Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 61: Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu




Vừa liên tục khuấy thuốc trong chén, ta vừa cau mày ngẩn người.

Ngày hôm qua tỏ tình, kết quả khiến cho Mặc Triêu Ngân nước mắt tuôn trào như Hoàng Hà vỡ đê, cuối cùng vừa ôm ta vừa sủa gâu gâu, lại hôn ta thêm vài cái, sau đó kiệt sức ngủ thiếp đi.

"..."

Sau đó ta nhớ lại, ngày trước hắn đã từng nói, nếu như hắn thích ta thì hắn sẽ trở thành con chó sủa gâu gâu.

Không nghĩ tới hắn sẽ sủa thật. Đúng là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!

Khoan khoan, trọng điểm không phải là ở đây.

Trọng điểm là, sau khi bày tỏ xong xuôi, ta mới nhớ ra điều kiện NPC chúa đưa ra để ta có thể về nhà - bẻ thẳng tiểu thụ.

Hại ta hốt hoảng một phen, sợ hãi bản thân sẽ biến mất ở thế giới này ngay sau đó, nhưng không ngờ vẫn chẳng có gì xảy ra cả.

Tâm trạng của ta vì vậy mà trở thành một mớ hỗn độn, thở phào, thất vọng, nhẹ nhõm, buồn thương, mâu thuẫn. Đều là những tạp vị khiến cho người ta trở nên nặng nề.

Đang ngẩn người nghĩ lại chuyện này thì bất chợt một cánh tay đột ngột vòng qua eo ta, kéo ta về phía sau, suýt nữa khiến ta làm rơi cả chén thuốc. Ta chống một tay xuống mạn giường để giữ vững cân bằng, ánh mắt không vui bắn về phía tiểu thụ:

"Triêu Ngân, mới sáng sớm thì đừng dọa người, đổ hết thuốc bây giờ."

Tên này, lúc ngủ y hệt koala, lúc tỉnh thì lại là một con Husky tăng động.

Mặc Triêu Ngân vẫn giữ nguyên cái tay đang ôm lấy eo ta, "ừ" một tiếng thật khẽ. Ta bất đắc dĩ, nhanh chóng đặt chén thuốc lên một cái ghế tròn gần đó. Không nghĩ tới, chén thuốc vừa đặt xuống, eo ta liền bị kéo mạnh một cái, cả người đều ngã ra phía sau. Ta trợn mắt, theo bản năng kinh hoảng kêu lên một tiếng, mẹ nó mẹ nó, thế này thì đỡ thế nào được!

Không ngờ tiểu thụ vẫn đỡ được ta, chỉ là đỉnh đầu ta va đập rất mạnh vào cằm hắn, đau đến nỗi sao bay đầy đầu, ngay sau đó là hai tay hắn vòng qua thật chặt, kéo ta lên giường, cuối cùng là ôm siết ta vào lòng.

Ta đau đến muốn chửi thề. Phim ảnh và thực tế cách nhau quá xa, quá quá xa!

"Cơ Anh, đau quá!" Mặc Triêu Ngân ôm ta, giọng nói mới thức dậy không lâu có hơi khàn khàn, sẽ rất dụ hoặc nếu hắn không làm nũng.

Ta nghiến răng nghiến lợi xoa xoa đỉnh đầu mình, cũng xoa xoa luôn cái cằm đã lún phún râu của hắn, ai oán nói: "Còn không phải tại chàng cả sao? Than cái gì mà than! Cẩn thận vết thương!"

Mặc Triêu Ngân trầm thấp cười một tiếng, cái cằm di chuyển đến chỗ trán ta cọ cọ, làm ta vừa rát vừa ngứa. Mấy tháng gần đây biến cố xảy ra liên tục, trông hắn tiều tụy đi nhiều, cũng gầy đi vài lạng thịt, đến râu cũng không thấy cạo sạch sẽ.

Được rồi, đợi hắn tốt hơn, ta sẽ bắt hắn đi cạo râu ngay lập tức. Tên này thích làm nũng, lúc làm nũng lại hay cọ cọ vào má ta, râu của hắn không đi thì da mặt của ta sẽ đi mất.

