Nữ Phụ Độc Ác Muốn Hoàn Lương

Chương 10: Con mồi và kẻ đi săn




Hai mẹ con Đan Thư lật mặt với nhau, Việt Vũ tạm thời được an toàn nhưng cô vẫn không yên tâm. Sự tuyệt tình đến máu lạnh của mẹ khiến cô hạ quyết tâm phải để bà trả giá cho những gì mình gây ra.

Mới đầu cô không vạch trần mẹ mình vụ lấy thuốc hạ độc cô vì hai lý do. Một là cô không có chứng cứ, cô có nhờ bố tra nhưng trong biệt thự này có đến hơn một nửa người làm về phe mẹ, số còn lại muốn sống yên ổn sẽ không tham gia vào ghềnh nước đục này, tra từ bọn họ chẳng khác nào công dã tràng. Hai là cô muốn xác nhận thân phận của Việt Vũ, cô muốn biết liệu cậu có phải anh ruột của mình hay không. So với việc bị hạ độc, cô càng để ý đến cái này hơn.

Phân tích đi phân tích lại, cô quyết định dùng đơn thuốc bắc xử mẹ mình trước.

Cô biết bí mật về thân thế Việt Vũ rồi nên mẹ cô nhất định đang tìm cách bưng bít sự thật này, nếu cô làm không khéo còn có thể tạo cơ hội cho bà ta lật ngược thế cờ, biến cô thành một đứa trẻ không hiểu chuyện, thậm chí là chia rẽ tình cha con giữa cô và ba Tiến. Mà cô ngoại trừ cậy thế ba mình ra chẳng còn gì nữa. Càng huống hồ cô vốn chưa định vạch trần thân phận của Việt Vũ vào lúc này.

Vạch kế hoạch kỹ càng xong, cô lần nữa đặt trọng tâm về phía Việt Vũ:

- Anh, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được làm hại bố và em được không?

Bố Tiến chỉ không quan tâm anh thôi chứ không hề dung túng cho hành động sai trái của vợ mình, tuy ông không đúng những cũng chẳng sai hay đáng hận tới mức bị mất tất cả. Việt Vũ trịnh trọng đưa ra lời thề thốt:

- Tôi sẽ yêu thương và bảo vệ cậu với bố cậu cả đời này.

Huỳnh Việt Tiến đối xử rất tốt với Đan Thư nên cậu cũng sẽ đối xử tốt với ông ấy dù rằng cậu không hề thích ông ta chút nào.

Cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, đoạn cô chấn chỉnh lại cách xưng hô của cậu:

- Sau này anh đừng xưng "tôi - cậu" với em nữa mà xưng "anh - em" đi cho thân thiết.

- Ừ.

Việt Vũ gật đầu, khuôn mặt nhỏ hồng lên vì vui vẻ và kích động.

Đáng yêu quá đi mất!

Đan Thư lại không nhịn được vân vê cặp má mềm mại kia, lòng thầm nghĩ nếu để cậu lớn lên cùng mình thì tốt biết mấy.

Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt sau khi trưởng thành của cậu cô lại thấy ớn lạnh cả người.

Có lẽ đây là bản năng của con mồi khi đụng phải kẻ đi săn.

Cô là con mồi, Việt Vũ là kẻ đi săn.

Cô trốn anh đuổi, tận đến khi bắt được cô, vờn cô cho đến khi cô chết mới ngừng...

Đan Thư càng nghĩ càng ớn người, cô vội xua đi suy nghĩ đáng sợ này, vội vội vàng vàng chùm chăn đi ngủ mãi tới bữa tối mới lề mề ngồi dậy.

Cảm thấy đầu đau nhức, mũi nghẹn ứ, cô đưa tay sờ thử trán mình mới biết mình lại sốt rồi.

Haiz,...

