Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 20: 20: Cầu Buông Tha 4




Đối với Lê Thiên Thiên, những điều không nói nên lời nhất trong đời này đã thay đổi từ hai thành ba.

Ăn mì gói không bỏ gia vị.

Mua kem ly không có muỗng.

Diệp Thừa dùng điện thoại của Lý Trác Mỹ để gọi cho cô.

Sự việc cuối cùng đã lập tức nhảy lên đứng đầu bảng xếp hạng ngay khi vừa xuất hiện.

“Anh… Vì sao anh lại dùng điện thoại của bà ấy để gọi cho em?”

“Là vì muốn nói với em một tiếng, sẽ không còn ai có thể làm khó dễ em về chuyện hôn ước nữa, không cần phải lo lắng sợ hãi.”

Lê Thiên Thiên: …

Hẳn là Diệp Thừa đã trực tiếp gặp mặt để cảnh cáo Lý Trác Mỹ, ân tình này cô xin nhận.

Hiện tại tuy không phải lo lắng sợ hãi nhưng phải phí thêm bao nhiêu miệng lưỡi nữa mới có thể giải thích cho Diệp Thừa hiểu rõ mọi chuyện đây?

Cúp điện thoại, Lê Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi quyết định sẽ dùng văn tự để giải thích, làm vậy thì suy nghĩ sẽ được nói ra rõ ràng hơn và cũng tránh được việc bị Diệp Thừa cắt ngang giữa chừng.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Vừa nãy là em cố ý nói như vậy cho Lý Trác Mỹ nghe.

Em chỉ giả vờ đáng thương để tranh thủ được chút đồng tình của bà ấy để bà ấy không đến làm phiền em nữa thôi.

Nói thích anh linh tinh này nọ đều là lấy cớ, ngàn vạn lần anh đừng cho đó là thật.】

Cô nhìn đi nhìn lại hai lần, xác nhận câu từ không còn ý nghĩa gì khác nữa rồi mới bấm gửi đi.

Rất nhanh đã nhận được tin trả lời.

【Cuồng tự luyến: Tôi đã không biết nên tin tưởng vào lời nói nào của em nữa.】

【Cuồng tự luyến: Vậy được, tôi nguyện ý tin tưởng xử lý như chuyện kia.】

Lê Thiên Thiên nhìn vào dòng chữ trên màn hình rồi ngây ra, rốt cuộc là Diệp Thừa nguyện ý tin tưởng vào cái gì vậy?

-

Không biết Diệp Thừa đã dùng cách gì để uy hiếp Lý Trác Mỹ mà bà ta thật sự không còn gọi điện thoại đến uy hiếp cô nữa.

Hiện tại ngoại trừ chuyện Quả cam vẫn chưa trả lời lại tin nhắn khiến tâm tình Lê Thiên Thiên hạ xuống thì mọi thứ dường như vẫn ổn.

Ban đầu cô định cuối tuần sẽ đến ngõ nhỏ Lâm Nam ăn cơm với cha mẹ ruột nhưng không ngờ từ sáng sớm bên phía phòng tập yoga đã gọi đến thuyết phục cô hôm nay đến dạy giúp bọn họ vì các giáo viên toàn thời gian khác không thể sắp xếp lịch dạy.

Gần đây vì bận rộn với các buổi phỏng vấn và một ít chuyện vụn vặt khác nên quả thật là hơn một tuần qua cô đã không đến phòng tập để làm công việc bán thời gian.

Vậy nên cô lập tức đồng ý với bọn họ, dự định lên lớp xong rồi sẽ đến ngõ nhỏ Lâm Nam sau.

Lê Thiên Thiên đã học hỏi được rất nhiều thứ sau khi tham gia khóa học của Kim đại sư, cô đem những điều mình mới học được này vận dụng vào trong lúc dạy.

Lúc dạy xong, một số học viên đã tìm cô để thêm WeChat, bọn họ nói rằng mình đã có được những thể nghiệm mới sau khi học với cô nên về sau muốn tiếp tục tìm đến lớp của cô để học.

Điều này khiến Lê Thiên Thiên càng thêm tin tưởng về việc mở phòng tập yoga trong tương lai.

Còn chưa kịp chia sẻ niềm vui này cùng với Hoàng Tiêu thì một vị khách không mời đã xuất hiện.

Lê Uyên đang mặc trên người một bộ lễ phục dạ hội diễm lệ, vừa xuất hiện đã thu hút được ánh nhìn của mọi người.

Cô ta tháo chiếc kính râm màu đỏ rượu vang xuống, vừa nhìn thấy Lê Thiên Thiên liền muốn đi qua nhưng lại bị nhân viên ngăn cản, kiên nhẫn khuyên cô ta thay đôi giày cao gót đang mang sang dép lê đi trong nhà.

Lê Uyên cực kỳ khó chịu, đã cố ý đến nơi làm việc của Lê Thiên Thiên để diễu võ dương oai nhưng không ngờ vừa vào đến cửa đã bị ngăn cản.

Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên, đá rơi giày cao gót trên chân rồi đi về phía Lê Thiên Thiên.