"Vì đau, nên mới là thật." Tiểu thụ nhỏ giọng nói

"Cái gì là thật?" Ta đẩy đẩy má hắn, cau mày nói, ngứa chết ta rồi con Husky chết tiệt.

"Nàng nói nàng thích ta." Ta càng đẩy Mặc Triêu Ngân lại càng sáp lại gần hơn, ánh mắt ngây thơ vô tội nói. "Chẳng lẽ không phải?"

Hỏi lại xong, vòng tay ôm ta của hắn hơi căng thẳng, con ngươi màu hổ phách thoáng hiện lên vẻ hoang mang mờ mịt.

Chuyện ta thích hắn giống như đang nói đùa sao?

Ta cau mày, đưa tay lên véo má hắn rồi kéo ra hai bên. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt biến dạng ngơ ngác của tiểu thụ, ta từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Ta thích chàng, thực sự thích chàng."

Mặc Triêu Ngân ngẩn người, trong mắt ánh lên hơi nước. Ta có dự cảm không ổn, vội vội vàng vàng vỗ vỗ má hắn: "Im miệng! Không được khóc! Chàng mà khóc thì ta..."

"Thì nàng làm sao?" Mặc Triêu Ngân mím mím môi mỏng. Ánh nước trong mắt hắn rút đi, thay vào đó là tủi thân cùng ủy khuất. Hình như ta nhìn nhầm, đáy mắt hắn có một tia đe dọa thoáng qua.

Ta hơi suy tư, sau đó vuốt cằm nói: "Thì ta phải chuẩn bị khăn chứ sao? Khăn giấy thì chưa xuất hiện, bây giờ chắc chỉ có thể dùng khăn tay. Khăn tay cho Vương gia như chàng chắc phải tính theo hoàng kim, tơ lụa thấm hút thượng hạng, chi tiêu lại tốn thêm một khoản."

"..."

Ta nghĩ xong, nhìn hắn thở dài: "Chưa thấy ai như chàng. Người ta khóc vì táng gia bại sản. Chàng thì khóc đến táng gia bại sản."

"..."

Mặc Triêu Ngân nghe thế vội vàng mím môi trợn mắt, có chút nghẹn lời. Cuối cùng, hắn ôm ta thật chặt, cả khuôn mặt chôn xuống hõm vai ta, khàn khàn nói:

"Ta yêu nàng. Dù cho nàng suy nghĩ không giống người thường, ta vẫn yêu nàng."

Bùm chíu! Trái tim ta như bị ngàn vạn mũi tên của thần cupid bắn trúng vậy, hơn nữa còn không để ý đến câu phía sau của tiểu thụ. Thậm chí, trong một thoáng mơ màng, ta đã thấy thần cupid hiện lên và nói: "Con mẹ nó trả tên cho ta, ta hết tên để bắn rồi!"

Ngay giữa lúc này, ngoài cửa chính truyền đến tiếng của một nha hoàn, nàng hơi do dự bẩm báo: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Thái sư cùng Thái sư phu nhân hạ cố vương phủ ạ!"

Ta không hiểu sao có chút chột dạ, vội vàng ngồi dậy. Tiểu thụ dẩu môi, bị ta trừng mắt một cái mới dùng vẻ mặt tủi thân ủy khuất im lặng. Bản thân ta thì ho khan hai tiếng để xua đi ngượng ngùng hiện tại, cuối cùng mới cất cao giọng:

"Ngươi đợi một chút, bản Vương phi sẽ nhanh chóng tiếp kiến Thái sư và phu nhân."

"Ta đi cùng nàng." Mặc Triêu Ngân giật giật ống tay áo ta. Qua một đêm, khí sắc của hắn đã tốt hơn rất nhiều, phối hợp với vẻ mặt hồn nhiên và cử chỉ hiện tại, thật sự là có hơi đáng yêu.

Ta dời tầm mắt. Đáng yêu thì sao chứ, cũng chỉ là yếu tố thúc đẩy sự suy thoái của đạo đức con người thôi!

