Nữ Phụ Độc Ác Cướp Bàn Tay Vàng

Chương 50: Ngoại truyện 2: Quá khứ (p1)




Lam Nguyệt chính là tên tôi

Lúc đó tôi có một gia đình bình thường và một người chị gái song sinh tên Lam Dương

Như đúng cái tên nếu như tôi là một vầng trăng thì chị ấy chính là ánh mặt trời tỏa sáng, nói đúng thì tôi là mặt tối còn chị ấy là mặt sáng...

Từ khi còn nhỏ chị ta luôn luôn được yêu thương, chiều chuộng hơn tôi đơn giản chị ta vốn thông minh, tài giỏi từ nhỏ...Và tôi chỉ là một cái bóng

Mọi người thường thấy sợ con mắt của tôi vì khi nhìn vào nó họ cảm thấy ớn lạnh, u ám cảm giác như không có hồn...

Một lần tôi lỡ tay làm chị gái bị thương và tôi đã bị chính gia đình mình bán đến trò chơi " Rừng đẫm máu "

" Rừng Đẫm Máu " là tên gọi của một trò chơi thực tế được tạo ra bởi một tổ chức đen. Họ đã mua những đứa trẻ tội lỗi đến với trò chơi này như một thứ đồ chơi của họ

100 đứa trẻ sẽ được đưa đến khu rừng đầy những máy quan sát này. Chúng sẽ chỉ được chọn một vũ khí cho bản thân và phải tự sống sót và kiếm ăn như thú hoang dã. Trong vòng một năm chỉ có một đứa trẻ được sống sót...

Và nếu như hết một năm mà vẫn còn nhiều đứa trẻ sống sót thì họ sẽ cho chúng tự sát hại lẫn nhau

Đó là luật chơi của "Rừng Đẫm Máu "

Vũ khí mà tôi lấy được chính là một con dao găm, lúc đầu rất khó sử dụng nhựng giờ lại thấy quen tay, có lẽ trò chơi "Rừng Đẫm Máu" này rất phù hợp bới đứa như tôi...

Tôi đã sống được ở đây 1 tháng, đã có 10 người chết và tổng số hiện tại là 80 người và trong tháng đó tôi đã giết được 2 người

Lúc đầu tay có chút run nhưng đến lần hai thì chẳng có cảm giác gì...

Hôm đó tôi bắt được một con lớn rừng và nướng nó

Mùi thịt nướng lan ra, tôi xiên nó vào một cái que chuẩn bị ăn thì tiếng động phía lùm cây xồn xoạt

" Ai? " Tôi rút con dao găm ra phòng bị

" a...Có thể cho tôi ăn chung được không? " Từ trong lùm cỏ một đứa con trai bằng tuổi tôi chậm rãi chui ra

Thấy vậy tôi nhanh chóng lao đến định cho hắn một nhát chuẩn xác nhưng không thể tin là hắn né được

Cậu ta né được?

Vậy mình sắp phải chết sao?

Khi tôi đang nghĩ mình sẽ bị giết nhưng căn bản cậu ta không hề động thủ

" Sao không giết tôi? " Tôi giữ lại thăng bằng quay đầu hỏi

" Tại sao tôi phải giết cậu " Cậu ta hỏi lại tôi

" Đừng có mà giả ngu. Cậu vốn biết nếu muốn sống sót ở đây thì phải giết lẫn nhau "

" Tôi không có giết người " Cậu ta rũ mắt trông có vẻ hơi buồn

" Vậy tại sao cậu vẫn sống? " Cậu ta thậm chí còn né được đòn của tôi

Cậu ta chắc chắn có bí mật

" Ăn may thôi " Hắn nhún vai

Trong khi tôi đang chống cằm suy nghĩ thì hắn đã chạy đến chỗ ngồi ăn lợn rừng

Nguyệt:!!! Đồ ăn của ta!!!

Sau nhiều lần nhân lúc cậu ta sơ hở không để ý nhiều lần tôi đã cố đâm cậu ta nhưn kết quả cậu ta vẫn né được không biết là vô tình hay cố ý

Tôi nghi ngờ cậu ta là biệt hiệu X vì trước khi trò chơi bắt đầu tôi có nghe lén được nhóm người áo đen kia nói sẽ có một đứa trẻ biệt hiệu X đi tiếp cận những đứa khác rồi tự tay giết chúng để họ có thể chiêm ngưỡng cảnh sát hại đồng đội kích thích như xem một bộ phim

Hừ! Đúng là bọn có sở thích biến thái

Như tôi dự đoán sau khi cậu ta ăn xong miếng thịt thì định rời đi nhưng nhớ ra cái gì đó quay lại

"...Cho tôi làm đồng đội của cậu đi " Cậu ta mặt không biểu cảm nói

Nguyệt: "..." Vậy mà nói thẳng ra luôn sao?

À mà khoan...hình như cậu ta không biết tôi nhận ra cậu ta là biệt hiệu X

Nếu như tôi là mục tiêu của cậu ta tiếp cận thì vậy cũng tốt

Cậu ta sẽ giúp tôi thoát khỏi cái lồng giam này

" Vậy được thôi. Cậu có gì trao đổi? " Tôi giương khóe miệng

Cậu ta không ngờ tôi lại đồng ý nhanh thế, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một khẩu súng muốn đưa cho tôi

Tôi liếc nhìn khẩu súng. Quả nhiên là biệt hiệu X vũ khí cũng cao cấp hơn...

" Thôi không cần nữa. Sau này đi theo tôi cậu lấy nó mà phòng vệ " Tôi phất tay

Cậu ta thấy vậy sững sờ nhìn tôi

" À phải rồi...Cậu tên gì? " Tôi hỏi

" Hạo...Hạo Minh "

" Ồ...Vậy sau này cậu sẽ là đồng bạn của tôi " Tôi nhếch miệng cười mà không biết rằng ai đó đang loạn nhịp

Tôi sẽ chờ đến khi cậu giết tôi...

_________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.