Cô gái nhỏ phụ trách tiếp khách bị trừng mắt một cái thì có chút ủy khuất nhưng vì khách hàng là thượng đế nên cũng chỉ có thể nén giận mà nhặt đôi giày cao gót vừa bị Lê Uyên đá loạn lên rồi xếp ngay ngắn vào kệ giày.

Lê Thiên Thiên nhìn thấy toàn bộ mọi việc, sắc mặt bất biến nhìn thẳng về phía Lê Uyên đang đi đến, chờ đợi công kích của cô ta.

Quả nhiên đúng như dự đoán, mắt phượng của Lê Uyên xếch lên, cố ý lên cao giọng lúc nói chuyện với cô:

“Diệp Thừa không đính hôn với tôi là do cô xúi giục có đúng không?”

Lời này đã thu hút sự chú ý của các học viên và đồng nghiệp xung quanh, mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Lê Thiên Thiên đón nhận ánh mắt của cô ta, ngữ khí nhu hòa, mỉm cười đáp lại:

“Xin lỗi cô, hiện tại tôi đang trong thời gian làm việc nên không tiện cung cấp bất cứ giải đáp nào để phục vụ cho những người không phải là hội viên ở đây.”

Lê Uyên chạm phải cái đinh mềm, thoáng nhìn ánh mắt xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Cô ta lại giở giọng điệu cứng ngắc đã học được sáu, bảy phần từ Lý Trác Mỹ mà nói:

“Muốn cùng cô nói chuyện còn cần phải là hội viên? Cô cho rằng tôi ngốc sao? Muốn dùng phép khích tướng để tôi giúp cô nâng cao thành tích sao? Thủ đoạn nhỏ này của cô cũng quá low!”

“Cô hiểu lầm rồi, tôi không nói là cô phải làm thẻ ở chỗ của tôi, cô có thể chờ đến khi tôi tan làm rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện.”

Lê Uyên vuốt nhẹ chiếc áo choàng lông chồn trên người, bày ra dáng vẻ yêu kiều sang trọng, nhướng mày nói:

“Một lát nữa tôi còn phải tham gia một bữa tiệc tối, thời gian đâu ra mà chờ cô tan làm? Tôi đến đây chính là vì muốn hỏi cô một chút, vì sao Diệp Thừa lại đột nhiên tới tìm mẹ tôi nói không đồng ý đính hôn với tôi?”

“Thưa cô, hiện tại tôi đang trong thời gian làm việc nên không tiện trả lời vấn đề của cô.”

Lê Thiên Thiên giống hệt như người máy trí tuệ nhân tạo, trước sau vẫn luôn lặp lại một câu này.

“Một hai bắt tôi phải làm thẻ hội viên đúng không? Lê Thiên Thiên, tôi dùng tiền cũng có thể đè chết cô đó có tin hay không? Tôi sẽ không để cô kiếm được khoản trích hoa hồng này đâu!”

Lê Uyên cố ý quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ tiếp khách vừa mới bị cô ta trừng mắt lúc nãy, nói:

“Cô, đến làm cho tôi!”

“Lê Uyên, cô không luyện yoga nên không cần thiết phải làm thẻ hội viên, tiêu một lúc nhiều tiền như vậy, lúc về cô sẽ không có cách nào giải thích được.” Lê Thiên Thiên tiến lên ngăn cản.

“Mẹ tôi chưa bao giờ đau lòng khi thấy tôi tiêu tiền, hơn nữa một cái thẻ hội viên mà thôi, có thể hết bao nhiêu tiền chứ?”

Khuyên bảo không được nên Lê Thiên Thiên đành lui về phía sau một bước, không tiếp tục quản chuyện của cô ta nữa.

Cô gái nhỏ làm lễ tân bỗng nhiên phải chịu ủy khuất, đây xem như là cơ hội để cô bé trả thù lại.

Cô bé giới thiệu cho Lê Uyên loại thẻ thường niên đắt nhất, trong đó bao gồm các loại khóa học riêng và các dụng cụ yoga cao cấp nhất, giá cả là năm vạn tệ.

Động tác rút thẻ ra thanh toán của Lê Uyên có chút chần chờ, cô ta cho rằng nơi này dù có thanh toán theo quý thì cùng lắm cũng là tám ngàn đến một vạn tệ, thế nhưng không ngờ lại đến tận năm vạn tệ.

Nhưng đang ở trước tầm mắt dò xét của bao người, mọi lời nói cay nghiệt cũng đã được tung ra, chưa kể Lê Thiên Thiên còn đang đứng nhìn ở một bên nên Lê Uyên chỉ có thể căng da đầu mà đăng ký làm thẻ.

Đối với đơn hàng này, cô gái nhỏ làm lễ tân sẽ được trích phần trăm là năm trăm tệ, mọi thù hận đã giải quyết xong.

“Hiện tại có thể trả lời vấn đề của tôi rồi chứ?” Lê Uyên nghiến răng nghiến lợi xoay người lại hỏi Lê Thiên Thiên.