"Chàng thành ra như vậy, còn muốn đi đâu? Ngoan ngoãn ở lại đây đi!" Ta khịt mũi nói với tiểu thụ, mặc kệ khuôn mặt hắn xị xuống như trái cà tím gặp sương, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên ngoài, thời tiết không được tốt đẹp cho lắm, bầu trời đầu đông có chút vẩn đục, mưa phùn lất phất, cỏ cây đã úa vàng, khẽ lung lay trong màn mưa bụi, có vài chiếc lá khô đã rụng xuống, nhẹ nhàng phủ lên nền đất màu nâu ẩm ướt.

Ta cảm khái, vậy là sắp tròn một năm ta đến với thế giới này. À còn nữa, cuối tháng này hình như là sinh thần của Mặc Triêu Ngân.

Đi xuyên qua sườn điện, thông qua con đường lát đá xanh nối liền hoa viên và Ngọc Tĩnh điện, ta mới đến được đại sảnh. Đại sảnh rộng lớn, Thái sư và Thái sư phu nhân đã chờ sẵn, bên cạnh là Lam ma ma, Thanh Ninh, Diệp Trúc và một số nha hoàn, gia đinh tiếp đón hầu hạ, lẫn vào đó là số ít các hạ nhân tới từ phủ Thái sư. Thái sư một thân cẩm bào màu xám, dáng vẻ sừng sững như một ngọn Thái Sơn, bên cạnh là Thái sư phu nhân mặc lam y thanh nhã, dáng người yểu điệu nhỏ bé, đoan trang dịu dàng, tuy đối lập như hai thái cực nhưng lại có một sự hòa hợp kỳ lạ không nói thành lời.

"Cơ Anh tham kiến Thái sư, Thái sư phu nhân. Cơ Anh tiếp đón chậm trễ, xin Thái sư và Thái sư phu nhân thứ tội." Ta nhanh chóng tiến lên hành lễ.

Thái sư nhìn ta, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng, cũng không nói lời nào. Ngược lại là Thái sư phu nhân, bà nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay ta, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng, yếu ớt và dịu dàng như một đóa lưu ly dưới mưa, khiến cho người ta không nhịn được đau lòng:

"Ngân nhi sao rồi? Nó bị thương có nặng không?"

Ta hơi áy náy nhìn bà. Dù thế nào thì chuyện Mặc Triêu Ngân bị thương phần lớn là do ta, khiến ta đối diện với vẻ mặt đau lòng cùng thương tiếc này của bà có chút nghẹn lời.

"Chỉ Nghiên, nàng đừng xúc động." Vân Thái sư tuy rằng vẻ mặt vẫn đạm bạc như cũ, nhưng giọng nói không tự chủ nhẹ đi ba phần, tiến tới ôm lấy đôi vai mảnh mai của Thái sư phu nhân.

Không ngờ, Thái sư phu nhân lại nghiêng người tránh khỏi Thái sư, bà quay lại lạnh lùng nhìn ông, lãnh đạm nói: "Đừng xúc động cái đầu chàng! Đến bây giờ mà chàng còn bảo ta đừng xúc động! Nó là tôn tử của ta! Bây giờ nó bị người ta đánh đến mức mất nửa cái mạng, tại sao chàng vẫn lạnh lùng bảo ta đừng xúc động chứ? Đồng Chỉ Nghiên ta sống gần hết một đời người, chưa từng chịu khổ chịu nhục, vậy mà lại để cho nữ nhi và tôn tử lần lượt bị người chà đạp! Ta còn không thể xúc động sao?"

Thái sư trong một khắc có chút hóa đá, cuối cùng ông đành bất đắc dĩ dỗ dành bà: "Chỉ Nghiên, Trầm Ninh gả vào hoàng thất, Triêu Ngân là người của hoàng thất. Những chuyện như vậy, đều là vạn bất đắc dĩ, đâu thể trách lên đầu nàng?" Ông vừa nói vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Lam ma ma. Lam ma ma khẽ gật đầu, sau đó dẫn tất cả mọi người lui xuống, đại sảnh thoáng chốc chỉ còn lại ta và phu thê hai người Thái sư.

