, đây không phải là tát thẳng vào mặt bọn họ trước mặt nhiều người sao?
Lê Uyên nhìn Lê Thiên Thiên vẫn luôn bình tĩnh đứng ở kia không nói một lời, nhất thời nổi giận hét lớn.
"Vậy các người có biết là cô ta đoạt vị hôn phu của tôi hay không? Có biết là cô ta vong ân phụ nghĩa, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ đã nuôi dưỡng cô ta hai mươi năm hay không?"
Sắc mặt Lê Thiên Thiên trầm xuống, cô biết chó cắn cô một lần, cô không thể cắn ngược lại nhưng cô có thể trói nó, không để nó lại tiếp tục cắn mình.
Cô đi đến chỗ một người qua đường nãy giờ vẫn luôn giơ điện thoại lên quay, trả một trăm tệ mua lại đoạn video đó.
Sau khi lưu video, cô quay lại nói với Lê Uyên:
"Những lời cô vừa nói, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Tội phỉ báng bôi nhọ sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm.
Hẹn gặp cô tại toà án."
Lê Thiên Thiên càng bình tĩnh, Lê Uyên càng hoảng.
Cô ta tin Lê Thiên Thiên thật sự có thể tố giác mình nên nhất thời nóng vội, lớn tiếng trách cứ:
"Cô có biết vì muốn chuyển hộ khẩu cho cô, mẹ tôi đã đòi cha mẹ cô bao nhiêu tiền không? Bọn họ sắp phải đem cửa tiệm bán đi rồi, cô quả thực là quá tùy hứng!"
Bước chân Lê Thiên Thiên khựng lại, mi mắt cụp xuống, trong mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, không để ý đến cô ta nữa, nhanh chóng đỡ Doãn Hoằng đang cóng đến run rẩy tay chân trở về công ty.
"Thư ký Doãn, lời vừa rồi là thật ạ? Đã sớm có ý định điều chuyển công tác của Diêm Tiểu Đóa?"
"Đương nhiên là lừa bọn họ, đường đường là tổng giám đốc, muốn điều chuyển một nhân viên nhỏ còn cần có lý do à?"
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Sau khi giúp Doãn Hoằng mua một thân quần áo mới và thuốc cảm xong, Lê Thiên Thiên liền gọi điện thoại cho Đường An Tường.
Chờ hơn nửa ngày bên kia mới nghe máy nhưng âm thanh truyền đến hơi hỗn loạn, vài người đang cùng nói chuyện, Lê Thiên Thiên thoáng nghe thấy được cái gì mà cửa tiệm nhỏ, vị trí không tốt...
"Alo con gái? Có chuyện gì vậy? Bên này cha đang bận, chút nữa cha gọi lại cho con sau nhé."
"Cha, có phải hai người định bán cửa tiệm đúng không?"
Đường An Tường trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng, giọng ông ấy hơi trầm xuống.
"Không đâu, con nghe ai nói bừa..."
"Lê Uyên, cô ấy nói Lý Trác Mỹ đòi hai người đưa rất nhiều tiền mới đồng ý cho con chuyển hộ khẩu.
Đúng vậy không ạ?"
"Sao con bé lại nói năng lung tung như thế chứ? Thiên Thiên, đây là chuyện giữa người lớn bọn ta, con đừng quan tâm đến."
"Cha!" Lê Thiên Thiên gấp đến mức nặng nề gọi lớn một tiếng.
"Cửa tiệm đã ở cùng hai người mấy chục năm rồi, nó không chỉ là một cửa tiệm đơn giản mà còn là nguồn thu nhập duy nhất của hai người.
Hơn nữa hiện tại chuyện kinh doanh đang rất tốt, con sẽ không để hai người bán nó đi đâu."
Đường An Tường nhẹ thở dài, trong giọng điệu không giấu được sự chua xót.
"Là do cha mẹ không có năng lực, chúng ta chỉ muốn con hoàn toàn được thoát khỏi Lý Trác Mỹ.
