Nữ Phụ Báo Thù

Chương 37: Đối đáp




Mai Lan bước nhanh lên cầu thang, đầu tiên là đẩy cửa phòng Như Tuyết ra, cũng may mà cửa không khóa, cầm áo lót áo ngoài của Như Tuyết từ bên trong, sau đó suy nghĩ một lúc lâu ở ngoài cửa phòng, mới vừa lên tiếng vừa đẩy cửa phòng ra.

"Như Tuyết, tớ là Mai Lan, tớ tới rồi." Mai Lan vừa đi vào thì chú ý tới Như Tuyết dùng chăn ôm lấy mình ở trên giường, "Như Tuyết, cậu vẫn tốt chứ, đây là quần áo tắm rửa, cậu muốn thay, chuyện còn lại một lát chúng ta lại nói." Như Tuyết im lặng không lên tiếng nhận lấy quần áo Mai Lan giúp mang tới, thấy Mai Lan xoay người sang chỗ khác, mới lặng lẽ vén lên chăn mền trên người, bắt đầu mặc quần áo vào.

"Như Tuyết, tớ nghĩ chúng ta đều trúng bẫy rập của ả đê tiện Lý Mạn Dao kia, nhất định là nó biết tỏng mục đích của chúng ta, không biết từ lúc nào đã đổi ly sâm banh bỏ thêm thuốc kia với cái trên tay cậu, sau đó thừa dịp tớ rời khỏi cũng rời đi theo, núp trong bóng tối. Hạ Kiệt cũng là tên súc sinh, phát hiện trong phòng là cậu, cũng không như tập với tớ, tên súc sinh này vậy mà làm ra loại chuyện như vậy với cậu, tớ mới vừa muốn trút giận cho cậu hung hăng đánh cậu ta một cái tát. Ai biết tên súc sinh kia lại không biết hối hận, dễ dàng trở tay đánh tớ."

Vừa nói xong Mai Lan vừa dùng tay che kín má trái vẫn sưng đỏ. Lý Như Tuyết mặc quần áo tử tế đi xuống từ trên giường, chính là tát một cái về phía má phải của Mai Lan. "Như Tuyết, cậu lại đánh tớ, tớ biết là tớ đẩy cửa ra, nhưng việc này vốn là chuyện hai chúng ta đã thương lượng xong rồi. Tớ đâu thể ngờ là cậu ở trong phòng, không phải đồ đê tiện Lý Mạn Dao kia, lại nói tớ mới là một người vô tội nhất. Như Tuyết, chúng ta là bạn bè tốt nhất, cậu có bực dọc trút hết lên trên người của tớ, tớ không trách cậu, nhưng cậu phải biết thật sự là tớ không phải cố ý. Như Tuyết."

Cùng với một cái tát này của Lý Như Tuyết, hai bên mặt trái phải của Mai Lan trở nên đối xứng, nhìn ánh mắt Lý Như Tuyết phẫn hận, khuôn mặt Mai Lan đầy uất ức, nước mắt chảy ra từng giọt một từ trong đôi mắt giống như là sợi trân châu rơi xuống.

"Không phải là cố ý, thật là buồn cười, nếu không phải là cậu cố ý, phát hiện tớ không có ở đây, sao không gọi điện thoại liên lạc với tớ, còn có tất cả chi tiết của kế hoạch này cũng chỉ có hai chúng ta biết, chính là tên súc sinh kia cũng hiểu biết lơ mơ. Không phải là cậu nói Lý Mạn Dao kia đã tin tưởng cậu, coi cậu là chị em tốt, vậy làm sao cô ta có thể nghi ngờ cậu? Không phải cậu thấy cô ta uống sâm banh vào, vậy làm sao người trúng chiêu biến thành tớ? Mai Lan, cậu lại giải thích kỹ càng một chút cho tớ."

Đối với lời Mai Lan nói, Lý Như Tuyết căn bản là không thể tin tưởng. Lúc nam sinh rời đi, khi chỉ có một mình cô ở trong phòng, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong sự phẫn nộ hoảng sợ lúc đầu, cố gắng suy ngẫm ở trong đầu tại sao chuyện lại biến thành tình hình trước mắt này, là ai ở sau lưng hãm hại cô bán đứng cô.

"Như Tuyết, tớ đây cũng không biết, nhưng cậu phải biết ngay cả tớ không chết cũng sẽ không đứng ở bên chỗ đồ đê tiện kia. Tại khoảnh khắc đồ đê tiện đó được nhà họ Lý chọn trúng kia, tớ đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ đồ đê tiện kia. Huống chi nam sinh đầu tiên mà tớ thích lại thích đồ đê tiện kia, có loại thù hận này làm sao tớ lại có thể bán đứng cậu.

