Viết xong báo cáo nghiệm thi đã gần chín giờ sáng.
Tần Khanh vùi người vào chiếc ghế tựa, vươn vai, lấy hai tay xoa xoa thái dương để giảm mệt mỏi.
Một lúc lâu sau mở mắt, trên màn hình xuất hiện một cánh tay thon dài đỡ chiếc đầu đầy máu được ngâm trong dung dịch formalin.
Cô cứng đờ, không biết người sau lưng cô đã vào từ lúc nào.
Chưa đầy một giây sau, tâm trạng Tần Khanh thả lỏng, cô cười thầm, đã trong nghề lâu như vậy mà bây giờ vẫn còn giật mình.
Thời gian đầu khi chứng kiến tử thi đều rất kinh khủng, có một vài đồng nghiệp đêm đến còn mơ thấy ác mộng. Ngay lúc này cô không kích động thét lớn lên, coi như tâm lý cô cũng thuộc hàng thứ dữ.
Ánh mắt của cô ngừng trên chiếc bàn giải phẫu phía sau lưng chiếc ghế tựa phản quang trên màn hình.
Đôi bàn tay trắng nõn đang đỡ một bộ xương sọ, tuy rằng có mang theo bao tay y tế nhưng vẫn không giấu được nét đẹp của bàn tay đang linh hoạt sờ nắn bộ xương sọ, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Tay áo sắn lên cao, lộ ra chuỗi hạt trân châu phía cổ tay, thẫm màu, trông rất tinh xảo.
Tần Khanh đảo mắt, thì ra là hắn ta … Trên trường quốc tế bọn họ đặt cho hắn biệt danh là gì nhỉ?
Gã quái vật khôn ngoan.
Cũng chẳng hiểu duyên cớ vì sao ‘Gã quái vật khôn ngoan’ lại yêu cầu được đến Cục Cảnh sát thành phố Kỳ của bọn cô công tác.
Tần Khanh kìm lòng không đặng, lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình, theo góc độ này cô không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ trông thấy đôi tay là đang thoăn thoắt thao tác.
Hắn hình như vẫn chưa phát hiện ra cô, hoặc có lẽ cũng chẳng muốn để mắt chú ý đến cô.
Điều này không phải là không có khả năng, bởi loại người này có tiếng là khó gần.
Hắn đột nhiên ngừng mọi động tác, ngay sau đó cầm lên vật gì đó rồi đặt sang một bên, cuối cùng âm thanh tháo chiếc bao tay truyền đến.
Tần Khanh nhìn chằm chằm vào màn hình … nhìn hắn ưu nhã, chầm chậm lột chiếc bao tay, lộ ra hai bàn tay trắng trẻo xinh đẹp, cốt cách thật lịch sự, tao nhã.
Trong khi đang miên man suy nghĩ, chiếc màn hình trắng đen phản chiếu hình ảnh dòng nước hòa cùng tiếng nước chảy, sau đó mọi âm thanh im bặt.
Vậy là đã đi rồi!
Tần Khanh nghĩ chắc chắn đã đi khỏi rồi, cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình từ từ cụp xuống.
Giáo sư ngành tâm lý học tội phạm, là huyền thoại trong giới cảnh sát. Nếu đến tìm hắn, liệu hắn có thể … Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang bởi mùi hôi thối của miếng thịt người đang cháy và lở loét.
Cô nâng mi.
Cạch! Tần Khanh khép chiếc laptop, sau đó giẫm chân trên đôi giày cao gót bước ra ngoài.
Một số việc đã qua lâu lắm rồi, chứng cứ cũng chẳng còn.
Tiêu Tự Trần đẩy cánh cửa toilet, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua chiếc ghế đã trống không, sau đó nhấc đôi chân thon dài bước đến bàn giải phẫu, bàn tay cầm mô hình giống như nguyên bản ném vào trong thùng rác.
Anh cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó cởi chiếc áo blouse trắng, lộ ra bộ trang phục bằng vải kaki thường ngày.
Anh đút một tay vào túi quần, tay kia nâng cằm, nhìn chiếc bàn giải phẫu không chớp mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy anh giãn mày.
Sao vắng vẻ quá vậy? Hay là anh đến chưa đúng lúc?
Tiêu Tự Trần nở nụ cười, giãn mi.
Thôi buổi chiều anh quay lại xem sao.
Trước khi rời đi, ánh mắt của anh vô thức lại nhìn vào chiếc ghế trống không, sắc mặt không chút biểu cảm, lấy hai tay khép cửa.
-~-~-~-~-~-
Chu Hội cũng không vòng vo tam quốc, sau bữa trưa cô ta quấn quýt lấy Tần Khanh: “Sư tỷ, sư tỷ! Chiều nay em và Tử Ngôn đi vào phòng giải phẫu với chị nhé!”