Loại người như bà ta sẽ tính kế với con cả đời, cha mẹ không muốn con theo chân bọn họ liên lụy không rõ."
Cha mẹ đã nguyện ý vì cô mà dốc hết tất cả.
Phần nhân tình này, dù cô có đền đáp cho bọn họ bao nhiêu cũng không bao giờ có thể đủ.
Lê Thiên Thiên cố nén xúc động, nhẹ giọng mà nói:
"Cha, trước tiên đừng bán cửa tiệm, chờ con hai ngày có được không? Chỉ hai ngày thôi, nếu không được thì cha lại bán."
Cuối cùng cũng dỗ được Đường An Tường đồng ý.
Sau khi kết thúc cuộc gọi cô liền đi xin nghỉ nửa ngày.
Lúc chuẩn bị rời đi thì bị Diệp Thừa ngăn lại.
Có nhân viên đã báo cho hắn biết những chuyện vừa phát sinh dưới lầu công ty, hắn trầm mặt hỏi:
"Em đi đâu?"
"Đi tìm Lý Trác Mỹ."
"Một mình em?"
Lê Thiên Thiên gật đầu, lại thấy Diệp Thừa nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi thở dài, bất lực nắm lấy tay cô.
"Em vẫn chưa quen với việc có một người bạn trai là anh sao? Có việc gì thì phải nói với anh đầu tiên.
Nếu còn để anh là người cuối cùng biết chuyện thì anh sẽ phạt em đấy."
-
Diệp Thừa mang theo Hàn Dương và Lê Thiên Thiên ngồi chuyến bay sớm nhất đến Giang Thành.
Diệp Thừa vội vàng xử lý công việc, vừa xuống máy bay điện thoại đã liên tục đổ chuông, mãi đến khi đến trước nhà hàng đã hẹn với Lý Trác Mỹ hắn mới buông điện thoại xuống.
Lê Thiên Thiên túm tay hắn, nói:
"Anh Hàn Dương vào cùng em là được, anh ở bên ngoài xử lý chuyện của anh đi, em có thể tự mình giải quyết."
Diệp Thừa tắt nguồn điện thoại rồi bỏ vào túi, sờ sờ đầu cô, cười nhạt.
"Anh đã xử lý xong rồi, anh vào cùng em.
Anh sẽ không nói lời nào, chỉ giúp em chống đỡ khi cần thiết thôi."
Lê Thiên Thiên nở nụ cười đầu tiên kể từ khi xuống máy bay, nắm tay Diệp Thừa bước vào phòng riêng đã đặt trước.
Đã lường trước được Lý Trác Mỹ sẽ không đến một mình nhưng không ngờ bà ta lại còn gọi hết cả nhà bác cả và bác ba đến.
Mênh mông một bàn người, vốn dĩ là muốn tạo áp lực tâm lý cho Lê Thiên Thiên nhưng kết quả lại bị Diệp Thừa và Hàn Dương dọa sợ tới mức không tự chủ được mà đứng cả lên.
Bọn họ chủ động nhường vị trí trung tâm cho Diệp Thừa rồi cung kính đưa thực đơn qua, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình là đến trợ uy cho cuộc đàm phán hôm nay.
Lê Thiên Thiên vừa thấy Lý Trác Mỹ và Lê Châu liền nghĩ đến ngày hôm đó bọn họ định bỏ thuốc cô, muốn đưa cô lên giường của lão già kia.
Chính vì đã sống cùng nhau hai mươi năm nên cô mới có thể hận như vậy, trước kia cô vẫn ngây ngốc mà cho rằng dù thế nào bọn họ cũng sẽ không thương tổn cô.
Cố nén sôi trào trong lòng, Lê Thiên Thiên không muốn dây dưa với bọn họ thêm một giây nào nữa nên liền đi thẳng vào vấn đề.
"Các người muốn bao nhiêu tiền từ cha mẹ tôi?"
Đều đã xé rách mặt, Lý Trác Mỹ cũng không thèm che giấu nữa.