Như Tuyết, tớ biết rõ tất cả đã xảy ra chuyện gì, nhất định là đồ đê tiện kia đã sớm nhìn ra quan hệ của chúng ta, hành động trước đó của cô ta cũng là vì mê hoặc chúng ta mới làm ra biểu hiện giả dối. Khi đó, cô ta uống sâm banh đoán chừng đã không biết có gì đó đổi mất rồi, mà chúng ta lại không biết.

Có lẽ đồ đê tiện kia cũng chuẩn bị lập kế chúng ta vào hôm nay, len lén bỏ thuốc ở trong ly rượu của cậu. Như Tuyết, đây tất cả đều là âm mưu của đồ đê tiện kia, chính là vì vu cáo hãm hại tớ, nếu như chúng ta thật sự cắt đứt sẽ trúng phải quỷ kế của cô ta. Đúng, nhất định là như vậy."

Đối mặt chất vấn của Như Tuyết, Mai Lan không chút lo sợ, vào sau khi chuyện phát sinh, cô cũng đã suy nghĩ ra rất nhiều loại phản ứng nối tiếp của Như Tuyết, cũng nghĩ tới từng lời giải thích đối đáp ở trong đầu. Mà phản ứng trước mắt của Như Tuyết cũng không ngoài phỏng đoán của Mai Lan, cô muốn làm chính là phủi sạch trách nhiệm của mình sau đó lại bắt đầu chuyển dời toàn bộ thù hận đến trên người của Lý Mạn Dao.

Ở dưới cái nhìn của Mai Lan ngược lại cũng không phải xử oan Lý Mạn Dao, dù như thế nào chuyện này cũng không thoát được quan hệ với cô ta. Lý Mạn Dao chính là không vui thích với Mai Lan, Lý Như Tuyết cũng biết trong đó nhất định không thể thiếu người này sử dụng tay chân, nhưng trước mắt cũng không phải lúc trả thù Lý Mạn Dao. Móng tay của Như Tuyết cắm vào trong lòng bàn tay của mình, từng giọt máu đỏ tươi chảy ra từ lòng bàn tay, nhỏ giọt xuống đất.

"Mai Lan, tớ phải làm sao, ngày mai lúc đi học, đoán chừng chuyện tớ và tên súc sinh kia cũng đã truyền khắp trường học. Trong trường học, người không biết tình hình bên trong này, bọn họ sẽ thảo luận tớ như thế nào, tớ sẽ chết, sẽ chết mất."

"Như Tuyết, cậu bình tĩnh một chút, trời không tuyệt đường người, chuyện cũng không có hỏng bét tới đó. Cậu còn có những người bạn như chúng tớ, chúng tớ sẽ giúp đỡ cậu. Nếu những người này dám nói lung tung ở trước mặt cậu, Mai Lan tớ là người đầu tiên không tha cho họ. Như Tuyết, nếu như cậu thật sự không chịu nổi, chẳng bằng tìm một cơ hội chuyển trường, đổi một hoàn cảnh không ai biết cậu, thì hết thảy đều sẽ khá hơn."

Chuyển trường ở cách nhìn của Mai Lan trước mắt là một lựa chọn tốt nhất của Lý Như Tuyết, giống như tưởng tượng của Lý Như Tuyết thì ngày mai ở trường học chờ đợi Lý Như Tuyết nhất định là nhục nhã vô tận, cho dù những người này không dám nói gì đó ngay trước mặt Lý Như Tuyết, nhưng cũng không thể thiếu âm thầm chỉ chỉ chõ chõ. Chuyển trường tránh được cái danh tiếng này là một phương pháp đối phó tốt nhất mà Mai Lan có thể nghĩ đến.

Về phần sau khi Lý Như Tuyết chuyển trường, mình phải đi con đường nào, Mai Lan thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy. Chỗ Lý Mạn Dao kia, Mai Lan không muốn đi trêu chọc nữa, Lý Mạn Dao này đã khiến Mai Lan cảm thấy một chút sợ hãi, Mai Lan đang không có niềm tin tuyệt đối vào tương lai sau này không muốn tiếp tục là địch với đối phương. Chỉ hy vọng Lý Mạn Dao có thể nhìn trên phần tình cảm ở cô nhi viện lúc trước, không để ý tới cô nữa.

