Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 35: Hiến thân dục vọng




Màng nhĩ Tần Khanh chấn động, nghe ngữ khí vừa kiêu ngạo lại vừa ghét bỏ của Tiêu Tự Trần, mây đen u tối trong lòng cô như được phá tan, nháy mắt tâm trạng trở nên phấn chấn.

Tần Khanh không dám hỏi thêm, nói chung tự dưng đi hỏi anh chuyện này cô cũng hơi thiếu suy nghĩ, do vậy cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm ngay lập tức cúp máy.

Thanh âm ‘Tu tu tu …’ truyền đến tai Tiêu Tự Trần, anh nhếch môi, ánh mắt anh nhìn màn hình di động một lúc rồi mới tắt máy _ _ _

Chuyển tiền mà cũng cần hỏi mối quan hệ sao? Trong nước đặt ra quy định này từ khi nào?

Tiêu Tự Trần cụp mắt, không để ý thêm nữa.

Tần Khanh vừa cúp điện thoại, thì tiếng âm báo cũng đến lượt cô, cô bước đến điền vào tờ khai, đến mục ‘Cách thức liên lạc’, cô do dự một chút, cuối cùng quyết định gọi cho người đàn ông kia một cú điện thoại hỏi tình hình.

Nhận điện thoại một giây cũng không chậm trễ: “Dĩ nhiên là số của cô, không lẽ cô muốn tôi lãng phí thời gian đi đón người phụ nữ kia hoặc nghe mấy âm thanh tẻ nhạt của bên ngân hàng?”

Rồi không cho Tần Khanh cơ hội nói tiếp, lập tức ngắt máy.

Tần Khanh viết số điện thoại của mình lên đó, trong lòng thầm xác nhận … Vậy thì tuyệt đối không phải là Tình nhân Mỹ quốc của Tiêu Tự Trần rồi!

Chứ … ai lại có thái độ như vậy với bạn gái chứ!

Chuyển tiền xong rời khỏi cửa ngân hàng thì Đệ Ngũ Quý gọi, tối nay đòi gặp mặt cho bằng được. Tần Khanh biết ý của Ngũ Quý là ý trời nhưng tối nay có tiệc bên Cục cảnh sát nên cô bắt buộc phải từ chối.

Trước khi dập máy, Đệ Ngũ Quý còn tức tối: “Cậu ngon lắm, có sắc quên bạn.”

Tần Khanh lái xe, một lần nữa vì câu nói của Đệ Ngũ Quý mà khiến tâm trạng bấn loạn.

Cô thích Tiêu Tự Trần sao?

Rõ ràng bọn họ mới quen nhau năm ngày thôi!

Nhưng nếu không phải … vậy tại sao khi nhìn thấy tên anh trên màn hình trong lòng không lại thấy thoải mái; biết anh quan tâm mình, trái tim cô khẽ reo mừng; khi anh từ chối cô gái khác, cô thở phào nhẹ nhõm … thậm chí trên đường về Cục cảnh sát thành phố còn có chút bất an …”

Nếu lát nữa về anh hỏi tại sao cô phải trả lời thế nào đây?

Bởi vì ngay cả bản thân cô, cô cũng chưa chắc chắn rốt cục cảm giác của cô với Tiêu Tự Trần là gì, dù sao người đàn ông bên cạnh cô quá đặc biệt. Nghề nghiệp đặc biệt, tính cách đặc biệt, ngay cả ngôn ngữ cử chỉ cũng cực kỳ đặc biệt!

Về đến Cục đã hơn mười giờ rưỡi, người đàn ông kia đang vùi đầu trong đống hồ sơ, nghe âm thanh loạt xoạt, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tần Khanh cứng đờ người; anh vẫn đang cúi đầu, mở miệng hỏi: “Chuyển tiền trong nước phải hỏi cả mối quan hệ sao?”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần từ đầu đến cuối không thèm nhìn cô đến một cái.

Cặp mắt to đen của Tần Khanh nhìn sang bên phải, ừ đại một tiếng, sau đó đi về bàn làm việc của mình.

Tiêu Tự Trần ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đầy sự hồ nghi, anh lạnh lùng lên tiếng: “Cô nói dối!”

Tần Khanh đứng chết trân một chỗ, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, thanh âm vang lên nho nhỏ: “Tại sao anh nói vậy?”

Tiêu Tự Trần lấy tay chống cằm, khóe môi khẽ nhếch: “Cô còn nhớ tôi đưa cho cô coi tờ giấy suy luận ngày hôm trước không?”

Tần Khanh cụp mắt, theo bản năng nhìn về bên trái giá sách, ánh mắt ngưng đọng trên hàng thứ ba, gật đầu: “Nhớ! Lúc đó anh còn nói tôi phải đứng trên góc độ của hung thủ mà suy nghĩ!”

