"Ha ha, mày dụ dỗ người phụ nữ của tao mà tao không giữ lại người phụ nữ của mày thì anh Long đây còn có thể lăn lộn trong giới này nữa sao?"
Tên anh Long kia hừ lạnh, vung tay lên...
Mấy tên đàn em của anh ta cũng bắt động động thủ.
"Tiểu Miên, em tìm cơ hội chạy trốn đi!"
Phùng Quang Hiển lo lắng nói với Mạch Tiểu Miên.
"Đây là lời mà tôi sẽ nói với anh đấy!"
Mạch Tiểu Miên che anh ấy lại phía sau, bắt đầu nhanh chóng phát huy năng lực võ thuật của mình để đối phó với những người kia.
Mặc dù cô không phải là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, nhưng cô đã được luyện võ từ nhỏ, cực kỳ giỏi đánh đấm. Mà quan trọng nhất là sau khi trải qua nhiều năm giải phẫu, cô đã có những kiến thức khá sâu rộng đối với những kinh mạch của con người. Cô biết cách điều khiển vị trí thần kinh tương ứng của cơ thể con người là nhờ những kkkkk kk nào.
*****
Vì vậy, dù cô có ra tay đấm, hay dùng chân đá, đều tương đối chính xác.
Đối với những tên côn đồ cắc ké kia, dù bọn chúng có sức mạnh, đánh nhau cũng xem như khá linh hoạt và lợi hại, nhưng vẫn phải bại trận dưới tay cô.
Điều cốt yếu nhất là vì bọn họ coi thường một người phụ nữ như Mạch Tiểu Miên, cho rằng cô chỉ là một cái gối thêu hoa, học được ít võ thuật múa may chỉ nhìn được mà không dùng được mà thôi.
Phùng Quang Hiển nhìn thấy Mạch Tiểu Miên cho dù là đấm tay hay đá chân thì động tác cũng vô cùng phóng khoáng mạnh mẽ, chẳng kém gì một nữ võ sĩ trên tivi vậy, anh mê mẩn ngắm nhìn cô.
Lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì Mạch Tiểu Miên đã quật ngã mấy người đó xuống đất, bao gồm cả anh Long ngang tàng kia cùng một vài người đang gào khóc thảm thiết như sói tru.
Người vây xem rối rít vỗ tay tán thưởng, bọn họ gọi Mạch Tiểu Miên là nữ hiệp.
Mà lúc này, đội trưởng Trần nhận được điện thoại của tài xế báo cảnh sát đã vội vàng mang người chạy tới. Hiện đang còng tay từng người một trên mặt đất lại.
"Pháp y Mạch!"
Đội trưởng Trần vô cùng tán thưởng nhìn cô nói: "Xem ra cảnh đội của chúng tôi còn cần phải mời cô làm huấn luyện viên để nâng cao sức chiến đấu mới đúng đấy!"
"Để đội trưởng Trần chê cười rồi."
L
Mạch Tiểu Miên nói xong câu này cũng không nói gì thêm nữa, mà cô kiểm tra thương thế của Phùng Quang Hiển. Anh ngã xuống đất một lần nữa, không có cách nào đứng dậy nổi
cả.
"Vùng thận có vấn đề gì không?"
Cố quan tâm hỏi.
Phùng Quang Hiển lắc đầu, nói: "Có lẽ chỉ là vết thương ngoài thôi, bọn họ cũng không đá ngực và lưng tôi, mà chỉ đánh vào tay chân cùng mặt thôi!"
Anh ấy đưa tay lên sờ vào khuôn mặt dù đã vô cùng cố gắng bảo vệ nhưng vẫn bị đánh sưng tấy bầm tím thành cái đầu heo kia, xấu hổ nhìn Tiểu Miên hỏi: "Có phải tôi bị đánh đến không đẹp trai nữa rồi không?"