"Chuyển trường," Như Tuyết thở dài, lại như là Mai Lan từng nói, đây là phương pháp duy nhất của cô, nhưng cô thật sự không cam lòng, cứ nhếch nhác chạy trốn như vậy. Rõ ràng theo dự tính trở thành chó nhà có tang phải là Lý Mạn Dao, nhưng bây giờ trở thành mình, Như Tuyết không cam lòng…thật sự không cam lòng. Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa trong trường học không có ai thấy bóng dáng của Lý Như Tuyết, đồng thời còn có Mai Lan đã mấy ngày không thấy.

Người tham gia tiệc sinh nhật lần đó cũng không bất ngờ đối với chuyện Lý Như Tuyết không đi học, gây ra vụ bê bối như vậy, miễn là người coi trọng mặt mũi đều sẽ không xuất hiện ở trong trường học, lựa chọn chuyển trường hoặc là ra xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng Lý Như Tuyết suy nghĩ cũng quá đơn giản, tuy thành phố S rất lớn, nhưng phương diện trong vòng quan hệ luẩn quẩn quả thật rắc rối phức tạp, trường học của bọn họ là trung học tốt nhất nơi này, trong trường học rất nhiều bạn học càng là tàng long ngọa hổ (nhân tài ẩn dật), sau này trừ phi Lý Như Tuyết vĩnh viễn rời khỏi cái vòng này, trang ## bubble nếu không cô sẽ rất khó tránh khỏi không tiếp xúc với những người biết rõ bí mật của cô.

Tuy rằng Lý Như Tuyết không nói rõ, nhưng Lý Vạn Sơn và ông nội của Lý Như Tuyết vẫn hiểu được chân tướng của chuyện từ trong khóc lóc kể lể đứt quãng của Lý Như Tuyết. Như Tuyết lại bị người làm nhục, trúng xuân dược ở trong nhà mình hơn nữa bị các bạn học bắt gian tại giường. Tại sao có thể như vậy? Khi Lý Vạn Sơn nghe tin tức này, lúc ấy chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, một luồng lửa giận dâng lên theo, cổ họng bắt đầu cảm thấy ngọt, ọe một cái mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Chủ tịch, ông làm sao vậy, tôi đi kêu bác sĩ." Ông nội của Lý Như Tuyết đâu ngờ đến Lý Vạn Sơn lại hộc máu bất tỉnh nhân sự, vẻ mặt trở nên hoang mang, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu. Những người khác của nhà họ Lý nhận được điện thoại của ông nội Lý Như Tuyết cũng sững sờ, tất cả đều ngay lập tức bỏ xuống chuyện làm ăn trong tay chạy tới bệnh viện. Tuy rằng thân thể của cha cũng không phải là rất tốt, nhưng cũng không thể bỗng dưng hộc máu, trong này nhất định có điều bí ẩn gì đó bọn họ không biết.

Lúc cha hộc máu hôn mê là Lý Bách Niên ở bên cạnh, Lý Bách Niên này là thân tín nhiều năm của cha, có điều do nguyên nhân thân thể không tốt, những năm nay mới không làm việc ở tập đoàn, nhưng quan hệ của cha và Lý Bách Niên lại không bởi vì Lý Bách Niên rời khỏi tập đoàn mà trở nên xa lánh, ngược lại mất đi quan hệ công việc, quan hệ của hai người càng thân thiết hơn rất nhiều.

Lúc cha không trở lại công ty nữa thì luôn sẵn lòng đến chỗ Lý Bách Niên ngồi một chút, không ai biết hai người trò chuyện những gì, nhưng tại sao hôm nay cha lại đột nhiên phát bệnh cũng chỉ có Lý Bách Niên này mới biết tình hình thật tế trong đó. Lý Ngọc Nhu là người đầu tiên đến bệnh viện, thấy những người khác còn chưa tới, chỉ có một mình Lý Bách Niên chờ ở bên ngoài, Lý Ngọc Nhu nơi nào lại bỏ qua cơ hội tốt này, vội vàng hỏi thăm với Lý Bách Niên một chút trước đó xảy ra chuyện gì.

Thân phận của Lý Như Tuyết là bí mật giữa hai người, Lý Bách Niên tự nhiên sẽ không nói ra chân tướng này vào lúc Lý Vạn Sơn chưa cho phép, "Tôi cũng không biết chủ tịch đây là thế nào? Vốn là hết thảy đều rất tốt, chủ tịch đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, cảm thấy ngực khó chịu một hồi, tiếp đó thì ói máu ra, tôi vừa thấy tình hình này, vội gọi điện thoại đến bệnh viện. Bác sĩ, tại sao vẫn chưa ra? Chủ tịch nhất định sẽ là người hiền có trời phù hộ." Đối với lời Lý Bách Niên nói, Lý Ngọc Nhu cũng không tin tưởng, nhưng bà đã không thể tiếp tục hỏi tới nữa, những đứa con khác của nhà họ Lý đã từng người chạy tới nơi này.