Vốn dĩ Lê Thiên Thiên chỉ là muốn cho cô ta chạm phải cái đinh mềm rồi sau đó giận dỗi bỏ đi nhưng không ngờ là cô ta lại ngốc đến mức chủ động để cho người khác ‘làm thịt’ mình.

“Đưa điện thoại của cô cho tôi, tôi sẽ cho cô đáp án.”

Lê Thiên Thiên không muốn phải tốn nhiều miệng lưỡi với Lê Uyên nên dùng điện thoại của cô ta trực tiếp gọi vào số của Lý Trác Mỹ.

Một câu của bà ta còn hơn mười câu đính chính của cô, có thể mượn lực thì bản thân mình cần gì phải ra sức?

“Con gái ngoan Lê Uyên của mẹ đến chỗ làm của con chất vấn chuyện Diệp Thừa từ hôn, mẹ tự mình nói chuyện với cô ta đi.”

Sau khi trả điện thoại lại cho Lê Uyên, Lê Thiên Thiên lập tức xoay người rời đi.

Cô gái nhỏ làm lễ tân đuổi theo Lê Thiên Thiên, nhỏ giọng hỏi:

“Thiên Thiên, sao chị lại tốt tính vậy chứ? Cô ta diễu võ dương oai muốn hủy hoại thanh danh của chị như vậy, sao chị không lý luận với cô ta một chút”

Lê Thiên Thiên quay đầu nhìn bóng dáng đang cầm điện thoại càng lúc càng xa kia, trong lòng có chút thương cảm.

“Những thứ cô ta đang có được cũng là những thứ cô ta đang mất đi.”

Mỗi người đều phải có trách nhiệm với lựa chọn của chính mình, hy vọng cô ta có thể đắm chìm trong giấc mộng mà mình tự cho là đẹp lâu thêm một chút.

Chờ sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng hoa lệ này, cô ta sẽ lập tức phát hiện, đối mặt với cô ta chính là hiện thực rách nát bất kham.

-

Sau khi bị Lý Trác Mỹ mắng mỏ vô cớ một trận, Lê Uyên tức đến đỏ mắt, đứng ở ven đường muốn bật khóc nhưng rồi lại nghẹn trở về.

Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng người bị ủy khuất chính là cô ta, vị hôn phu đã hứa hẹn từ trước không muốn đính hôn, Lý Trác Mỹ không những không an ủi mà còn mắng chửi ngược lại?

Từ nhỏ đến lớn cô ta còn chưa từng bị ai mắng!

Lê Uyên bắt một chiếc taxi, lấy gương ra nhìn kỹ lại khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ của mình, nhớ tới cảnh cáo của Lý Trác Mỹ, nước mắt đã lưng tròng nhưng lại không dám để nó rơi xuống.

Vừa mới kìm được nước mắt thì đã nhận được một tin nhắn thoại từ Lý Trác Mỹ.

“Tao mới nhận được tin nhắn từ ngân hàng, mày làm gì mà tiêu một lần hết tận năm vạn tệ?”

Đối mặt với giọng điệu hỏi tội khắc nghiệt của Lý Trác Mỹ, Lê Uyên lập tức mất đi sự tự tin thách thức như vừa nãy đã dùng với Lê Thiên Thiên, cô ta nhỏ giọng đáp lại:

“Con làm thẻ hội viên ở phòng yoga kia của Lê Thiên Thiên.”

“Ai bảo mày làm thẻ? Là Lê Thiên Thiên đúng không? Mày đúng là ngốc, nó bảo mày làm thì mày liền làm sao? Được rồi được rồi, tao không nói chuyện này nữa, mày mau đến chỗ bữa tiệc đi.

Nhớ biểu hiện cho tốt, khó lắm người ta mới mời mày đến dự, đây cũng là trận chiến đầu tiên để mày có thể đánh tiến vào vòng danh viện ở Bắc Thành, nhất định đừng khiến cho Lê gia của chúng ta phải mất mặt!”

Trong lòng Lê Uyên trầm xuống, nửa câu cũng không nói ra được.

Áp lực xưa nay chưa từng có ập đến, tuy rằng cô ta rất khao khát được tiến vào vòng danh viện nhưng cũng cực kỳ không được tự nhiên, không biết phải làm thế nào để không ném đi mặt mũi của Lê gia.

Ngoài cửa nơi tổ chức tiệc xuất hiện đủ loại siêu xe khiến người ta phải hoa cả mắt.

Lê Uyên không dám để cho taxi chạy đến gần đó nên đã xuống xe từ xa, bước đi trên đôi giày cao gót mười phân, lòng bàn chân đau nhói nhưng vẫn phải cố mà đi một đoạn dài.

Trước mắt đều là những chiếc siêu xe sang trọng mà cô ta không thể nhớ rõ tên, cô ta âm thầm thề đêm nay phải biểu hiện cho thật tốt để Lý Trác Mỹ cũng mua cho mình một chiếc giống vậy.

Bữa tiệc lần này chỉ là buổi tụ hội nhỏ của một nhóm các tiểu thư công tử trong vòng chứ không phải phạm vi hoành tráng như lần trước.

