Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 59: Sai rồi




Mặc Triêu Ngân được đưa về phủ trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, cùng với tấm lưng thấm đẫm máu tươi.

Suốt dọc đường ngồi trên xe ngựa, ta đều ôm chặt hắn, cả người vô thức run rẩy, không biết bây giờ là ở nơi nào, có người nào bên cạnh, chỉ biết cứng đờ ôm hắn, xung quanh như chìm vào bóng đêm vô hạn.

Cả người Mặc Triêu Ngân lạnh ngắt, khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc trở nên nhợt nhạt đến trong suốt. Trái tim ta nhói lên từng cơn, vội vàng đến nóng nảy lau từng giọt mồ hôi trên trán hắn, suốt dọc đường đều lẩm bẩm, gần như tuyệt vọng níu kéo ý thức của hắn, lại như đang tự an ủi chính mình:

"Không sao đâu, Triêu Ngân, không sao đâu!"

"Chàng sẽ không có chuyện gì hết!"

"Chàng nhất định sẽ không sao."

Lúc đến trước đại môn vương phủ đã là hừng đông, Mặc Triêu Ngân được hạ nhân vội vàng nâng vào phủ, còn ta lảo đảo chạy theo sau, ống tay áo đỡ lấy lưng hắn cũng bị nhiễm máu, gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến tận sâu trong xương tủy.

Bước chân ta như giẫm trên không khí, có khi bước hụt, suýt nữa ngã sấp về phía trước, may mà có hạ nhân kịp thời giữ lại. Ta cảm thấy trong đầu vang lên những tiếng nổ lớn liên hồi, đánh cho ý thức mơ hồ hỗn độn, đánh đến mức cả đầu như muốn vỡ tung, hoảng sợ và đau xót bao trùm.

Ta cứ đi theo Mặc Triêu Ngân, không để ý tới xung quanh là nơi nào, chỉ cần biết Mặc Triêu Ngân ở phía trước, ta nhất định sẽ không rời hắn dù chỉ một khắc.

Cho đến khi có hai cánh tay chắn trước mặt ta, ta mới như bị kéo hồn trở về, ngơ ngác nhìn cánh cửa chính điện dần khép lại. Tiếng sập cửa nặng nề như đánh vào lòng ta, đem trái tim ta ném vào hầm băng lạnh buốt. Ta ngẩng đầu nhìn hai kẻ chặn đường mình, sau đó dồn hết sức lao về phía trước. Hai ám vệ kia hốt hoảng giữ lấy ta, bất đắc dĩ khuyên nhủ:

"Vương phi, Vương gia đang được đại phu chữa thương, xin người an tĩnh đợi ở ngoài này."

Ta lúc đó ý thức hỗn loạn, vì vậy chỉ bất chấp nói năng loạn xạ:

"Để ta vào với Triêu Ngân! Mau để ta vào với hắn! Hắn chảy rất nhiều máu! Máu! Các ngươi có thấy không hả? Hắn rất đau! Hắn nhất định rất đau!"

"Vương phi..." Hai kẻ kia trên mặt ngập tràn không đành lòng, nhưng vẫn không có ý để ta vào phòng.

"Cầu xin các ngươi, hãy để ta vào đó." Ta bất lực run giọng cầu khẩn, tất cả sức lực gần như bị rút sạch.

"Đây...đều là lệnh của Vương gia. Vương phi, người không hiểu sao? Người vào đó nhất định bị dọa sợ!" Hai kẻ kia vẫn tiếp tục khuyên can ta.

"Bị dọa sợ? Hiện tại ta không phải đang bị dọa sợ hay sao?" Ta nghiến răng, đau lòng đến mức không thở nổi.

Thì ra, tên ngốc kia đã tính trước tất cả. Hắn thà tự mình nhẫn nhịn đau đớn đến phút cuối, cũng không muốn ta bị dọa sợ!

Thật ngu ngốc! Ngu ngốc đến mức khiến người khác cảm thấy đau lòng thay hắn.