"Viện trưởng Đổng, cha tôi thế nào rồi? Có gì đáng ngại không? Chúng tôi có thể vào thăm cha một chút hay không?" Người nhà họ Lý chờ đợi ở bên ngoài, lòng mang ý xấu nhìn cửa chính phòng cấp cứu, vẻ mặt nặng nề. Mới vừa đẩy cửa phòng giải phẩu ra, viện trưởng Đổng vừa đi ra thì bị con cái nhà họ Lý vây quanh lại, nghe mọi người hỏi thăm, khẽ thở dài một hơi.

"Cha anh chị đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ là còn chưa tỉnh, phải ở trong phòng bệnh theo dõi quan sát một thời gian, tạm thời người thân tốt nhất không nên gặp mặt ông ấy. Cha anh chị đã lớn tuổi, trái tim cũng không tốt lắm, không chịu nổi kích thích quá lớn, các vị làm con cái về sau phải cẩn thận, nếu như thêm vài lần như vậy nữa, chính là Hoa Đà còn sống đoán chừng cũng sẽ hết cách xoay chuyển."

Viện trưởng Đổng và Lý Vạn Sơn là bạn bè bao nhiêu năm, nghĩ đến bạn tốt vừa mới tránh được một kiếp, vẻ mặt viện trưởng Đổng càng ngày càng nghiêm túc. Bản thân cũng không xen vào chuyện trong nhà bạn tốt, nhưng cũng biết đám con cái này khiến bạn tốt lo nghĩ không ít. Ngẫm lại một chút hai bản kiểm tra DNA mấy năm trước, cũng biết trong nhà bạn tốt nhất định sẽ không yên bình. Lần này bạn tốt chính là tức giận công tâm mới có thể hộc máu té xỉu, có thể khiến bạn tốt tức giận thành bộ dáng này, thì cũng không phải là chuyện nhỏ gì.

"Viện trưởng Đổng, chúng tôi biết rồi, lần này nhờ có cho ông, cha tôi mới có thể bình an không việc gì. Trong khoảng thời gian cha tôi nằm viện này, sẽ phải làm phiền viện trưởng Đổng chăm sóc nhiều hơn. Viện trưởng Đổng, không biết lúc nào thì cha tôi có thể tỉnh lại, ngày mai tôi còn có một hội nghị quan trọng phải mở, nếu ngày mai cha mới có thể tỉnh lại, thì tôi dặn dò thư ký hủy bỏ hội nghị."

Lý Kiến Nghiệp nhìn Lý Vạn Sơn được đẩy ra ngoài, mở miệng dò hỏi.

"Việc này đoán chừng tối hôm nay là có thể tỉnh lại. Phòng bệnh VIP đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, các anh chị có thể đến nơi đó chờ, nếu như cha anh chị tỉnh lại, y tá sẽ trở lại thông báo cho các anh chị. Không có chuyện gì thì tôi đi trước, bên kia tôi còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn."

Viện trưởng Đổng mở miệng bảo một y tá dẫn theo người nhà họ Lý tới phòng bệnh VIP tầng lầu cao nhất sau đó liền xoay người rời đi. Lúc Lý Vạn Sơn tỉnh lại thì thời gian đã khoảng chín giờ, nhìn ga trải giường trắng như tuyết bên cạnh, Lý Vạn Sơn nhận ra nơi này là phòng bệnh ở bệnh viện. Ông là nghe được chuyện Như Tuyết thì bị kích thích hộc máu hôn mê bất tỉnh, sau đó được Bách Niên đưa đến bệnh viện.

Như Tuyết, rốt cuộc là ai thiết kế Như Tuyết, người này quá độc ác, người đó đã hoàn toàn phá hủy Như Tuyết, cho dù tương lai Như Tuyết khôi phục thân phận cháu gái Lý Vạn Sơn ông, đây cũng là vết nhơ không rửa sạch trên người Như Tuyết. Không cần nói người này là ai, cô ta cũng đã đụng chạm đến chỗ hiểm của Lý Vạn Sơn, chuyện này tuyệt đối không thể cứ tính như vậy, ông nhất định phải đòi một sự công bằng cho Như Tuyết.  