Nơi tổ chức nằm ở tầng cao nhất của một hội sở, các bàn tiệc nhỏ kiểu Tây tinh xảo được bố trí bên cạnh cửa sổ sát đất có thể quan sát được cảnh đêm ở Bắc Thành.

Bữa tiệc không có quy định về trang phục nên nhóm phú nhị đại đều ăn mặc thoải mái, gia thế càng hiển hách thì càng ăn mặc tùy ý.

Nhưng tùy ý cũng chỉ là về kiểu dáng, có khả năng một chiếc áo thun trắng đơn giản của người ta còn đắt hơn áo choàng lông trên người Lê Uyên.

Mặt khác Lê Uyên trang điểm ăn mặc long trọng như vậy, so với không khí hoàn cảnh ở hiện trường hoàn toàn không hợp nhau.

Thật ra Lê Uyên không hề biết rằng Lê gia không hề có địa vị gì đáng nói ở Bắc Thành, ngoại trừ việc có hôn ước với Diệp gia, bọn họ căn bản không thể dung nhập vào vòng thượng lưu ở đây.

Cô ta càng không biết rằng những ánh mắt cố ý vô tình hướng về phía cô ta để tìm tòi nghiên cứu nghiền ngẫm cũng không phải mang theo thiện ý gì.

Cô ta vẫn dùng sự kiêu ngạo để che giấu sự tự ti của mình như cũ, nhất là dưới loại trường hợp này, những ánh mắt coi khinh càng nhiều thì cô ta càng vô thức dùng sự kiêu ngạo không coi ai ra gì để che đậy nội tâm hoảng loạn của mình.

“Lê tiểu thư, đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

Mỹ nữ chân dài tóc dài ngồi đối diện với Lê Uyên đột nhiên lên tiếng khiến ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người cô ta.

Lê Uyên giương mắt nhìn về phía mỹ nữ, ánh mắt đảo qua bảng tên phía trước cô ta - Lưu An Kỳ.

Lê Uyên không quen biết Lưu An Kỳ, chỉ cho rằng người ta thân thiện nên cười đáp lại:

“Ăn rất ngon.”

“Ngon thì ăn nhiều một chút, nếu không phải tôi mời cô đến thì có khả năng là ngày thường cô cũng không thể ăn nổi loại mỹ thực này.”

Lời nói của Lưu An Kỳ khiến Lê Uyên cảm thấy bản thân bị cười nhạo, thế mới biết thì ra người gọi là Lưu An Kỳ này có địch ý với cô ta.

Tuy rằng không ai cười nhạo ra tiếng rõ ràng nhưng cho dù là cười mỉm hoặc là che miệng nói chuyện thì Lê Uyên đều cảm thấy là đang chê cười mình.

Lòng tự trọng quấy phá khiến sắc mặt Lê Uyên lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt tức giận cãi lại Lưu An Kỳ:

“Không phải chỉ là món bình thường thôi sao, tôm hùm Châu Úc gì đó ngày nào tôi cũng ăn, có gì đâu mà ăn không nổi.”

Những lời này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, cả kinh nhìn nhau, lần này là thật sự cười ra tiếng.

Người ngồi bên cạnh Lưu An Kỳ không biết là tốt bụng nhắc nhở hay vẫn là cố ý chế nhạo, mơ hồ nói:

“Lê tiểu thư, tốt hơn hết là lần sau nên cùng Diệp thiếu đến tham dự những bữa tiệc kiểu này.”

Ngay lúc Lê Uyên đang mê mang không hiểu những lời kia có ý tứ gì thì một người đàn ông trung niên ngồi ở đầu bàn đã đứng lên, không vui mà nhìn về phía cô ta, trầm mặt nói:

“Lê tiểu thư không thích mấy món bình thường này thì có thể rời đi, không tiễn.”

Lê Uyên không thể hiểu nổi vì sao bản thân mình lại bị bảo vệ ‘mời’ ra khỏi bữa tiệc, ra đến bên ngoài bị gió lạnh thổi qua mới sực nhớ ra mình chưa kịp lấy áo khoác.

Cô ta kinh ngạc lùi lại hai bước, gót giày quá cao làm trẹo chân, đau đến mức té ngã ở bậc thang.

Lý Trác Mỹ đột nhiên gọi điện đến, Lê Uyên định khóc lóc kể lể nhưng lại bị sự tức giận và lạnh nhạt của Lý Trác Mỹ làm cho choáng váng.

“Tao thấy có người đăng trong vòng bạn bè về bữa tiệc lần này, chính mày nói thức ăn trong bữa tiệc này là bình thường có đúng không?”

“Là do bọn họ trào phúng con trước…” Lê Uyên ủy khuất mà biện hộ.

Lý Trác Mỹ căn bản không thèm nghe cô ta giải thích, trực tiếp mắng:

“Mày bị ngốc đúng không Lê Uyên? Trước khi tham gia bữa tiệc mày không hỏi thăm một chút xem mục đích tổ chức của nó là gì sao? Mày cho rằng mày được mời đến đó chỉ để ăn thôi sao? Đó là bữa tiệc mỹ thực đầu tiên do đại thiếu gia của Ngô gia tổ chức sau khi về nước, đồ ăn trong bữa tiệc đều là do cậu ta tự tay làm!”