"Đều tại ta đồng ý để Trầm Ninh nhập cung tuyển tú, đến bên cạnh tên khốn nạn súc sinh đó! Nếu không những chuyện như vậy sẽ không xảy ra." Thái sư phu nhân nghiến răng, có chút đau thương lóe lên trong ánh mắt.

"Chỉ Nghiên, lời này đừng tùy tiện nói ra, đó là Hoàng Thượng." Thái sư không nỡ nặng lời với bà, chỉ hạ thấp giọng.

"Hừ! Hoàng thất quả nhiên là bạc tình." Thái sư phu nhân rũ mắt, giọng nói có chút uất hận.

Ta đứng ngốc nãy giờ, cảm thấy có hơi không đành lòng, do dự một lúc mới tiến tới trước mặt Thái sư phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, phu nhân tạm thời đừng quá kích động, bảo trọng thân thể. Vương gia đã tỉnh lại từ hôm qua, vết thương đã được đại phu băng bó, nhưng hiện tại còn chưa xuống giường được, vì vậy không thể diện kiến đại nhân cùng phu nhân. Nhưng mà, nhìn thần sắc của Vương gia, xem chừng là rất muốn được gặp mặt hai vị."

Thái sư phu nhân nghe vậy, nhanh chóng nắm tay ta nói; "Vậy con đưa ta đến gặp tiểu tử kia đi."

Ta mỉm cười, đang định gật đầu thì cổ tay của Thái sư phu nhân đã bị một bàn tay khác nắm lấy kéo ra. Thái sư vừa nắm tay bà, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Đi thôi, ngoài này gió lạnh."

"Gió lạnh cái gì, rõ ràng là tay chàng lạnh." Thái sư phu nhân vừa xoa xoa tay Thái sư, vừa cau mày trách cứ.

Ta để ý đuôi mày Thái sư hơi cong, chỉ nghe ông đạm bạc nói một câu: "Ừ, lạnh. Tay nàng ấm."

Thái sư phu nhân thở dài một hơi, vẫn còn trách cứ vài câu, nhưng bàn tay đã vô thức nắm chặt tay phu quân của mình hơn.

Ta: "..."

Xin hỏi hai vị là đến thăm tôn tử, hay là đến phát cẩu lương vậy?

Cuối cùng, ta dẫn hai vị phu thê Thái sư đến chính điện gặp Mặc Triêu Ngân. Cửa vừa mở ra đã nghe thấy giọng nói vui mừng của tiểu thụ truyền tới: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu! Hai người đến rồi!"

Thái sư phu nhân khóe môi khẽ cong lên, bước chân nhanh hơn, bàn tay đang nắm lấy tay Thái sư vì thế buông lỏng, khiến cho Thái sư hơi mất hứng hừ nhỏ một tiếng.

Bà đi đến trước giường tiểu thụ, dùng tay búng vào trán hắn, ghét bỏ nói: "Vậy mà ta còn tưởng con đang hấp hối, đang muốn nhanh chóng tới xem, không ngờ là khỏe như tiểu cẩu."

Thái sư vậy nhưng lại gật đầu, trầm trầm nói: "Khỏe là tốt, nhưng phải uống thuốc đầy đủ. Ta đã sai người đưa thuốc trị thương cho Lam ma ma, nhớ uống và thoa đúng giờ."

Tiểu thụ ôm trán, cười cười làm nũng với Thái sư phu nhân: "Đã để ngoại tổ mẫu thất vọng rồi." Sau đó lại nhìn Thái sư, vẻ làm nũng thu lại hết sạch, chính khí nói: "Đa tạ ngoại tổ phụ. Có điều...mấy bình rượu thuốc của ngoại tổ phụ sẽ hiệu quả hơn những dược liệu kia."

Thái sư phu nhân phì cười trêu chọc: "Tên nhóc nhà ngươi thật là cơ hội. Rượu thuốc kia ngoại tổ phụ ngươi ngâm còn lâu hơn cả tuổi của ngươi đó!"

Thái sư trầm mặc gật đầu, khí lạnh tỏa ra: "Chỉ Nghiên, hôm nay ra ngoài không xem Hoàng đạo, chúng ta hồi phủ."

