(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xe kéo dừng lại trước mặt, người đánh xe lau mồ hôi: “Quý bà quý cô, muốn đi đâu vậy?”
“Đến khách sạn Thân Giang.”
Hồ Oánh Oánh định lên xe, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn còn đang lề mề bên cạnh, chị ấy nén giận, kiên nhẫn hỏi: “Em gái ngoan, em lại sao vậy?”
“Chị cả, ông Dương là một ông trùm tài chính, em muốn tìm hai cuốn sách về tài chính, có thể… sẽ giúp ích.” Có thể kéo dài thời gian một chút cũng tốt, Hồ Mạn Mạn bình tĩnh lại.
Lí do thoái thác lần này thì khiến Hồ Oánh Oánh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cuối cùng cũng là người đã học hành, còn nghĩ đến việc bắt đầu từ đây, không uổng công đã hỗ trợ bao nhiêu năm: “Được, nhanh đi rồi về, chị sẽ ở đây đợi em.”
Hồ Mạn Mạn không nói dối, cô thực sự đã đặt hết hy vọng cuối cùng vào sách. Trong trường từng có một thầy giáo du học phương Tây trở về, thường nói kiến thức chính là sức mạnh, dù sao cũng thử vận may, cuối cùng cô đã quyết định đi tìm kiếm cơ hội qua sách.
Nhà sách lớn nhất Thượng Hải “Vi bảo thư cục” nằm ở một nơi cách Vinh Xương ký không xa.
Mặc bộ đồ này vào, trong nhà sách có không ít nam thanh niên nhìn về hướng cô, Hồ Mạn Mạn hơi đỏ mặt, cúi đầu đi vào trong nhà sách, nói là đến tìm câu trả lời, nhưng cô hoàn toàn không có đầu mối.
Cô lật ra một cuốn “Quốc Phú Luận”, vừa đọc vừa suy nghĩ.
“Có phải đây đều là số phận không?”
Không biết từ đâu vọng lại câu nói này, khiến Hồ Mạn Mạn giật mình, dựng lỗ tai lắng tai nghe.
“Đương nhiên rồi, Diêm Vương muốn cậu c.h.ế.t lúc canh ba, sao có thể giữ cậu đến canh năm?”
“Lưu Quân, cậu đang so sánh lâu chủ Châu với Diêm Vương đấy à.”
“Đúng vậy, số phận của Ngọc Vô Tâm cũng quá bi thảm, tuy nói cô ấy là con gái của ma đầu, nhưng cũng không đến nỗi không đánh lại đứa trẻ chứ?”
“Lưu Quân, tôi cược với cậu, sau này Ngọc Vô Tâm sẽ còn thảm hơn, ai bảo cô ta không phải nhân vật chính, lại đi đối đầu với nhân vật chính.”
Hai người nói chuyện đứng bên cạnh giá sách, mặc áo trường sam, nhìn có vẻ rất nho nhã thanh lịch. Hồ Mạn Mạn không nhịn được, tiến lên hỏi: “Hai vị, xin hỏi các anh đang nói về điều gì vậy?”
Hai chàng trai vừa thấy Hồ Mạn Mạn như thấy tiên nữ hạ phàm, mặt đỏ tai hồng: “Không có gì, chỉ là vài cuốn tiểu thuyết không đáng kể, sợ làm ô uế tai của nữ sĩ.”
“Không, tôi rất muốn nghe, có thể kể cho tôi nghe một chút được không?” Hồ Mạn Mạn nói với giọng nhẹ nhàng, “Vậy Ngọc Vô Tâm thật sự không thể chống lại số phận sao?”
Chàng trai cao hơn một chút đẩy kính mắt: “Đúng vậy, những nhân vật tà đạo trong tiểu thuyết, tự nhiên sẽ có kết cục thảm hại. Trái lại, nhân vật chính chính diện, bảo vật thần thú nào cũng có thể dễ dàng có được.”
Chàng trai bên cạnh cũng thở dài: “Tựa như cả thế giới trên Thục Sơn đều xoay quanh bọn họ.”
Cả thế giới đều xoay quanh bọn họ.
Hồ Mạn Mạn lặng lẽ nghiền ngẫm lời nói của hai chàng trai: “Cuốn sách đó là gì?”
Chàng trai đeo kính có chút phấn khích: “Nếu nữ sĩ muốn đọc, tôi có, tôi sẽ tặng cho cô.”
“Vậy cảm ơn anh rất nhiều.”
Hồ Mạn Mạn nhận cuốn sách, nói lời tạm biệt với hai người.
Cô đã có ý tưởng, trên mặt hiện lên một chút thoải mái.
Làn váy cô tung bay, như hòa quyện với hương thơm dễ chịu, cho đến khi ra khỏi nhà sách, hai người vẫn chìm đắm trong mùi hương của người đẹp, chưa kịp hồi thần.
“Chị cả, chúng ta đi thôi.”
Hồ Mạn Mạn mang theo sách, cùng Hồ Oánh Oánh lên xe kéo, Hồ Oánh Oánh thấy cô quả thật mang về một cuốn sách, cũng yên tâm gọi xe kéo nhanh đến khách sạn Thân Giang.
Rất nhanh, bọn họ đã đến.
Vừa vào khách sạn Thân Giang, những chuyện trong giấc mơ như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu Hồ Mạn Mạn.
Đều là những ký ức không vui, cô hít một hơi thật sâu: “Chị cả, không phải chị hẹn lúc năm giờ sao? Nghe nói ở đây cà phê và bánh kem ruby rất ngon, em mời chị ăn.”
“Được.” Hồ Oánh Oánh thực sự cũng cảm thấy hơi mệt, lại cảm thấy rất vui mừng, em gái không còn nổi giận nữa, sự mềm mại trong lòng của chị ấy lại dâng lên.
Chị ấy hiểu rõ tính cách của em gái mình nhất, cô mềm lòng, lại rất biết quan tâm người khác, tính khí thì, qua được rồi thì tốt.
Mùi hương cà phê, vị kem bơ mịn màng, tất cả khiến Hồ Oánh Oánh cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Thấy cũng gần đủ, Hồ Mạn Mạn liền lơ đãng nói: “Này, chị cả, chị nói trong giới tài chính Thượng Hải, rốt cuộc là nhà họ Dương lợi hại hơn, hay nhà họ Thẩm lợi hại hơn?”
“Còn cần nói sao? Đương nhiên là nhà họ Thẩm.” Hồ Oánh Oánh nâng cốc cà phê, đáp án cho câu hỏi này ai cũng biết, như rận trên đầu kẻ hói, rõ ràng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");