“Mẹ cũng không nói cho con…” Lê Uyên đỏ mắt khụt khịt nói.

“Tao nói cho mày? Cái gì cũng phải chờ tao nói cho? Trước kia Thiên Thiên đều tự mình đối mặt với những bữa tiệc như này, nó chưa bao giờ khiến tao phải nhọc lòng! Tham gia một bữa tiệc thôi mà còn có thể khiến cho chủ nhân phải đích thân đuổi ra ngoài, mày thật đúng là khiến tao được mở rộng tầm mắt đó Lê Uyên!”

Không nhắc đến Lê Thiên Thiên còn đỡ, vừa nhắc đến đã khiến nước mắt của Lê Uyên rơi xuống ngay lập tức, mắt cá chân đau đớn, những ủy khuất và mất mặt cứ thế mà bùng nổ dưới sự trách cứ khắc nghiệt của Lý Trác Mỹ, cô ta không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, cuồng loạn hét lớn:

“Lê Thiên Thiên tốt như vậy thì mẹ còn muốn nhận lại con làm gì? Từ khi nhận lại xong con vẫn luôn bị mẹ mắng, con làm thế nào mẹ cũng đều không hài lòng! Con tệ như vậy, con đi tìm chết là được!”

Lê Uyên dùng sức ném mạnh điện thoại, run bần bật mà ôm lấy hai vai của mình.

Cô ta nhớ nhà, nhớ đến căn nhà mà ngày nào khi trở về cũng đều có những bữa cơm nóng hổi đang chờ.

Nhớ đến cha mẹ, hai người mà dù cô ta có phải chịu bất cứ ủy khuất nào cũng đều có thể ghé vào trong lòng bọn họ khóc lớn.

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Lê Thiên Thiên dạy liên tiếp hai lớp, lúc ra khỏi phòng tập thì sắc trời cũng đã chạng vạng, gió lạnh thổi qua làm rối mái tóc đuôi ngựa của cô.

Cô gọi điện thoại cho Chu Nãi Hinh, hai vợ chồng bọn họ còn đang bận rộn ở tiệm ăn, Đường An Tường nghe thấy Lê Thiên Thiên nói muốn đến tìm bọn họ thì cao hứng hét vào điện thoại:

“Con gái, con trực tiếp đến tiệm đi, cha làm đồ ăn ngon cho con!”

Lê Thiên Thiên đang cong môi cười rạng rỡ thì nụ cười bỗng trở nên cứng đờ sau khi nhìn thấy Diệp Thừa.

Hắn đón gió bước đến, đứng yên trước mặt cô, cong cong môi, dùng ngón trỏ chọc nhẹ lên trán cô rồi hỏi:

“Cười ngây ngô gì vậy?”

“Thật trùng hợp nha.”

Lê Thiên Thiên khảy khảy tóc mái bị gió thổi bay, không dấu vết mà lau đi vị trí Diệp Thừa vừa mới chọc qua.

Động tác nhỏ này của cô không qua được mắt của Diệp Thừa, hắn lại chọc trán cô thêm lần nữa rồi đưa ngón tay ra trước mắt cô, nói:

“Không bẩn, lau cái gì mà lau?”

Lê Thiên Thiên ngượng ngùng cười, thăm dò nhìn xem có chiếc taxi nào chạy ngang qua hay không.

Lúc này quả thật không phải là thời điểm tốt để bắt xe.

“Em muốn đi đâu?”

“Đến tìm cha mẹ em.

À đúng rồi, cảm ơn anh đã gửi đoạn ghi âm cho em, em đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi.” Lần đầu tiên Lê Thiên Thiên cười tươi kể từ lúc nhìn thấy Diệp Thừa.

“Tìm được rồi? Tiểu miên hoa, chuyện vui lớn như vậy mà em chỉ nói tiếng cảm ơn với tôi thôi sao?”

Lê Thiên Thiên gật đầu, Diệp Thừa giúp đỡ cô nhiều như vậy, quả thật là cô cảm tạ có chút qua loa nên lập tức bày tỏ thái độ.

“Em có thể cho anh bất cứ báo đáp nào về mặt vật chất.”

Diệp Thừa buồn cười nhìn cô nói:

“Bất cứ báo đáp ‘vật chất’ nào sao? Còn rất nghiêm túc đó.

Nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước em vẫn còn thiếu tôi một bữa cơm.”

Lê Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.

“Vậy hôm nào…”

“Hôm nay, nhanh lên xe đi.”

-

Lê Thiên Thiên đứng ở bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm, vô cùng hối hận vì đã đồng ý đưa Diệp Thừa đi gặp cha mẹ mình.

Cô nhìn cốp xe đã được Diệp Thừa chất đầy đồ, bên cạnh vẫn còn hai xe đẩy hàng lớn chưa được xếp vào, nhất thời không nói nên lời.