Hai kẻ kia mím môi, nhưng cánh tay vẫn không có ý định nới lỏng, để mặc ta khàn giọng cầu xin. Một lúc lâu sau, hừng đông chuyển thành ngày sáng, cổ họng ta trở nên tê dại, chỉ còn biết kiên trì đứng ở ngoài cửa, ánh mắt khô khốc nhìn từng hàng hạ nhân gấp rút ra vào, đem theo chậu nước và khăn sạch, đến lần thứ năm thì không thấy cửa mở ra lần nào nữa. Ta vẫn cố chấp đứng đợi, đến lúc hai chân mất đi cảm giác mới nhìn thấy một nha hoàn sắc mặt trắng bệch đẩy cửa bước ra, mùi máu tanh nồng theo khe cửa dần dần lan tỏa, trên tay nàng bưng một chiếc chậu đồng hòa lẫn cả nước và máu, máu loãng sóng sánh dưới ánh mặt trời, khiến cho mắt ta đau rát, cả người run rẩy chấn động.

"Vương phi!"

Đầu óc ta choáng váng một lúc, chợt nghe thấy tiếng hô thất thanh, lúc để ý thì cánh tay đã được một người giữ chặt, ngăn cho ta suýt nữa không chống đỡ được mà ngã xuống.

Ta trầm mặc hất tay, lần này không lên tiếng cầu xin nữa, nhìn thẳng hai ám vệ trước mặt, lạnh lẽo nói:

"Để ta vào trong."

Ngắn gọn, lạnh nhạt, nhưng lại chứa đựng vô vàn run rẩy.

Đúng lúc này, từ sau lưng ta vang lên tiếng thở dài, sau đó ta nghe thấy giọng nói của Lam ma ma nặng nề truyền tới:

"Vương phi, người vào đó có thể giúp được gì cho Vương gia hay sao?"

"Ta muốn ở bên hắn!" Ta không kiềm được, cay đắng bật thốt.

"Người có thể giúp được gì cho Vương gia hay sao?" Lam ma ma như không để ý đến cử chỉ rối loạn của ta, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

"Ta muốn nhìn thấy hắn." Ta khàn giọng, nhỏ tiếng trong vô vọng.

"Ngoài nhìn ngài ấy đau đớn khổ sở, người có thể giúp được gì hay sao?" Lam ma ma vẫn kiên nhẫn như cũ, giọng nói của bà nặng nề buồn thương.

Cả người ta bỗng chốc khựng lại, như một con rối gỗ đã bị rút đi linh hồn, như một kẻ đang mơ mộng viển vông đột nhiên lại bị người tạt thẳng nước lạnh vào mặt.

Phải, ta vào đó thì có thể giúp gì cho hắn đây? Ta rất muốn ở bên hắn, nhìn thấy hắn, nhưng chẳng thể giúp gì cả. Nghĩ đến đây, trong lòng lại đau đớn chua xót.

Lam ma ma thấy ta như vậy, nhẹ nhàng phất tay, ý bảo hai người kia không cần ngăn cản ta nữa. Sau đó, bà mới tiến lên gần ta, dịu dàng nói:

"Vương phi, trước hãy nghe lão nô nói chuyện này đã...lí do Vương gia trở nên như vậy."

Ta đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Lam ma ma, phiến mắt dần nóng lên.

Lam ma ma rũ mắt, vẻ mặt nặng nề sầu lo, nói vài lời khuyên nhủ không rõ. Sau đó, bà bước tới nắm lấy bàn tay vì đang căng thẳng mà siết chặt vạt áo của ta, dịu dàng vỗ về. Đợi ta có tinh thần hơn một chút, bà dẫn ta đi đến sườn điện, vừa để chờ đợi tình hình thương thế của tiểu thụ, đồng thời nói chuyện xảy ra.

Sườn điện ngay bên cạnh chính điện, phạm vi đều thuộc Ngọc Tĩnh điện, không khí so với chính điện đang căng thẳng bên kia dường như an tĩnh hơn rất nhiều. Đi đến chiếc bàn gỗ tròn đặt ngay giữa điện, Lam ma ma mời ta ngồi xuống. Ta lúc này đầu óc vẫn còn là một mảnh hỗn loạn, tùy ý để bà sắp xếp.

Không biết từ lúc nào đã có một chén trà đưa đến trước mặt ta. Ta vô thức nắm lấy siết chặt, động tác rất mạnh, nước trà nóng hổi rơi vãi xuống mu bàn tay, làm cho một mảng da thịt hồng lên, trông rất chói mắt. Nhưng ta không cảm thấy cảm giác bỏng rát truyền đến, mãi đến lúc nghe thấy Lam ma ma kinh hô một tiếng mới biết bản thân đã bị phỏng rồi.