Bởi vì sốt cao, cổ họng cũng bị sưng nên cô không được ăn đồ dầu mỡ mà chỉ ăn một bát cháo rau củ thanh đạm. Đan Thư đã nhạt miệng càng không có hứng ăn cơm, cuối cùng vẫn là Việt Vũ dỗ cô ăn hết một bát cháo sau đó lại lật đật đi lấy thuốc cho cô uống.

Đan Thư nhìn số thuốc trên tay với vẻ suy tư rồi mới uống sạch. Đợi cơn nhức đầu thuyên giảm cô lấy Ipad ra bắt đầu tra các loại thuốc mình hay uống, Việt Vũ ngồi cạnh không hiểu gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng để nhìn cô đồng thời hỏi ra nỗi sợ của mình:

- Em sẽ chết sao?

Cậu nghe mọi người nói nếu không trị dứt điểm, cô sẽ không sống nổi đến tuổi trưởng thành. Nghĩ đến cuộc sống sau này của mình không còn sự xuất hiện của cô nữa, cậu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất buồn bã.

Đan Thư lập tức bị sặc, cô ho rất lâu, lâu đến mức cô tưởng mình sắp ho luôn phổi ra ngoài mới ngừng lại được. Cô vừa vuốt ngực vừa nhanh chóng giải thích:

- Em chỉ bị cảm mạo thông thường thôi, không sao cả.

Trời lạnh người bình thường còn hay ốm vặt nói gì đến cái đứa dặt dẹo gió thổi cũng bay như cô. Việt Vũ vội hỏi lại:

- Thật không?

- Thật mà.

Gương mặt thiếu niên lộ ra sự ngây thơ hiếm có khiến cô có cảm giác cậu rất giống một thiên sứ giáng trần, cô không tự chủ được hỏi cậu:

- Việt Vũ, anh thích cuộc sống yên bình như vậy hay là trải qua mưa gió để trở nên mạnh mẽ hơn, người gặp người sợ?

Cô vốn định giữ bố Tiến cho mình vì ông là người duy nhất thật lòng yêu thương cô trong cả ba kiếp, nhưng nhìn Việt Vũ đối xử tốt với mình như vậy lương tâm cô lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô đột nhiên cảm thấy sao mà mình khốn nạn quá, sao cô có thể tước mất quyền được hạnh phúc của người khác vì sự ích kỷ của bản thân chứ.

Vì thế cô quyết định cho cậu tự chọn lối đi của mình, nếu cậu chọn an nhàn, cô sẽ tìm cách để bố con cậu nhận nhau. Còn nếu cậu chọn con đường gian khổ, haha, thế thì sau này không được trách cô vì đã không sớm nói sự thật cho cậu biết nhé.

Việt Vũ không hiểu vì sao cô lại hỏi mình như vậy, cậu càng không biết suy nghĩ phong phú trong đầu cô hiện giờ. Nhưng cậu nghĩ nếu cậu mạnh lên, cậu sẽ có thể bảo vệ được cô, còn có thể có đủ chi phí giúp cô chữa bệnh. Thế nên cô rất dứt khoát chọn vế sau:

- Anh muốn mạnh lên.

Mạnh đến mức không ai dám đắc tội với cậu, càng không dám động vào người cậu muốn bảo vệ.

- Em biết rồi.

Đan Thư lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, miệng cười tươi hơn cả hoa. Nhưng sự vui vẻ này nhanh chóng bị dập tắt bởi sự xuất hiện của mẹ cô.

- Đan Thư, mẹ con mình nói chuyện với nhau một lát nhé.

Hôm trước bà ta hốt hoảng nên bỏ qua rất nhiều chi tiết, ví như vì sao cô biết làm thế nào để xác nhận quan hệ huyết thống và vì sao cô lại biết Việt Vũ là con ruột của Huỳnh Việt Tiến.

- Vâng ạ.

Đan Thư biết mẹ đã nghi ngờ mình rồi nhưng vẫn giả ngu để qua ải. Hai mẹ con bọn họ mẹ một câu con một câu nhưng chẳng vào được vấn đề chính nói gì. Cuối cùng bà Quỳnh mất kiên nhẫn đưa bát thuốc cho cô uống.