“Nếu không thì em mời anh đi ăn ở chỗ khác vậy.

Đồ ăn trong tiệm của cha em chưa chắc đã hợp khẩu vị của anh.”

“Mọi thứ đều đã mua xong rồi, không đi thì để ở chỗ nào chứ?”

“… Có khả năng là nhà của bọn họ cũng không có đủ chỗ để chứa.”

“Vậy… em có muốn đổi cho bọn họ một căn phòng lớn hơn không?” Diệp Thừa đóng cốp xe lại rồi nói.

Lê Thiên Thiên: …

Lê Thiên Thiên: “Để em giúp anh xếp đồ tiếp vậy.”

-

Hầu hết tiệm ăn ở ngõ nhỏ Lâm Nam đều đã đóng cửa, những cơn gió cuối thu se lạnh thổi qua khiến cảnh vật có chút tiêu điều.

Tấm biển thiếc ghi chữ “Quán mì Đường thị” lung lay trong gió, ánh đèn vàng trong tiệm khiến khung cảnh thê lương trở nên ấm áp hơn.

Con đường quá hẹp nên xe không tiến vào được, Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa cố sức xách đầy những hộp quà trên tay bước vào trong tiệm.

Bên trong vẫn không có khách như cũ, Lê Thiên Thiên nhìn hai vợ chồng vẫn đang bận rộn trong gian bếp đơn sơ, nhất định là bọn họ muốn tự tay nấu cho cô ăn.

Ấm áp tràn ngập trong lòng, cô nhịn không được mà lên tiếng gọi lớn:

“Cha, mẹ.”

“Ơi!”

Hai người trăm miệng một lời đáp lại chứa đầy yêu thương khiến cô rốt cuộc cũng cảm nhận được hai chữ này không chỉ là một cái xưng hô.

Chu Nãi Hinh tươi cười bước ra ngoài trước, ánh mắt bà dừng lại trên người Diệp Thừa, ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại giữa Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa.

“Chào dì, cháu là Diệp Thừa.”

Diệp Thừa lễ phép chào hỏi với Chu Nãi Hinh rồi đặt đồ trong tay mình lên bàn, tiếp theo lại nhận lấy đồ từ trên tay Lê Thiên Thiên.

“Được, được, tiểu tử lớn lên thật đẹp mắt, mau ngồi đi.” Chu Nãi Hinh nhiệt tình lôi kéo tay Diệp Thừa, trên mặt đều là vẻ thưởng thức.

“Con gái, đồ ăn nấu xong rồi đây!” Đường An Tường bưng đồ ăn ra tới, sau khi nhìn thấy Diệp Thừa cũng ngẩn người.

Lúc Lê Thiên Thiên gọi điện thoại có nói sẽ đưa một người bạn đến đây nhưng ông không ngờ là con gái sẽ đưa đến một chàng trai tuấn tú như vậy.

“Thiên Thiên, đây là bạn trai của con sao?”

Lê Thiên Thiên đang uống nước thì bị sặc một chút, ho khụ khụ nên nhất thời nói không ra lời.

Cô nhìn về phía Diệp Thừa, ánh mắt ra hiệu để hắn nhanh chóng giải thích một tiếng.

“Chào chú.”

Diệp Thừa không những không giải thích mà còn cung cung kính kính đứng lên chào hỏi với Đường An Tường.

Trong trường hợp này mà trực tiếp chào hỏi như vậy, mặc cho ai cũng đều sẽ hiểu lầm là hắn đang chấp nhận thân phận bạn trai của mình.

Lê Thiên Thiên vỗ ngực thở hổn hển, lập tức giải thích:

“Cha, anh ấy là một người bạn bình thường mà thôi.”

Cường điệu xong hai chữ ‘bình thường’, bỗng nhiên Lê Thiên Thiên lại nhớ đến đêm hôm đó Diệp Thừa từng chất vấn cô về bốn chữ ‘bạn bè bình thường’, sắc mặt lập tức nóng lên.

"Đang suy nghĩ gì vậy, lỗ tai đỏ lên cả rồi kìa." Diệp Thừa đột nhiên ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

Lê Thiên Thiên trừng mắt nhìn lại, Diệp Thừa cong môi cười

Mẹ ơi, người đàn ông này có độc!

Chu Nãi Hinh không nghe thấy nội tâm đang gào thét của Lê Thiên Thiên, bà nhìn hai đứa nhỏ tương tác qua lại quen thuộc ăn ý như vậy, quay qua nháy mắt ra hiệu với chồng rồi đi vào gian bếp bưng thức ăn ra.

Đồ ăn đều đã được dọn lên hết, bốn mặn một canh gồm sườn heo sốt tương, đậu que xào, gan xào, thịt chua cay, canh đậu phụ hầm.

Tất cả đều là món ăn bình dân quen thuộc mà mọi người thường gọi ở những tiệm ăn nhỏ như thế này.

Trong lòng Lê Thiên Thiên tự động bật chế độ lự kính*, cô cảm thấy món nào ăn cũng ngon, còn không ngừng khen lấy khen để rồi ăn hết hai chén cơm đầy.