Lam ma ma hoảng sợ nắm lấy tay ta, vội vàng dời chén trà ra xa. Bà lấy từ bên hông ra một chiếc khăn lụa mỏng, vẻ mặt phức tạp lau bàn tay bị nước trà làm phỏng của ta. Ta lúc này mới hồi thần, nhanh chóng giữ tay bà lại, giọng nói có chút khàn khàn không rõ:

"Ma ma, vì sao Triêu Ngân lại bị thương nặng như vậy?"

Cả người Lam ma ma cứng đờ, sau đó bà rũ mắt, thu lại chiếc khăn trong tay, chậm rãi kể lại cho ta từng chuyện một.

"Vương phi, trong lúc người bị giam lỏng, Lan Quý phi đã nói vài lời không tốt về Vương phi và ngoại thích của người trước mặt Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nghe theo lời Quý phi, cảm thấy vị trí Vương phi này của người không còn vững vàng, hơn nữa hậu viện của Vương gia cũng cần mở rộng, vậy nên đã ban hôn cho ngài ấy và tiểu thư của Nam Yên hầu phủ, để nàng nhập phủ làm Quý thiếp. Ý định sau này, nếu như Binh bộ Thượng thư bị khép tội, sẽ...phế bỏ phong hiệu Đoan Vương phi của người, nâng nàng làm chính thất. Nếu Thượng thư đại nhân trong sạch, sẽ xem như vì Vương gia mở rộng hậu viện, khai chi tán diệp cho Hoàng thất."

Ta nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lam ma ma, nắm tay vô thức siết chặt thành quyền. Thì ra, chuyện hắn được ban hôn là có thật.

Lam ma ma thở dài nói tiếp: "Vương phi hẳn đã đoán được Vương gia sẽ phản kháng rất kịch liệt phải không? Đây là lần đầu tiên lão nô biết được Vương gia sẽ lớn tiếng với Hoàng Thượng vì một ai khác ngoài Vân Phi nương nương."

Ta kiềm nén trong lòng chấn động, run rẩy mấp máy môi: "Hoàng Thượng...đã làm gì chàng ấy?"

Cả người Lam ma ma run lên, nước mắt từng giọt rơi xuống, hoà với nước trà sóng sánh màu vàng nhạt, càng thêm mặn chát: "Hoàng Thượng cho Vương gia ba ngày ở trong vương phủ cẩn thận suy nghĩ. Nhưng lại không ngờ được, thánh chỉ vừa ban xuống, ngay ngày hôm sau Vương gia đã mặc lễ phục chỉnh tề thượng triều, đưa ra lời từ chối hôn sự này, thậm chí còn nguyện ý chịu một trăm đại bản để tạ tội với Hoàng Thượng và Nam Yên hầu. Vương gia còn viết một phong thư gửi cho Nam Yên hầu, nói rằng Nam Yên hầu tiểu thư là đích nữ hào môn thế gia, hơn nữa còn tài mạo song toàn, cho dù gả vào Vương phủ được nâng làm Quý thiếp, vẫn thấy không xứng với thân phận nàng ấy, để nàng ấy phải chịu ủy khuất. Tất cả mọi chuyện đều do Vương gia, việc từ hôn không liên can đến Nam Yên hầu tiểu thư, tránh để nàng ấy bị bôi nhọ. Bản thân Vương gia...thì bị dùng hình tàn khốc. Hoàng Thượng phẫn nộ, hạ thủ không chút lưu tình. Lúc Vương gia hồi phủ đã không còn ý thức...huyết nhục mơ hồ."

Cả người ta như bị trút hết sức lực, sống lưng còng xuống, hai nắm tay siết chặt, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, thoáng chốc đã thấy máu tươi đỏ chót, tưởng chừng như vậy mới có thể bình ổn được tâm tình của ta lúc này, nhưng hơi thở vẫn không nhịn được mà dồn dập.

"Vương phi, lão nô vẫn luôn biết Vương gia ban đêm vẫn luôn lén lút tới thăm người. Vương phi còn nhớ, có một khoảng thời gian Vương gia không đến nữa?" Lam ma ma nghẹn ngào.

Ta đờ người, là...những ngày đó sao? Thì ra hắn đã bị thương, hơn nữa thương thế còn vô cùng nặng nề. Trong lúc ta vẫn luôn bình yên vô sự, thì hắn lại dùng chính đau đớn và máu tươi của mình, tạo nên cho ta bốn chữ gọi là bình yên vô sự ấy.

