(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Làm nha hoàn cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là làm nha hoàn cho Thẩm Kỉ Đường.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Hồ Mạn Mạn đã nắm được quy tắc sinh hoạt của Thẩm Kỉ Đường, anh dậy rất sớm, chưa đến sáu giờ đã dậy, sau khi dậy chỉ ăn một chút bánh mì, sữa, cà phê, rồi lập tức đến quân doanh huấn luyện. Có khi trở về sớm, có khi trở về muộn, thỉnh thoảng, hình như cũng có qua đêm không về.
Dù có về muộn, cũng không thấy anh xuống ăn cùng mấy bà mợ, hoặc là ở trên lầu ba, hoặc là đi đến trường đua ngựa và khu vườn.
Thẩm Kỉ Đường dậy sớm lại ngủ muộn, cô cũng phải dậy sớm và ngủ muộn theo, nhưng anh có một điểm tốt, anh không yêu cầu Hồ Mạn Mạn gì cả, vừa không yêu cầu cô vào phòng hầu hạ thay đồ hay dọn dẹp, cũng không yêu cầu cô chuẩn bị gì cho mình. Việc mà Hồ Mạn Mạn làm nhiều nhất chỉ là ở trên lầu ba, chờ đợi ở ngoài cửa phòng của anh.
Chờ lâu, anh sẽ lạnh lùng bảo cô đi xuống.
Cho nên, ngoài việc dậy sớm và đi ngủ muộn, Hồ Mạn Mạn lại bất ngờ có thời gian rảnh rỗi.
Như hôm nay, vừa nghe thấy Thẩm Kỉ Đường ở bên trong lên tiếng, lệnh cho cô đi xuống, cô lập tức quay người xuống lầu về phòng, động tác diễn ra liền mạch lưu loát. Trong phòng, Tiểu Hoa vẫn chưa trở về, cô ấy được phân công vào bếp lớn, tối có thể nghỉ sớm, nhưng cả ngày đều bận rộn.
Hồ Mạn Mạn từ trong túi xách lôi ra vài cuốn sách, cúi xuống bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ và bắt đầu đọc. Khi vào phủ, cô không mang theo gì nhiều, chỉ mang theo vài cuốn sách giáo khoa và cuốn "Truyền kỳ kiếm hiệp Thục Sơn".
Mấy ngày nay, cô tranh thủ thời gian này để lén lút đọc sách.
Trong giấc mơ đó, ngay cả khi đến lúc nghèo khổ nhất, cô vẫn kiên quyết mua một cuốn sách, đọc mãi, cô sẽ quên hết những phong trần nhơ nhuốc xung quanh, như thể mình vẫn chỉ là cô gái vô tư vô lo lúc ban đầu.
Cô chậm rãi đọc, ngón tay đặt trên trang sách ố vàng càng tôn lên làn da trắng mịn. Gió nhẹ thổi qua, lật mở trang sách, chọc tóc cô bay bay.
“Mạn Mạn? Bà cả cúng Phật muốn ăn hoa sen chiên, mọi người đều phải đi hái hoa sen, má Trương bảo tôi đến hỏi xem cô có rảnh không?”
Viên Tiểu Hoa đến gần, Hồ Mạn Mạn gấp sách lại: “Ừ, có rảnh.”
Má Trương và Tiểu Hoa đều đối xử với cô rất tốt, Hồ Mạn Mạn rất vui lòng giúp đỡ, cô cũng đã đọc gần hết rồi, vì vậy liền đội nón tre ra khỏi cửa.
Trong phủ đại soái có không ít hồ ao, ngoài sân sau cạnh bếp nhỏ, còn có một khu vườn chuyên trồng nhiều hoa sen, đều là giống tốt nhất ở Thượng Hải. Như hôm qua, hoa sen mà Hồ Mạn Mạn hái là giống nổi tiếng của Mỹ, gọi là Bột Lợi phu nhân.
Còn loại hoa trong vườn chuyên dùng để ăn hoa thì lại khác. Giống mới từ Nhật Bản, gọi là "Mỹ nhân môi đỏ", khi nở nửa chừng thì đẹp nhất, đến khi nở rộ, cánh hoa có màu hồng nhạt, giống như đôi môi của mỹ nhân. Nghe nói chiên lên ăn rất giòn và ngọt, vào mùa hè, bà cả thường yêu cầu món này để cúng Phật.
Hồ Mạn Mạn xuống ao, giúp hái rất nhiều hoa, Viên Tiểu Hoa thấy mặt cô hơi đỏ vì nắng, có chút ngại ngùng, dù sao Hồ Mạn Mạn cũng không phải là người làm trong bếp, lại là đại nha hoàn: “Cũng đủ rồi, cô đưa giỏ hoa này cho má Trương là được.”
“Ừ.” Hồ Mạn Mạn cũng không từ chối, gần đây sức khỏe cô ngày càng yếu ớt, chỉ cần phơi nắng một chút là đã thấy toàn thân mềm nhũn.
Viên Tiểu Hoa nhét một hạt sen vào miệng cô, rồi thúc giục cô nhanh chóng rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");