*Lự kính (滤镜): Nghĩa là bộ lọc, filter, trên mạng thường dùng với nghĩa là tự bản thân lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của một vấn đề nào đó.

Bình thường Diệp Thừa ăn không nhiều lắm nhưng hôm nay cũng rất có giáo dưỡng mà ăn sạch hết một chén cơm đầy.

Nhưng cuối cùng vẫn phải uyển chuyển từ chối khi Chu Nãi Hinh nhiệt tình mời ăn thêm một chén nữa.

“Tay nghề của ta không tốt lắm, hai đứa sẽ còn đến đây ăn nữa chứ?”

Đường An Tường biết hai đứa nhỏ đều lớn lên trong gia đình giàu có, thật không thể ngờ được là với những món này mà cả hai lại có thể ăn nhiều đến như vậy.

Sau khi ăn no, chế độ lự kính được tắt đi, làm một người có đủ tư cách để được gọi là đồ tham ăn, Lê Thiên Thiên cảm thấy mình cần thiết phải nói ra sự thật.

“Cha mẹ, con muốn được góp ý vài lời với quan điểm của khách hàng có được không ạ?”

“Được chứ, con cứ nói đi.”

“Đầu tiên, màu sắc của mỗi món ăn đều quá đậm, con đoán là cha thích nêm nước tương mỗi khi nấu ăn? Hoặc có thể là hắc xì dầu.”

Đường An Tường đưa mắt nhìn vợ mình một cái, gật đầu nói:

“Đúng vậy, là hắc xì dầu.”

“Còn không thích cho đường, thật ra cho chút đường cũng giúp tăng hương vị món ăn, vì sao cha lại không cho vào?”

“Viên Viên không thích ăn đồ ngọt.” Chu Nãi Hinh buột miệng nói ra.

Lê Thiên Thiên đang phân tích đến hăng say nhưng thình lình nghe được cái tên Lê Uyên thì nụ cười trở nên cứng đờ.

Cô giả bộ không thèm để ý mà tiếp tục chỉ vào phần giá cả trong thực đơn, nói:

“Nhưng khi hai người mở cửa buôn bán thì không thể chỉ quan tâm đến khẩu vị của một người duy nhất.

Còn nữa, phần định giá cũng quá thấp.”

“Chao ôi, khách đến ăn đều là người lao động tay chân và người từ nơi khác đến làm thuê, giá mà cao quá thì sẽ chẳng có ai đến ăn.”

“Con cảm thấy hai người có thể tăng giá lên một hai tệ và mua một số gia vị tốt hơn để dùng…”

Sau khi nói xong, Lê Thiên Thiên cảm thấy mình nói hơi thẳng, cũng không quan tâm xem mọi người có nguyện ý nghe hay không nên vội vàng bổ sung:

“Con cũng không biết mình nói có đúng không, con chưa từng làm qua kinh doanh, vẫn là đừng nghe theo lời của con”

Chu Nãi Hinh xua tay, ôn nhu cười nói:

“Không sao, con cũng là vì muốn tốt cho bọn ta, hơn nữa con nói cũng có lý, không hổ là sinh viên giỏi.”

Đường An Tường cũng không ngừng gật đầu, đem những lời của Lê Thiên Thiên đều ghi nhớ kỹ, nói:

“Được rồi, cha sẽ sửa đổi theo lời con nói, ngày mai nếu con có thời gian rảnh thì lại đến đây nếm thử hương vị mới giúp cha.”

Lê Thiên Thiên sững sờ, đôi mắt trở nên đỏ hoe trước sự tin tưởng và quan tâm vô điều kiện này, cô cụp mắt xuống, im lặng một lúc lâu để che đậy cảm xúc.

Một tờ khăn giấy được bí mật nhét vào tay cô dưới bàn, bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ trên đầu cô hai lần giống như đang vuốt lông.

Lê Thiên Thiên muốn đẩy Diệp Thừa ra nhưng hắn đã rút tay lại trước, đứng lên nói với hai vợ chồng:

“Chú dì, con có mua chút quà cho hai người, vẫn còn đang để ở trong xe, để con chuyển lại đây.”

“Không phải đã để ở đây rồi sao? Vẫn còn nữa à?”

Rốt cuộc đôi vợ chồng già cũng được nhìn thấy cốp xe chất đầy đồ của Diệp Thừa, cũng đã hiểu vì sao hắn lại dùng từ ‘chuyển đồ’.

Chu Nãi Hinh: “Đứa nhỏ này, tặng quà mà cứ như là đang chuyển nhà vậy?”

Lê Thiên Thiên: “… Kẻ có tiền chính là thích phô trương như vậy.”

Đường An Tường đang giúp dọn đồ thì tiếng chuông điện thoại của ông vang lên cắt ngang sự yên tĩnh của ngõ nhỏ.

Ông lấy điện thoại ra xem, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, chần chờ một chút rồi mới bấm nghe máy.

“Chị Lý, có chuyện gì không?”