- Con cứ từ từ suy nghĩ đi, bây giờ uống thuốc trước đã. Con cứ hay bị bệnh thế này mẹ đau lòng lắm.

Biết hôm nay không thoát được, người nào đó ngậm ngùi nốc cạn bát thuốc rồi lại nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra sau khi mẹ mình rời đi.

Dù vậy chiều hôm đó cô vẫn sốt cao không ngừng và tiếp tục nôn ra máu, tình trạng không khác so với đợt trước là bao. Bố Tiến vội vàng gọi bác sĩ đến nhà khám cho cô, mặt ông giờ còn u ám hơn cả những đám mây đen bên ngoài trời.

- Sao lại vậy nhỉ?

Bác sĩ Đông sờ mạch đập yếu ớt truyền đến từ cánh tay gầy nhỏ của Đan Thư với vẻ nghi hoặc, hôm qua ông mới kiểm tra cho cô và thấy cô bình phục rất tốt mà, sao lại đột ngột phát bệnh không báo trước chứ?

Ông lại ấn lên ngực và bụng cô mấy cái, Đan Thư lập tức kêu đau lăn lộn trên giường, thứ cầm trong tay cô cũng bị rơi ra ngoài.

Là một mảnh gỗ nhỏ sẫm màu.

Hình như là một vị thuốc bắc thì phải.

Ông cầm lên ngửi rồi cắn thử một miếng, giây sau mặt ông sầm xuống.

- Cô bé trúng độc rồi.

Sắc mặt mọi người trong phòng đột nhiên rất nghiêm trọng, bố Tiến là người phá vỡ bầu không khí im lặng đến ngạt thở này đầu tiên:

- Đang yên đang lành sao con bé lại trúng độc được?

- Có người đã cố ý bỏ vị thuốc này vào nồi thuốc bắc để hại con bé. Đan Thư, cháu lấy thứ này ở đâu vậy?

Được nhắc đến, Đan Thư nhanh chóng nhập vai chỉ trong vài giây.

- Cháu lấy đó ở nhà bếp, thấy nó thơm nên cháu đã cầm về chơi ạ.

Thực ra là cô rình mò mẹ cô và người hầu nói chuyện nên mới biết và lén trộm về chỗ mình, cô muốn chơi lớn một phen. Cô phải tự tàn nhẫn với chính mình trước thì bố Tiến mới có thể tàn nhẫn xử lý mẹ Quỳnh được.

Nghe xong sắc mặt ông Đông càng kém, giọng nói cũng nghiêm nghị hẳn:

- Thứ này không có trong đơn thuốc tôi đã kê cho con bé, là ai tự ý thêm vào?

Huỳnh Việt Tiến dường như hiểu ra chuyện gì đó nhưng ông không nói ra mà hỏi bác Đông về tình hình của con mình trước:

- Có thể cứu được con bé không?

Bác sĩ Đông không trả lời thẳng vào vấn đề mà rút đồ nghề của mình ra:

- Đương nhiên là được rồi.

Đoạn, ông bắt đầu cắm từng cây kim lên người cô. Mấy kim đầu Đan Thư còn cảm thấy đau nhói, nhưng dần dà cô cảm thấy thân thể nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều nên mấy kim sau cô không sợ nữa, bác Đông muốn châm bao nhiêu kim thì châm.

Qua chừng một giờ sau bác Đông mới lau mồ hôi trên trán đồng thời dặn dò bố cô:

- Tạm thời cho cô bé ngừng thuốc một thời gian, nếu bị sốt hay đau họng thì cho uống trà gừng với súc nước muối trước.

- Cảm ơn ông.

Đợi bác sĩ Đông rời đi, bố Tiến bảo cô nghỉ ngơi rồi ra ngoài bắt hết người hầu lại tra hỏi một lượt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.