Mặc Triêu Ngân nghẹn lời, sau đó hừ một tiếng giận dỗi: "Ngoại tổ phụ vắt cổ chày ra nước, cuồng thê tử, mê tín, cổ hủ, hay ghen, lạnh lùng."

"..." Vân Thái sư dù vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ta vẫn thấy được chòm râu của ông hơi rung lên. Cuối cùng, ông hừ lạnh: "Ngoại tôn tử ngu ngốc, táng gia bại sản, thích làm nũng, cuồng thê tử, mông bị phế."

Nhất thời, ta cảm thấy có luồng sét bắn ra từ hai đôi mắt của tiểu thụ và Vân Thái sư, hai người chỉ nhìn nhau mà khói thuốc súng mù trời, hai luồng sét giao tranh kịch liệt, thật giống như muốn đại chiến ba trăm hiệp.

Thái sư phu nhân là người bình tĩnh nhất, bà thảnh thơi nhìn hai bọn họ, sau đó ngẩng đầu cười với ta: "Thật là một đôi ông cháu yêu thương nhau."

"Ngoại tổ mẫu, mới không phải!"

"Ta không quen nó!"

Hai giọng nói ai oán đồng thời bắn tới.

Thái sư phu nhân cười một tiếng, lại nói vài câu trêu chọc tiểu thụ, hai bà cháu cùng vui đùa với nhau, Thái sư quay về vẻ trầm mặc đứng ở một bên, chỉ là đôi khi sẽ hừ vài tiếng bất mãn.

Ta kinh ngạc nhìn một màn trước mặt. Thái sư phu nhân vừa rồi trông rất đau lòng lo lắng, nhưng bây giờ lại trêu đùa vui vẻ như vậy, khí chất thật khác xa với các vị phu nhân đại thần điển hình. Hơn nữa, lúc bà đau lòng, uất nghẹn, lo lắng đến đâu cũng không rơi một giọt nước mắt, còn biết mắng cả Thái sư. Mà Vân Thái sư, một người vốn trầm ổn lãnh đạm, không nghĩ tới ông vẫn sẽ có cảnh đấu võ mồm với cháu trai của mình hăng say, nhiệt tình đến nỗi tức rung cả râu.

Ánh nhìn của ta chuyển dời đến Thái sư phu nhân. Thái sư phu nhân rất xinh đẹp, dù năm tháng đã trôi qua, nhưng những nếp nhăn cũng không che giấu được khí chất hào sảng cùng dung mạo thanh lệ tinh xảo của bà. Khi bà cười lên, ý cười doanh doanh ẩn chứa nhu hòa, xinh đẹp đến mức khiến người ta ngơ ngẩn.

Bây giờ ta mới để ý, Mặc Triêu Ngân dù giống với lão Hoàng đế, nhưng khi cười lên lại đặc biệt y hệt như Thái sư phu nhân. Thực sự rất giống!

"Nhìn đủ chưa?" Thái sư đứng bên cạnh ta không mặn không nhạt lên tiếng, chỉ là sắc mặt hơi trầm xuống.

"..."

Ta không hiểu sao lại thấy sau lưng chợt lạnh, khóe môi hơi co rút đáp lời: "Phu nhân xinh đẹp, con nhìn thế nào cũng không thấy đủ."

Cứ nghĩ sẽ làm vui lòng Thái sư đại nhân, không nghĩ tới lại khiến ông lườm ta, vẻ mặt rất khủng bố.

"..."

Đúng lúc này, Mặc Triêu Ngân đang vui đùa với Thái sư phu nhân bỗng hỏi một câu: "Ngoại tổ mẫu, tại sao con chỉ là tiểu cẩu?"

Thái sư phu nhân dí dí cái trán của hắn, ánh nhìn lại dời về phía Thái sư, cười nói: "Vì đại cẩu ở đằng kia."

Thái sư: "..."

Mặc Triêu Ngân cười đến nghiêng ngả, có vài lần động chạm tới vết thương, hại hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Ta cùng Thái sư phu nhân đồng thời lên tiếng:

"Im miệng! Không được cười nữa!"

Mặc Triêu Ngân: "..."

Nói xong, cả ta và Thái sư phu nhân đều kinh ngạc nhìn nhau. Ta bây giờ mới hồi thần, cảm thấy trời đất như sụp xuống.