Tần Khanh vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Chu Tử Ngôn, cô ta cũng ngại ngùng thỏ thẻ: “Em nghe nói Tiêu đại thần thích những người có lá gan cực lớn, vì thế muốn luyện lá gan của mình.”
Tần Khanh cười thầm, dù sao thì Chu Hội và Chu Tử Ngôn cũng một lòng muốn khắc phục tâm lý. Do bản chất nhút nhát nên họ rất ít khi ra hiện trường gây án. Bây giờ biết hướng mục tiêu là Tiêu Tự Trần để phấn đấu coi như cũng được.
Giờ nghỉ trưa loáng cái đã qua.
Tần Khanh đưa hai người bọn họ đến phòng giải phẫu, đưa tay vào ổ khóa vân tay, tiếng cửa phòng giải phẫu mở ra. Tần Khanh ngẩng đầu …
Trước mắt cô là thân ảnh của một người đàn ông.
Tất cả các rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, ánh sáng trong phòng chỉ nhờ vào duy nhất ngọn đèn phía trên bàn giải phẫu. Toàn bộ không gian âm trầm, nhuộm màu u ám. Tầm mắt chỉ chú ý đến phần tay chân thi thể đã bị rữa nát. Vẫn còn đầy máu, da thịt bong tróc.
Theo phản xạ Tần Khanh quay đầu, miệng vừa vọt ra tiếng ‘Nhắm mắt’ thì đã truyền đến tiếng hét chói tai.
Cô cảm giác bóng lưng đó vẫn không động đậy. Chu Hội ôm lấy cánh tay của cô, trốn sau lưng cô, thanh âm run rẩy: “Sư tỷ, sao nhiều cánh tay như vậy? Sợ muốn chết đi được!”
Chu Tử Ngôn đã nhanh chóng trấn tĩnh nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Tần Khanh trấn an bọn họ, nở nụ cười nói với hai người: “Hai em về phòng trước đi, chuyện ở đây để chị xử lý.”
Hai cô gái gương mặt căng thẳng, dò dẫm từng bước ra khỏi phòng giải phẫu. Tần Khanh nhíu chặt mi, nhìn về người đàn ông trong chiếc áo blouse, chỉ lộ ra gấu quần tây đen và đôi giày da đen bóng loáng.
Được phép ra vào phòng giải phẫu, không lẽ đây là pháp y mới tới?
“Thưa ông, hình như có vẻ không chút lễ phép!”, Tần Khanh đứng ở cửa nhàn nhạt mở miệng.
Người đàn ông trước mặt cô cũng không phản ứng, hai tay phía trước mặt vẫn đong đưa liên hồi, có vẻ như đang rất bận rộn.
Cô nhíu mày, đang dợm bước chân liền nghe thấy tiếng nói của Triệu Quang Hi vang lên: “Pháp y Tần, Đội trưởng Tề nhờ em thông báo mời chị đến họp, sắp bắt đầu rồi, chị mau đến đi!”
Tần Khanh thu cước bộ, nghiêng đầu nhìn Triệu Quang Hi, sau đó lại quay sang nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông một lần nữa rồi mới rời phòng giải phẫu quay về phòng làm việc.
Triệu Quang Hi la lớn như vậy ắt hẳn là anh ta có nghe thấy.
Khi Tần Khanh đến phòng họp thì mọi người trong tổ điều tra hình sự cũng đã đến đông đủ, đang ngồi nói chuyện phiếm.
Tần Khanh không trước không sau, chọn vị trí ngay chính giữa, trong đầu còn đang thắc mắc không biết Tề Lục mở cuộc họp về vấn đề gì.
Gần đây các vụ án xảy ra trong thành phố khá nhiều, không ai nói ai nhưng tâm trạng mọi người đều căng thẳng. Tề Lục vẫn cà kê chưa phát biểu. Dịch Lưu không giấu nổi tò mò, cao giọng hỏi: “Đội trưởng Tề! Có vụ án nào sao?”
Ngồi bên cạnh đội trưởng Tề là đội phó tên Cung Túc, anh ta mỉm cười tủm tỉm, phất phất tay: “Khẩn trương như thế làm gì, hôm nay triệu tập mọi người lại đây là để giới thiệu một người.”
Tần Khanh đã nghe tiếng Chu Hội thì thào bên tai: “Chị xem, em đã nói là Tiêu đại thần đến đây rồi mà!”