Mạch Tiểu Miên kiểm tra mạch của anh, nhận thấy anh quả thực không có nội thương gì, nên chỉ tức giận liếc mắt nhìn anh nói: “Cũng sắp bị đánh chết rồi mà còn suy nghĩ xem mình có đẹp trai hay không nữa chứ!"
"Sống chết là chuyện nhỏ, đẹp trai là lớn nhất!"
Phùng Quang Hiển cho biết.
"Ha ha!"
Mạch Tiểu Miên bật cười: "Xem ra anh bị đánh còn chưa đủ đau."
Nhìn thấy khuôn mặt vốn đang lo lắng của cô bỗng nhiên nở một nụ cười, giống như những bông hoa quỳnh nở rộ trong đêm anh từng thấy vậy.
Trái tim anh đập thình thịch không ngừng như có chú nai con vừa dẫm qua. Anh nhìn vào ánh mắt của Mạch Tiểu Miên, trong con người hơi xanh biếc của anh ẩn chứa một cảm xúc kỳ lạ nào đó.
Đặc biệt là cách cố đấm đá vô cùng phóng khoáng đối với những người kia, làm cho anh thật sự cảm thấy kinh ngạc. Cô đúng là không phải một người phụ nữ bình thường, còn rất nhiều điều có thể khám phá trong con người của cô.
Anh thật sự vô cùng thích cô.
Chỉ có điều, cô lại sắp kết hôn với Kiều Minh Húc!
Anh thật lòng hối hận về bản thân, vào lần đầu tiên gặp cô ở nhà hàng Hồng Tường Vi đó, lúc cô hỏi anh có muốn kết hôn hay không anh lại do dự, không đồng ý kết hôn với cô, mà thay vào đó lại lấp lửng nói rằng anh sẽ không tính đến chuyện kết hôn cho đến khi anh 35 tuổi.
Anh đã sống 28 năm, chưa bao giờ anh lại cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng vì một cô gái như bây giờ. Mà cô lại chính là người đầu tiên, ma xui quỷ khiến thế nào nụ cười của cô lại đâm vào mắt, vào trái tim anh.
Trước đây, anh nghĩ mình đã nhìn thấy đủ loại thô tục nông cạn của phụ nữ trên đời này rồi, không thể rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Anh cũng chỉ đón nhận sự sắp đặt của gia đình với cuộc hôn nhân của mình mà đính hôn với Lãnh Kiều Thi.
Kết quả lại xuất hiện một người phụ nữ có thể khiến anh động lòng, hơn nữa lại càng lúc càng nhiều hơn.
"Tiểu Miên, chúng ta kết hôn đi, ngay lập tức, có được không?"
Anh nhìn Mạch Tiểu Miên đang cầm tăm bông bôi thuốc vào vết thương trên cánh tay anh, gấp gáp hỏi.
Mạch Tiểu Miên hơi sững sờ một lúc, ngơ ngác nhìn anh hỏi lại: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Phùng Quang Hiển nắm lấy tay cô, vô cùng thành khẩn, nóng nảy nói: "Anh muốn kết hôn với em, bây giờ có thể đi đăng ký ngay".
Lúc này Mạch Tiểu Miên đã nghe rõ, cũng chỉ cười trêu ghẹo, nói: "Tôi cứu anh là thật, nhưng anh không cần phải lấy thân báo đáp vậy đâu!"
"Không phải vậy, Tiểu Miên à, anh thích em, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh động tâm. Anh cảm thấy nếu như anh không kết hôn với em, anh sẽ hối hận cả đời."
Phùng Quang Hiển nắm chặt lấy tay cô, gấp gáp nói: "Cưới anh nhé! Anh sẽ yêu em và cả người nhà của em nữa!"
Nhìn thấy sự chân thành và khẩn trương trong mắt anh, Mạch Tiểu Miên vội vàng kéo tay anh ra khỏi tay mình, nói: "Anh Phùng, đừng đùa nữa. Chúng ta không thể kết hôn được, anh đã có vị hôn thê rồi, còn tôi lại chuẩn bị kết hôn với Kiều Minh Húc."