Tiêu Tự Trần dựa lưng vào thành ghế: “Vậy chắc cô còn nhớ sau đó tôi có nói qua hai chữ.”

Tần Khanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện, sau đó quay đầu đi chỗ khác nói: “Anh nói hai chữ Bên trái.”

Tiêu Tự Trần nhíu mày: “Cũng không tệ lắm!”, sau đó lại hỏi: “Cô nhìn vào mắt tôi.”

Tần Khanh nhìn sang, đôi mắt anh một màu đen huyền bí, hố đen ấy sâu thăm thẳm khiến người khác chấn động hồn phách, cô rõ ràng nghe tiếng trái tim mình đập rất nhanh, sau đó buộc mình phải trấn định lại, Tiêu Tự Trần: “Hàng thứ ba bên tay trái giá sách, quyển đầu tiên màu gì?”

Tần Khanh cau mày, vừa rồi cô có nhìn lên hàng thứ ba trên giá sách, quyển sách đầu tiên hình như là màu xanh lam.

“Màu xanh lam!”, Tần Khanh trả lời, ngữ khí có chút chần chừ.

“Chính xác!”

“Mỗi khi cô suy nghĩ cô đều đưa mắt nhìn sang trái, nhưng vừa rồi khi trả lời tôi cô lại đưa mắt sang phải, rõ ràng là cô đang nói dối.”

Tần Khanh há hốc miệng, lại nghe anh nói tiếp: “Trên thế giới, có khoảng 90% người khi suy tư hoặc nhớ lại một việc gì đó, nhãn cầu sẽ vô thức nhìn về bên trái; chỉ có 10% là theo hướng ngược lại.”

“Nhưng đáng tiếc, cô lại nằm trong số 90% kia.”

Tần Khanh á khẩu, không thể nào biện giải bởi vì thật sự cô đã nói dối.

Sau đó, cô khẽ nở nụ cười, nhìn thẳng vào cặp mắt của Tiêu Tự Trần, bình tĩnh tiếp tục nói dối: “Một người bạn của tôi thích anh, vì vậy muốn hỏi dò thử tôi coi anh có bạn gái hay chưa thôi.”

Tiêu Tự Trần híp mắt: “Không có! Và cũng không có ý định tìm.”

“Tại sao?”, Tần Khanh nháy mắt, bám sát.

Tiêu Tự Trần nhìn cô một chút, thong thả đáp lời: “Chả vui gì hết!”

“Làm sao anh biết anh không thích?”, ngữ khí Tần Khanh xìu xuống nhưng vẫn mím môi hỏi cho ra lẽ.

“Đương nhiên biết! Bởi mãi cho đến tận bây giờ chưa có người phụ nữ nào khiến tôi muốn ‘Hiến thân dục vọng’!”

Tiêu Tự Trần nhếch miệng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng chiếu thẳng vào người Tần Khanh.

Trong đầu Tần Khanh lúc này lại liên tưởng đến … Buổi sáng đẹp trời nào đó, người đàn ông này còn muốn cưỡng hôn cô kia kìa … cái này không phải gọi là ‘Hiến thân dục vọng’ sao?

Thế nhưng Tần Khanh thông minh không tiếp tục truy cứu, nếu cứ tiếp tục, phỏng chừng tên Tiêu Tự Trần lại nhào lên hỏi cô, có phải cô hối hận cũng không kịp không? …

Theo suy luận của Tiêu Tự Trần, vậy cảm giác ‘Thích’ của cô với anh còn cách xa mười tám ngàn dặm. Vì trong lòng cô hoàn toàn chưa có ý muốn hiến thân dục vọng.

Tiêu Tự Trần không nói thêm gì, cúi đầu đọc hồ sơ. Tần Khanh quay lại bàn làm việc, chỉ được một lát tiếng điện thoại di động reo vang.

Cô rút điện thoại, liếc mắt nhìn dãy số, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Tự Trần …

Anh phát hiện liền ngẩng đầu: “Sao?”

“Điện thoại từ Mỹ …”

Tiêu Tự Trần nhíu mày: “Liên quan gì đến tôi? Tự mình giải quyết đi!”

Tần Khanh chưa hiểu ý của Tiêu Tự Trần lắm nhưng hẳn là anh muốn cô nhận điện thoại, vì vậy cô đứng dậy đi về phía cửa.

“Trần?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ êm tai, thanh âm uyển chuyển, khiến Tần Khanh có cảm giác ngưa ngứa như mèo cào …

“Xin chào! Tôi là trợ lý của giáo sư Tiêu, cô muốn gặp anh ấy sao?”, Tần Khanh bình thản trả lời.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó từ từ lên tiếng: “Cô là cô Tần đúng không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.