Ta lúc này không nhịn được nữa, nước mắt lăn xuống từng giọt, lặng lẽ nối tiếp, sau đó đột ngột trào dâng như thủy triều. Ta bật khóc, như một đứa nhỏ ba tuổi, kèm theo cả tiếng nấc và nức nở thật lớn, sau ngần ấy năm trời tưởng chừng như đã trở thành một người đủ mạnh mẽ.

Lam ma ma cũng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng đem tất cả mọi chuyện nói hết với ta: "Vương phi, Vương gia là một hài tử ngốc. Ngài ấy dưỡng thương chưa được mấy ngày đã vội vàng ngồi dậy, vì lo lắng cho an nguy của người mà bất chấp thương tích chạy đến thăm người, mỗi ngày đều cố gắng như vậy."

Bỗng nhiên ta nhớ đến sắc mặt nhợt nhạt của Mặc Triêu Ngân lúc xuất hiện sau những ngày không thấy đâu, lúc đó ta còn cảm thấy hắn chính là Thiên sứ rực rỡ nhất, lại không biết rằng để đến bên cạnh ta, Thiên sứ là hắn đã tự mình bẻ gãy đôi cánh, khiến cho máu tươi đầm đìa, đau đớn vô tận. Chỉ trừ ngày hôm đó, những ngày sau hắn tới đều tươi cười vui vẻ, tận lực che giấu những bất ổn trên thân thể. Trong lòng đau xót, ta thầm mắng chính mình tại sao trước kia lại vô tâm như vậy, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của Mặc Triêu Ngân trong khứ, bây giờ lại khiến ta đau lòng đến như thế.

"Sau này, ngay khi mà người vừa được minh oan, Hoàng Thượng lại triệu kiến Vương gia nhập cung một lần nữa, ép buộc Vương gia nạp vài người thiếp thất. Không ngờ Vương gia lại dâng tấu, thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép Vương gia chỉ có một chính thê duy nhất là người, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu nghìn dặm phong quang, chỉ cần song nhân nhất thế, nhất phu nhất thê. Hoàng Thượng phẫn nộ ngập trời, đích thân đả thương Vương gia. Vương gia một mực cam chịu, kiên quyết dâng tấu đến cùng. Vết thương cũ thêm vết thương mới, ngài ấy lúc hồi phủ trị thương sợ sẽ làm Vương phi lo lắng,vì vậy cố chấp không gặp người. Đợi đến khi Lục Tích kia xuất phủ, ngài ấy vết thương chưa lành đã vội vàng đến tìm người, cùng người thực hiện kế sách còn dang dở, gắng gượng chịu đựng đến phút cuối."

Lam ma ma nói đến đây, tiếng khóc của ta chuyển thành đứt quãng.

Lam ma ma lệ tràn bờ mi, dịu giọng: "Vương phi, người sau này nhất định phải đối với Vương gia thật tốt!"

Ta vừa khóc, vừa gật đầu liên tục thật mạnh.

Ta nhất định sẽ đối tốt với chàng ấy.

Tốt hơn bất cứ một người nào trên đời.

Không phải bởi vì cảm động cùng áy náy ngày hôm nay, mà là vì...ta yêu chàng ấy.

______________

Mặc Triêu Ngân hiện tại vết thương đã được xử lý, nửa thân trên cởi trần được quấn băng trắng chéo vai và ngang lưng, an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt hắn trắng bệch, cánh môi nhợt nhạt không chút huyết sắc. Bây giờ, trong chính phòng nồng nặc mùi thuốc Đông y, nhưng mùi máu tanh đã được xử lí, mùi thuốc hòa lẫn với mùi trầm hương của gỗ khiến cho người ta cảm thấy nặng nề vô cùng.

Ta ngồi một bên mạn giường, khẽ nắm lấy tay tiểu thụ, nhẹ nhàng siết chặt rồi nới lỏng, mân mê từng ngón tay mảnh khảnh thon dài của hắn, rồi đến những vết chai trong lòng bàn tay vì đao thương luyện võ, trong lòng sáng tỏ cùng yên bình.