Lý Vạn Sơn tỉnh lại, nhìn mấy đứa con vây quanh ở bên cạnh mình, trong mắt cũng không có biểu hiện vui mừng ngược lại càng ngày càng lạnh lẽo. Mấy đứa con này nghĩ cái gì thì Lý Vạn Sơn rất rõ ràng, nếu không phải là ông còn có một số tác dụng, đoán chừng mấy đứa con này trông mong cho ông bỏ mạng sớm một chút, thuận tiện kế thừa khoản của cải lớn của mình để lại. 

"Cha, hiện tại quan trọng nhất chính là cha chữa trị khỏi thân thể của mình, những chuyện khác cứ giao cho mấy anh chị em con là được rồi, về trên chuyện công ty chúng con sẽ xử lý tốt." Với tư cách là con gái nhỏ rất được Lý Vạn Sơn thương yêu, Lý Ngọc Lam mở miệng nói đầu tiên.

"Thủ Thành, Ngọc Lam hai người các con phụ trách chuyện mảnh đất trống kia, mấy ngày nay phải liên lạc với Trương Hạo Đình nhanh một chút, cha đã thảo luận xong hợp tác với nhà họ Trương, có Trương Hạo Đình ở đây, cha cũng có thể yên tâm một chút. Kiến Nghiệp, những chuyện khác của công ty sẽ giao cho con, chắc là cha phải ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian, mấy người các con có vấn đề gì thì bàn bạc thật kỹ lưỡng, tương lai nhà họ Lý sớm muộn cũng là phải giao cho các con." Mới nói mấy câu, Lý Vạn Sơn lại cảm thấy mệt mỏi một hồi, mọi người có được sự cam kết của cha, thấy bộ dáng này của cha, cũng vội vàng đứng dậy rời đi, không quấy rầy Lý Vạn Sơn nghỉ ngơi nữa.

"Chủ tịch, mấy người bọn họ cũng đã đi, hiện ở đây cũng chỉ còn lại có hai chúng ta." Đợi đến sau khi mấy đứa con nhà họ Lý rời bệnh viện, Lý Bách Niên mới lại đi vào. "Khụ khụ, Bách Niên, chuyện này sẽ giao cho ông xử lý, tôi, khụ khụ......" Lý Vạn Sơn vừa thấy Lý Bách Niên, chuyện nghe được trước đó thì lửa giận mới vừa bình phục đều xông lên đầu lần nữa.

"Chủ tịch, ông yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý, hiện tại quan trọng nhất chính là ông bảo vệ tốt thân thể, những chuyện khác thì đều giao cho tôi là được rồi. Ông nghỉ ngơi thật tốt nghỉ ngơi, tôi cũng đi trước, nếu Như Tuyết thấy bộ dáng ông như vậy, con bé cũng sẽ đau lòng."

"Khụ khụ, già rồi, tôi đã già thật rồi, hôm nay chỉ có thể để Như Tuyết tránh đầu sóng ngọn gió, đợi đến khi chuyện yên tĩnh trở lại chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Đồ súc sinh phá hủy trong sạch của Như Tuyết đó, ông nhất định không thể bỏ qua, lại dám làm nhục cháu gái của Lý Vạn Sơn tôi, tôi nhất định phải róc xương lóc thịt cậu ta." Lý Bách Niên nghe Lý Vạn Sơn  dặn dò liên tục gật đầu, nghe được y tá trở lại, dặn dò mấy câu với y tá, Lý Bách Niên mới rời khỏi phòng bệnh.

Ngồi trở lại ở trong xe, khóe miệng Lý Bách Niên bắt đầu lộ ra một nụ cười khổ, ngày đó nhiều người như vậy, Như Tuyết hoàn toàn không nói rõ ràng là ai bỏ thuốc cô, ông phải đi điều tra như thế nào? Phải biết, gia thế bối cảnh bạn bè mà Lý Như Tuyết qua lại thân thiết đều không phải gia đình bình thường, kém nhất cũng xấp xỉ với nhà họ Lý bọn họ. Lý Bách Niên ông cũng không phải là nhà giàu nhất thành phố S như Lý Vạn Sơn, ông có bản lãnh gì có thể điều tra ra chân tướng câu chuyện, nếu người kia có thể kín đáo bày ra tất cả hôm nay, sao có khả năng sẽ để lại manh mối gì.

Ông đã cẩn thận hỏi thăm Như Tuyết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng Như Tuyết trừ khóc lóc hoàn toàn không nghe được manh mối có giá trị gì, trước mắt có thể làm chính là dạy dỗ một chút nam sinh làm nhục Như Tuyết kia, biết đâu từ trong miệng cậu ta có thể biết gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.