Nếu không có Diệp Thừa ở đây thì ngay cả lễ độ tối thiểu bà ta cũng không thèm cho Lê Thiên Thiên.
"Một ngàn vạn, tính cả 500 vạn trước đó tao đưa cho mày."
Lê Thiên Thiên đã lường trước được, không nhiều lời vô nghĩa nữa, cô lấy điện thoại đặt lên bàn, mở đoạn ghi âm ngày đó ra.
Lý Trác Mỹ: "Phó tổng, ông có vừa lòng với con gái lớn của tôi không?"
Phó tổng: "Vừa lòng, vậy chuyện còn lại..."
Lý Trác Mỹ: "Ông yên tâm, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, đây là thẻ phòng, ông cất đi, đợi lát nữa cho nó uống xong ly rượu kia là được."
Phó tổng: "Ha ha ha, tiểu Lý à cô cứ yên tâm đi, con gái cô đi theo tôi rồi, khoản đầu tư sẽ được chuyển đến công ty hai người ngay lập tức."
...
"Rầm" một tiếng đập bàn vang lên khiến mọi người phải giật mình, ngay sau đó tách trà ấm trà trên bàn đều bị hất hết xuống đất.
Hai mắt Diệp Thừa đỏ ngầu, hai tay nắm chặt không ngừng run rẩy, mạnh mẽ áp chế lửa giận xuống mới không ném thẳng tách trà vào mặt Lý Trác Mỹ và Lê Châu.
Lê Châu sợ tới mức suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
Lý Trác Mỹ cũng sợ hãi, không chỉ vì phản ứng của Diệp Thừa mà còn vì đoạn ghi âm này.
Lê Thiên Thiên ghi âm lúc nào? Bà ta biết Lê Thiên Thiên quỷ quyệt nhưng không ngờ lại đến mức này.
Mấu chốt là việc cô làm thần không biết quỷ không hay, đến cả bà ta vốn là một con hồ ly trong thương trường mà cũng không phát hiện ra.
Lê Thiên Thiên bỗng nắm lấy tay Diệp Thừa, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay hắn như đang xoa dịu cảm xúc.
"Nếu bà không hùng hổ doạ người thì tôi cũng không định dùng đoạn ghi âm này để nói chuyện." Mắt Lê Thiên Thiên sáng như đuốc, chậm rãi nói tiếp:
"Bà đòi cha mẹ tôi phí nuôi dưỡng, vậy thì cha mẹ tôi cũng phải có được phí nuôi dưỡng Lê Uyên!"
Lý Trác Mỹ nhíu chặt lông mày, bà ta không ngờ cô lại tính đến chuyện phí nuôi dưỡng của Lê Uyên nên nhất thời không dám nói tiếp.
"Tôi biết bà làm tất cả những việc này đều là vì tài chính công ty đang xảy ra vấn đề.
500 vạn kia tôi có thể cho các người nhưng công ơn các người nuôi nấng tôi bao năm qua lập tức xóa bỏ toàn bộ! Hơn nữa cần phải toàn lực phối hợp với tôi để giải trừ quan hệ nhận nuôi, chuyển hộ khẩu, làm công chứng.
Về sau, tôi và Lê gia các người không còn bất cứ quan hệ nào nữa."
Lý Trác Mỹ dần cúi đầu suy nghĩ về điều kiện Lê Thiên Thiên đưa ra.
Đầu tiên là uy hiếp, sau lại dụ dỗ, hơn nữa còn đem đạo lý nói đến rõ ràng, xác thật là không chừa bất cứ đường nào cho bà ta cự tuyệt và quỷ biện.
Lê Châu ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo bà ta, ông ta cũng đã nghe hiểu được ý tứ của Lê Thiên Thiên.
Cô là không muốn dính dáng gì đến Lê gia nữa, thậm chí còn chẳng thèm kiện tụng với bọn họ.
Hiện tại đưa ra điều kiện 500 vạn là để nhất đao lưỡng đoạn.
Chuyện làm ăn của công ty ngày càng sa sút sau khi mất đi mối liên hôn với Diệp thị.