Lê Thiên Thiên đi theo dọn đồ cũng dựng lỗ tai lên nghe, trực giác nói cho cô biết là Lý Trác Mỹ gọi đến.

“Viên Viên không đến tìm bọn tôi, không phải con bé đang ôn luyện NBA gì đó nên đang ở trọ trong trường sao? Đúng đúng, là MBA.

Cái gì? Sao lại không liên lạc được?”

Sắc mặt Chu Nãi Hinh lập tức thay đổi, bà đi qua bảo Đường An Tường mở loa ngoài, giọng nói ác ý của Lý Trác Mỹ truyền ra.

“Tính cách của đứa nhỏ Lê Uyên này bị làm sao vậy? Vừa nói hai câu đã khóc, từ trước đến nay Thiên Thiên chưa từng như vậy, mỗi khi tôi nói xong Thiên Thiên đều là vô thanh vô tức* mà giải quyết tốt mọi việc, không giống với Lê Uyên chút nào, chuyện thì làm không xong mà tính tình lại còn rất lớn.

Hai người nuôi con kiểu gì vậy? Nuôi thành cái dạng gì…”

*Vô thanh vô tức: không tiếng động

“Cô mắng con gái của tôi?” Chu Nãi Hinh luôn ôn ôn nhu nhu nhưng lúc này lại tức giận quát lớn vào điện thoại, ngắt ngang lời nói của Lý Trác Mỹ.

Đường An Tường vỗ nhẹ phía sau lưng vợ, trầm giọng lên tiếng:

“Chúng tôi nuôi dưỡng con bé như thế nào sao? Chính là xem con bé như là hòn ngọc quý mà nâng niu! Tuy rằng điều kiện nhà chúng tôi không tốt bằng nhà cô nhưng chúng tôi chưa từng bạc đãi con cái.

Tôi cảnh cáo cô, tôi chính là quân nhân đã xuất ngũ mười năm, lãnh đạo gì đó tôi không thường lui tới nhưng nếu cô dám đối xử không tốt với Viên Viên nhà tôi, nếu con bé xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ bất chấp tất cả, vác cái mặt già này đi tìm mấy lão chiến hữu cũ của tôi, lúc đó sẽ khiến cô đẹp mặt!”

Một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch như Đường An Tường thế mà lại đỏ hốc mắt, tức giận đến mức tay cũng run rẩy.

Lê Thiên Thiên đứng ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy ê ẩm.

Chưa từng có ai quan tâm bảo vệ cô đến mức như vậy.

“Viên Viên!”

Theo tiếng hét lớn của Chu Nãi Hinh, mọi người nhìn thấy Lê Uyên đang thất hồn lạc phách, nghiêng ngả lảo đảo đi tới.

Bộ váy trên người cô ta đã vấy bẩn, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, trong tay cầm chiếc điện thoại đã hỏng, khóc lóc bổ nhào vào trong lòng ngực Chu Nãi Hinh.

“Không khóc, không khóc, để cha làm đồ ăn ngon cho con.”

Chóp mũi Lê Thiên Thiên chua xót, cô lui về phía sau hai bước nhường đường cho bọn họ.

Bóng dáng ba người nắm tay đi về phía tiệm ăn đã kích thích tuyến lệ của cô, nói không ghen ghét là giả.

Cô cũng muốn học theo Lê Uyên nói ra một câu “Đây là cha mẹ của tôi” nhưng cô lại nói không nên lời.

Ngón tay lạnh lẽo bị đôi bàn tay ấm áp khác bao bọc lấy.

Ngước mắt lên nhìn, qua đôi mắt mông lung hơi nước của mình cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thừa.

“Khi còn nhỏ em vẫn luôn bị đối xử như vậy sao?”

Lê Thiên Thiên sững sờ một lúc, chớp mắt một cái khiến nước mắt rơi xuống, hơi nước tan đi, cô đã có thể nhìn thấy rõ con ngươi của Diệp Thừa.

Bên trong ngoại trừ chứa đầy sao trời thì còn có bóng dáng mơ hồ của cô.

Không ngờ Diệp Thừa lại nghe ra được nỗi chua xót của cô từ trong lời nói của Lý Trác Mỹ.

“Luôn bị bà ta trách móc nặng nề, còn muốn hoàn thành tốt những mong đợi của bà ta?”

Không biết là do bóng đêm hay vẫn là do ảo giác sinh ra trong giờ phút yếu ớt này mà Lê Thiên Thiên lại cảm thấy trong mắt Diệp Thừa như còn chứa đựng cả sự đau lòng.

Hắn sẽ đau lòng vì cô sao?

Diệp Thừa nhìn chăm chú vào cục bông trắng trước mặt, rút lại đôi tay đang làm ấm tay cho cô rồi đưa lên bịt kín lỗ tai bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô, dùng chút hơi ấm còn sót lại để làm ấm nó.

Đôi mắt trong veo đã ửng đỏ lên như mắt thỏ của Lê Thiên Thiên chớp chớp mà nhìn hắn khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, phải khàn giọng nói:

“Tay nóng quá, cho tôi làm lạnh một chút.”

“… Ồ.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.