Đại phu nói, may mà thương thế chưa động chạm đến gân cốt, vết thương mới ở trên lưng vì không được chăm sóc tốt nên đã bị rách miệng, vết thương vì gánh chịu một trăm đại bản lần trước cũng chưa lành, hơn nữa còn có xu hướng xấu thêm, may mà chữa trị kịp thời. Hơn nữa, vì tác dụng phụ của dược, có thể đêm nay hắn sẽ phát sốt, nhất định phải chú tâm lưu ý.

Đêm xuống, quả nhiên Mặc Triêu Ngân lên cơn sốt cao, sắc mặt đỏ bừng như thiêu, cái trán cũng nóng bỏng dọa người. Ta được sự dặn dò của đại phu, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, liên tục dùng khăn chườm mát giúp hắn, thay hắn bón thuốc, thỉnh thoảng dùng trán mình chạm vào trán hắn để đo nhiệt độ, luân phiên đến cả ta cũng đổ mồ hôi khắp người. Đến hơn hai canh giờ sau, nhiệt độ trên người Mặc Triêu Ngân mới có dấu hiệu giảm xuống.

Ta vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm, luôn luôn túc trực bên mạn giường canh chừng hắn, kì lạ là bản thân cảm thấy không một chút mệt mỏi nào, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ, dù thế nào đi chăng nữa vẫn chưa bao giờ là đủ cả.

Diệp Trúc và Lam ma ma cũng khuyên nhủ đôi câu, nhưng đều bị ta bác bỏ cùng khuyên nhủ trở lại, cuối cùng bọn họ đều nghẹn ngào lui xuống. Đợi tình trạng của Mặc Triêu Ngân chuyển biến tốt hơn chút nữa, những hạ nhân trong phòng cũng theo ý ta rời khỏi, chỉ để lại những người làm việc ổn thỏa nhất giữ cửa, phòng khi có điều bất trắc xảy đến.

Mặc Triêu Ngân nằm yên ổn trên giường như thế, an tường mà yên tĩnh, không làm nũng cũng không náo loạn, thực sự làm ta cảm thấy rất đau lòng, bàn tay nắm lấy tay hắn một khắc cũng không buông ra.

Đến nửa đêm, ngón tay của tiểu thụ hơi động, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, cứ ngỡ hắn đã tỉnh, nhưng không ngờ chỉ thấy hắn nhăn mày, mồ hôi ướt đẫm trên trán, vẻ mặt ngập tràn thống khổ.

Ta hoảng hốt, hắn như vậy là làm sao? Vết thương rách miệng rồi?

Giữa lúc đang định gọi người, bàn tay ta đột ngột bị siết chặt. Ta quay lại nhìn tiểu thụ, chỉ thấy cả khuôn mặt hắn bi thương khổ sở, môi mỏng khô nứt phát ra những thanh âm yếu ớt mơ hồ:

"Mẫu phi...đừng đi..."

Thì ra...hắn gặp ác mộng. Trái tim ta mềm nhũn, lại như bị ai dùng dao cứa sâu một đường.

Một tay ta giữ lấy tay hắn, nắm chặt, tay kia chạm đến gò má hao gầy của hắn, chậm rãi dịu dàng vuốt ve.

Ấn đường của Mặc Triêu Ngân hơi giãn ra, một lúc sau bàn tay cũng dần buông lỏng, trở về trạng thái ngủ say như lúc đầu.

Cứ tưởng hắn sẽ hôn mê như vậy đến hôm sau, không ngờ hắn lại một lần nữa nói mớ. Lần này hắn vẫn nắm lấy tay ta, ấn đường vừa mới giãn ra đã vội chau lại, nét mặt hơi tuyệt vọng cùng đáng thương.

"Cơ Anh...ta...yêu...nàng."

"Nhưng...nàng...không...yêu...ta...không...yêu..."

Ta ngây ngẩn đờ đẫn một lúc, sau đó nước mắt vô thức trào ra, liên tục lắc đầu. Cuối cùng, ta dùng cả hai bàn tay hắn bao trọn lấy tay Mặc Triêu Ngân, nhẹ nhàng in một nụ hôn trên mu bàn tay hắn, mỉm cười trong nước mắt mặn chát:

"Sai rồi, ta sai, chàng sai, hai chúng ta đều thật sai lầm. Mặc Triêu Ngân, ta cũng yêu chàng."

_______________

Góc tụt mood: Móe, tác giả cũng sai rồi, nên đăng vào thứ 4 mới đúng (/TAT)/ Thôi thì lấy thứ 7 làm lịch cố định nhé, deadline dí sml tui rồi QAQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.