Chết rồi! Thật hi vọng có cái lỗ để chui xuống! Cháu dâu quát mắng cháu trai trước mặt bà ngoại của chồng, thực sự chê bản thân sống vui vẻ quá lâu rồi sao? Nhưng mà đây chỉ là câu nói vô thức theo bản năng của ta mà thôi! Ta khóc không ra nước mắt!

Không ngờ, lo lắng của ta đổi lấy chỉ là một tiếng cười của Thái sư phu nhân. Ánh mắt bà cong cong như trăng khuyết, hào sảng vỗ tay: "Tốt lắm! Tiểu tử này ngang bướng, lần sau nên hét to hơn nữa, tốt nhất là bằng ta và con cộng lại mới có thể khiến nó im miệng."

"..." Ta run rẩy khóe miệng, mãi một lúc lâu mới nhỏ giọng. "...Vâng."

"Nói to lên!"

Tiếng của Thái sư phu nhân đột ngột cao vút, dọa cho ta lập tức thẳng người, đáp mạnh một tiếng: "Tuân lệnh, phu nhân!"

"Gọi ta ngoại tổ mẫu!"

"Tuân lệnh, ngoại tổ mẫu!"

Mọi người bật cười, Thái sư cũng hơi cong cong khóe môi, hại ta xấu hổ đến cứng cả họng. Thái sư phu nhân yểu điệu nhỏ bé, nhưng không hiểu sao uy áp của bà thật khiến cho ta kính sợ vô cùng.

Mặc Triêu Ngân cười xong mới hơi hơi khịt mũi, dẩu môi nói: "Ngoại tổ mẫu và nương tử cùng nhau ăn hiếp con."

Tên này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thái sư phu nhân nhìn tiểu thụ, sau đó nhìn ta, ánh mắt tràn ngập đồng cảm mãnh liệt: "Cơ Anh thích được tiểu tử này, ánh mắt của con quả nhiên khác biệt rất lớn với người thường."

Mặc Triêu Ngân nằm trên giường nghe vậy, hai mắt tỏa sáng: "Có phải nói ánh mắt nàng ấy rất tinh tường?"

"Không, ta đang lo ngại con bé bị mù tạm thời." Thái sư phu nhân thở dài, tội nghiệp nhìn ta nói.

Mặc Triêu Ngân: "..."

Ta nhịn cười trong lòng. Thái sư phu nhân thật là có cá tính!

Sau đó, ta nhìn bà, kiên quyết như bàn thạch nói: "Ngoại tổ mẫu yên tâm, con sẽ mù vĩnh viễn!"

Thái sư phu nhân hơi ngẩn ra, sau đó cười lớn, liên tục gật đầu. Còn Mặc Triêu Ngân lại nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú hồng lên. Đến khi ta nhìn lại hắn, tên gia hỏa kia lại quay mặt sang chỗ khác, giận dỗi hừ một tiếng.

Không khí thoáng chốc trở nên thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, dù rằng đây là lần đầu tiên ta cùng với hai vị trưởng bối ở chung một chỗ. Thái sư dù không nói gì, nhưng ánh mắt nhu hòa dịu dàng, ấn đường giãn ra, khóe môi cong lên mờ nhạt, dường như cũng vô cùng vui vẻ.

Thái sư và Thái sư phu nhân tán gẫu cả một ngày trời, đến lúc từ biệt đã là tối muộn. Mặc Triêu Ngân như cũ không thể tự mình tiễn họ, chỉ có thể lưu luyến nằm trên giường nhìn theo bóng hai người khuất dần sau cánh cửa. Thái sư phu nhân cũng không đành lòng, trước khi trở về biếu tặng vương phủ rất nhiều thảo dược quý hiếm. Lúc tặng thuốc, bà cố ý kéo tay ta đến một góc, lại không cho Thái sư đến gần, khiến cho Thái sư trầm mặc, áp suất xung quanh người ông giảm mạnh, áp đảo cả khí trời.