Hiện tại không còn nhận được đơn đặt hàng nữa, dòng tiền lưu động cũng sắp bị cắt đứt, 500 vạn này thật sự có thể giúp giải quyết nhu cầu khẩn cấp trước mắt.
Lê Châu có thể nghĩ được như vậy thì Lý Trác Mỹ đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Bà ta chán ghét mà né tránh tay ông ta, thở dài đồng ý với đề nghị của Lê Thiên Thiên.
Lê Thiên Thiên lập tức rời khỏi nhà hàng sau khi hai bên thống nhất xong thời gian xử lý mọi chuyện, cô không muốn ở lại cùng bọn họ dù chỉ một giây.
Sau khi lên xe, cô gọi điện thoại cho Đường An Tường nhẹ nhàng bâng quơ mà thông báo mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, bảo bọn họ cứ yên tâm tiếp tục mở tiệm, ngày mai cô sẽ ghé qua ăn cơm.
Cúp điện thoại, Lê Thiên Thiên liền suy sụp, cô chậm rãi xoay đầu ngây người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Diệp Thừa đột nhiên ôm lấy bả vai cô rồi kéo cô vào trong lòng ngực, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô:
"Muốn khóc thì cứ khóc đi."
Vốn dĩ ai cũng không thấy được cô đang khổ sở nhưng vì một câu này của hắn mà nước mắt cô đã chảy xuống.
Đối với Lý Trác Mỹ và Lê Châu, không thể nói là cô không có chút tình cảm nào với bọn họ.
Bọn họ không xem cô như con ruột mà đối đãi nhưng lại chiếm vị trí làm cha mẹ cô hơn hai mươi năm.
Thật ra cô không nhất thiết phải đưa ra 500 vạn, dùng đoạn ghi âm kia uy hiếp bọn họ cũng có thể đạt được mục đích, nhưng cuối cùng cô vẫn là lựa chọn đưa ra.
Đây là để mua tâm lý kết thúc cho bản thân mình.
Ân ân oán oán giữa bọn họ cũng theo lần này hoàn toàn tan thành mây khói.
-
Ba người lên chuyến bay lúc nửa đêm trở về Bắc Thành.
Nhờ vào miếng chườm mắt mà Diệp Thừa mua cho, ngày hôm sau lúc thức dậy hai mắt cô không có chút sưng nào.
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm của cháo, Diệp Thừa luôn luôn thức dậy sớm hơn cô, chuẩn bị xong bữa sáng rồi chờ cô cùng ăn.
Lê Thiên Thiên đi qua ôm lấy Diệp Thừa, đặt lên mặt hắn một nụ hôn rồi cười khanh khách mà khen ngợi.
"Chào buổi sáng bạn trai chăm chỉ của em."
Lúc cô định buông ra thì Diệp Thừa kịp thời bắt lấy, hôn lên môi cô.
"Đây là nụ hôn chào buổi sáng."
Sau đó hắn nâng mặt cô lên rồi dùng sức hôn sâu, trằn trọc triền miên chừng năm phút mới chậm rãi buông cô ra.
Vẻ mờ mịt trong mắt vẫn chưa tiêu tan, hắn khàn giọng mà nói:
"Còn đây là trả thù cho việc ngày hôm qua em trêu chọc anh được một nửa rồi lại chạy mất."
Lê Thiên Thiên:...
Hai người ngồi xuống ăn cháo, Diệp Thừa bỗng lấy điện thoại của mình ra, kéo ngón trỏ của cô đặt lên phần mở khóa, lưu lại vân tay.
"Anh làm gì vậy?"
"Cũng lấy điện thoại em ra lưu vân tay của anh đi."
Lê Thiên Thiên chần chờ giao nộp điện thoại, nhìn Diệp Thừa lưu lại vân tay của bản thân, cô lẩm bẩm nói:
"Em cảm thấy, dù là bạn trai bạn gái thì cũng nên giữ lại chút riêng tư cho nhau."