Tần Khanh quay sang Chu Hội, liếc một cái. Tuy rằng thường ngày cô rất hòa đồng, nhưng trong cuộc họp cần duy trì im lặng và nghiêm túc. Huống chi hai cô gái này lại do cô dẫn dắt, cô không muốn để người ta nói hai người bọn họ không lễ phép.
Chu Hội nhác thấy ánh mắt sắc bén của Tần Khanh thì lập tức im bặt, không dám hó hé. Tần Khanh lại quay sang nhìn thẳng vào mắt Tề Lục. Đúng lúc này anh cũng nhìn về phía Tần Khanh, nở nụ cười tao nhã, biểu thị cô không cần phải lo lắng quá như thế.
Tần Khanh bất đắc dĩ nở nụ cười đáp lại. Nữ cảnh viên Lâm Hoài Dư bắt gặp hai người trao đổi ánh mắt liền bĩu môi: “Pháp y Tần, Đội trưởng Tề thích cô à?”
Tần Khanh sững người, nhớ tới tin đồn trước đó không lâu Tề Lục một mực cự tuyệt tình cảm của Lâm Hoài Dư, lúc ấy cô còn bán tín bán nghi, hôm nay xem ra tin đồn là thật.
Lâm Hoài Dư đang thử dò xem ý của cô với Tề Lục là gì. Có phải hay không Tề Lục thích cô?
Tần Khanh cười thầm, cô chớp mắt bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi và Đội trưởng Tề còn chưa nói chuyện với nhau nhiều, làm gì xảy ra chuyện đó được?”
Lâm Hoài Dư nhún vai, thở dài một cái, rồi cười nói: “Tôi chỉ đùa chút thôi!”
Triệu Quang Hi là người cuối cùng an tọa. Tề Lục vỗ tay mấy cái để ổn định. Mọi người tập trung chú ý về phía anh ta, giọng anh ta vang lên trầm ấm: “Hôm nay mời mọi người đến đây chủ yếu là để giới thiệu một người.”
Vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên tiếng rầm rì to nhỏ, Tề Lục gật đầu khẳng định lại lần nữa: “Đúng như mọi người đã dự đoán, đó chính là vị giáo sư tâm lý học nổi danh.”
Nói đến đây mọi người đã hiểu ngọn ngành, phòng hội nghị lại càng thêm an tĩnh, không ai có ý kiến.
Chu Hội là người kích động nhất, gương mặt sáng rỡ như hoa.
Chu Tử Ngôn đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng phiếm hồng.
Mấy ông đàn ông thì vẫn ngồi im lặng, chỉ có mấy nữ cảnh viên mới biểu lộ ra mặt, tỏ vẻ chờ mong.
Gã quái vật khôn ngoan đã đến.
Tần Khanh chỉ mới nghe qua đại danh, sáng nay cũng chỉ được diện kiến đôi bàn tay trắng nõn thông qua chiếc màn hình vi tính.
Tim của cô cũng chỉ đập nhanh hơn bình thường 0.01 phần của giây. Rốt cục nhân vật thần bí cũng khiến cô có chút hiếu kỳ.
Tề Lục đứng trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn xuyên qua gương mặt anh tuấn đang đứng phía sau tấm cửa kính. Anh thu hồi tầm mắt, bước đến mở cửa. Khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười, ra hiệu mọi người đứng dậy: “Chúng ta cùng chào đón Giáo sư Tiêu!”
Tề Lục vỗ tay, Tần Khanh cùng mọi người đứng dậy vỗ tay theo nhịp. Đôi chân thon dài thẳng tắp rảo bước tiến về phía trước.
Cô đoán người đàn ông này ít nhất cũng phải cao khoảng 1m83.
Anh mặc tây phục màu đen, phối hợp cùng đôi giày da bóng loáng, sạch như mới. Cũng có thể là mới mua bởi hôm nay dù gì cũng là ngày đầu tiên ra mắt Cục Cảnh sát thành phố Kỳ, cũng phải nên chỉnh chu một chút.
Tần Khanh nhìn vào cặp đùi thon dài, bước đi của anh ta trông thật ưu nhã, thư thái. Lần đầu tiên trong đời cô mới gặp được một người đàn ông có tướng đi đẹp như vậy.
Tràng pháo tay vẫn vang lên giòn giã theo nhịp chân của anh ta.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo vén lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay rất đẹp, đút vào túi quần.
Tần Khanh có chút ghen tị, cô là con gái mà cũng không có được đôi bàn tay đẹp như anh.
Cô nghĩ cặp mắt của cô đã bị đôi bàn tay của anh hút mất.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông … tướng mạo anh tuấn, vóc dáng hoàn mỹ …
Thế nhưng … sao lại là anh ta. Người đàn ông ngạo mạn. Cô buông thõng tay, thu hồi tầm mắt.