Ta run rẩy bị bà kéo tay, lại nghe bà nói nhỏ: "Con nghe kĩ đây. Ta tặng con hai rương dược liệu, một rương là cho tiểu tử kia, rương còn lại là dành cho con."

Ta hơi nghi hoặc: "Đa tạ ngoại tổ mẫu chiếu cố, nhưng mà...con rất khỏe ạ."

Thái sư phu nhân phất tay: "Ta có nói con bị bệnh đâu! Thuốc này ấy à, là dùng cho việc khác."

Ta có chút mờ mịt nhìn bà. Chỉ thấy bà cười mờ ám, thần thần bí bí nói: "Hai người các con thành thân đã được một năm, nhưng cái bụng của con vẫn bằng phẳng như vậy. Thuốc này dùng để làm cho cái bụng bằng phẳng này lớn lên."

"..."

Sau đó, bà lại cười thần bí với ta một lần nữa, hạ thấp giọng: "Con nói xem, hay là...tiểu tử kia bị yếu nhỉ? Chuyện này không có gì phải ngại, con cứ thẳng thắn với ta."

"..."

Ta ho khan một tràng thật dài, sau đó run rẩy khóe miệng nói với bà: "Bây giờ...mới được một năm ạ. Ngoại tổ mẫu không cần quá vội vàng..."

"Ây dà!" Thái sư phu nhân nhíu mày không vui. "Đã một năm rồi còn gì. Ta lúc ấy nửa năm đã có Trầm Ninh, qua thêm một năm lại có tiếp Trầm Hoài. Nhi tử của Trầm Hoài hiện tại mười lăm đã có hai hài tử. Con đã mười sáu, Ngân nhi cũng mười bảy rồi, nên có một đứa nhỏ mềm mại đáng yêu. Ta rất muốn bế đứa nhỏ của hai đứa, nam nữ gì cũng được. Nam nhi hi vọng giống con, nữ nhi giống nó, gia môn hạnh phúc."

"...Ngoại tổ mẫu." Ta bất đắc dĩ than một tiếng.

"Được rồi được rồi, chăm chỉ uống thuốc, mọi chuyện đã có thuốc lo." Thái sư phu nhân vỗ vỗ vai ta, sau đó đi tới chỗ Thái sư đang đứng, lúc bước đi thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, nháy mắt với ta vài cái.

"..."

Thái sư và Thái sư phu nhân cùng nhau lên xe ngựa đỗ trước vương phủ. Thái sư phu nhân trông có vẻ rất vui mừng, lúc ngồi vào khoang xe còn vén rèm lên, mỉm cười hòa ái với ta. Ta bị nụ cười này của bà làm cho lạnh cả sống lưng, vội vàng cúi người từ biệt:

"Cơ Anh cung tiễn Thái sư, ngoại tổ mẫu."

Thái sư lúc này đang bước lên xe ngựa, bất thình lình quay đầu lườm ta một cái lạnh nhạt, trầm trầm lên tiếng: "Đã gọi Chỉ Nghiên một tiếng ngoại tổ mẫu, thì nên đổi lại danh xưng với ta. Thật là không phù hợp!"

Ta bị lời này của ông làm cho ngẩn ra, mi mắt không hiểu sao ẩm ướt. Cuối cùng, ta có chút lúng túng cúi đầu:

"Cơ Anh cung tiễn ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."

Thái sư lúc này mới bước vào khoang xe, lãnh đạm hừ một tiếng: "Như vậy mới phù hợp!"

Chỉ là, rèm xe hạ xuống, không để ta thấy rõ vẻ mặt của ông, lại nghe thấy tiếng của Thái sư phu nhân nói vọng ra: "Cái lão ngạo kiều này, nói chuyện với ngoại tôn tức một lúc đã đỏ mặt rồi!"

Sau đó, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, tiếng vó ngựa lộc cộc xa dần. Đứng trước cổng lớn bằng gỗ và sắt nặng nề lạnh lẽo, hứng lấy vài cơn gió lạnh lùng thổi qua, nhưng lòng ta phá lệ ấm nóng mềm mại.

_________________________

Chương này ngọt ngào ấm áp xíu, chương sau mới bắt đầu phản dame, tra công lên sàn sau nhiều ngày vắng bóng :)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.