Diệp Thừa nâng mắt lên, ánh mắt thâm thúy đầy dò xét.
"Em có bí mật gì muốn giấu anh?"
"Không có." Lê Thiên Thiên lắc đầu.
"Vậy có vấn đề gì với việc lưu vân tay không?"
"...!Không thành vấn đề."
Lê Thiên Thiên nhận lại điện thoại, nghĩ đến lúc trước Hoàng Tiêu có tâm sự cùng cô là bạn trai không muốn cho chị ấy xem điện thoại của mình, vì thế cô có chút khó hiểu mà hỏi.
"Nhưng mà, không phải đàn ông các anh không thích bạn gái kiểm tra điện thoại của mình sao?"
"Loại chuyện này chẳng phân biệt nam nữ.
Ai sợ mất đi đối phương hơn thì sẽ muốn biết tất cả mọi thứ về đối phương."
Diệp Thừa bỗng nhiên nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào cô, tiếp tục nói:
"Em có sợ mất đi anh không? Em là thật sự thích anh hay vẫn là...!chỉ do bị anh làm cho cảm động."
Lê Thiên Thiên sửng sốt trước câu hỏi này, cô không cảm thấy giữa hai vế có gì khác biệt.
Cô đúng thật là bị Diệp Thừa làm cho cảm động, nhưng cũng rất thích hắn.
"Không cần phải trả lời gấp, anh cũng không nóng lòng muốn biết câu trả lời, ăn trước đi đã."
Lê Thiên Thiên cảm thấy lời Diệp Thừa nói không đúng nên phản bác lại:
"Em khẳng định là có thích anh, em đã từng thổ lộ với Quả cam mà, anh quên rồi sao?"
"Điều đó chỉ có thể nói lên rằng em là thích anh khi còn nhỏ."
"Anh khi còn nhỏ không phải vẫn là anh sao?"
"Nhưng trước đó em cũng từng nói qua không thích anh của hiện tại, còn nói anh là tra nam."
Lê Thiên Thiên:...
Môi cô mấp máy nhưng không nói được gì, tất cả lời nói đều bị Diệp Thừa phá hỏng.
Sau khi ăn xong, trước khi rời đi Diệp Thừa còn lôi kéo cô lưu lại vân tay chỗ khóa cửa.
Hai người đi thang máy xuống lầu, Lê Thiên Thiên sờ sờ cái bụng ăn đến no căng của mình, thuận miệng cảm khái:
"Em ở đây với anh một tháng, hẳn là sẽ béo lên năm ký."
Diệp Thừa có vẻ hơi nhạy cảm, nghiêm túc nói:
"Sẽ không, anh phối hợp dinh dưỡng cân đối, sẽ thúc đẩy quá trình tự trao đổi chất nên không béo lên được.
Nếu thật sự sợ béo, anh có thể cùng em chạy bộ rèn luyện dù là sáng sớm hay tối muộn..."
Lê Thiên Thiên duỗi tay xoa xoa mặt hắn, lên tiếng ngắt lời.
"Em chỉ thuận miệng nói mà thôi, biểu đạt một chút là vừa nãy em đã ăn quá nhiều, anh không cần phải nghiêm túc như vậy."
Thang máy xuống đến lầu một, Diệp Thừa mới chậm rãi lên tiếng:
"Anh sợ em ở đây không thoải mái nên muốn dọn đi."
Hàng mi đen dày của hắn hơi cụp xuống, con ngươi nâu thẫm phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt trắng nõn của cô, ngón tay hắn xoa xoa lòng bàn tay cô, giọng có chút trầm.
"Tiểu miên hoa, anh không muốn lại phải trải qua thêm một lần em bỗng nhiên rời đi, có thể ở lại không?"
-
Tác giả có lời muốn nói:
- Nếu như Tần Hâm biết được đến cùng người lo được lo mất lại là Diệp nam thần của cô ấy thì liệu cô ấy có thể hộc máu hay không.
- Quả cam lớn rất nhanh sẽ biết được tiểu miên hoa là thật sự thích hắn..