Nữ Nhân Trên Đỉnh Triều Đường

Chương 12




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở Yến quốc, Ô Mã thành là nơi tập trung các quan lại bị giáng chức hoặc lưu đày, một tiểu thành chẳng mấy ai để tâm. Nhưng Vệ quốc lại muốn nó?

"Sứ thần quả thật bất cẩn. Hay là lui ra sau thay y phục trước đã?" Ta điềm nhiên nói.

Ô Phật Gia Nhĩ khoát tay ngăn cung nhân định dẫn đường, chau mày nhìn ta: "Thần không hiểu vì sao Vệ quốc lại muốn một tiểu thành như vậy? Nó có ích gì?"

"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là nghe nói nơi ấy non xanh nước biếc, thích hợp dưỡng sinh. Bổn cung nghĩ, trăm năm sau, đó sẽ là nơi nghỉ ngơi an nhàn lý tưởng."

Ô Phật Gia Nhĩ im lặng một lúc, cuối cùng đáp: "Thần sẽ chuyển ý của Vệ quốc đến Hoàng đế nước thần."

Sau khi Ô Phật Gia Nhĩ rời đi, Tử Anh vẫn chưa hiểu rõ, liền dè dặt hỏi: "Nương nương, nếu chỉ muốn tìm nơi non xanh nước biếc, Vệ quốc có không ít nơi như vậy, sao lại chọn một nơi nhỏ bé như Ô Mã thành?"

Ta nhìn lên bức bình phong thêu bản đồ địa giới Vệ quốc, khẽ cười: "Ô Mã thành tuy nhỏ, nhưng nằm ở vùng biên giới đông nam nước ta. Gần đó có Kim Thạch thành, vì khoảng cách xa đô thành nên nông sản khó giao thương kịp thời. Dựa vào đặc điểm đường sá của Ô Mã thành, có thể bán nông sản cho các tiểu thành biên giới nước láng giềng, hiệu quả hơn nhiều."

Tử Anh vẫn không khỏi băn khoăn: "Nếu như thế, Yến quốc há lại cam lòng từ bỏ vùng đất vàng này?"

"Vùng đất vàng sao?" Ta cười rõ ràng hơn, tiếp lời: "Nếu Yến quốc thực sự biết tận dụng lợi thế của Ô Mã thành, giờ đây nơi ấy đã không bị bỏ phí như thế."

"Gần Ô Mã thành nhất chỉ có các thành phòng thủ biên giới của Yến quốc. Đường xá ở Ô Mã thành không chỉ vô dụng đối với họ mà còn tiềm ẩn nguy cơ về mặt quân sự. Giao Ô Mã thành cho Vệ quốc, họ lại có thể giảm bớt một mối lo."

Nghe ta giải thích, cả Tử Anh và Hồng Điều đều gật đầu tán thưởng, ánh mắt tràn đầy khâm phục.

"Nương nương, nếu người là nam nhân, nhất định đã có thể tiến thân vào triều đình cao quý." Hồng Điều mỉm cười nói.

"Nam nhân mới có thể vào triều sao…" Ta nhận chén trà ấm nóng do Tử Anh mới pha, nhìn những lá trà trôi nổi trên mặt nước, bật cười nhạt nhẽo.

Thấy ta như vậy, Tử Anh và Hồng Điều nhìn nhau, rồi không nói thêm lời nào.

Lâu sau, nước trà trong chén từ nóng dần nguội đi. Ta cầm chén trà, bất chợt đổ thẳng xuống đất, giọng nói trầm thấp cất lên: "Ai định ra cái quy củ c.h.ế.t tiệt này?"

Hôm sau, ta tiếp tục lâm triều như thường lệ.

Chuyện Ô Phật Gia Nhĩ rời đi đã lan truyền khắp nơi, cách ta xử lý cũng khiến nhiều người biết rõ.

Các đại thần trong triều đều là những người tài năng. Việc ta chọn Ô Mã thành đã khiến họ thay đổi cách nhìn, thêm phần kính phục. Ô Mã thành chưa về tay, họ cũng không dám nhắc đến chuyện lập Thái tử. Ít nhất, ta có thể thư thả được một thời gian.

Nhưng không ngờ, tiền triều vừa yên ổn, hậu cung lại bắt đầu dậy sóng.

"Các đại thần nào có việc thì mời dâng tấu, không việc gì thì bãi triều!" Tiểu thái giám bên cạnh ta cao giọng hô, các đại thần đồng loạt cúi đầu.

Ngay lúc đó, ngoài điện vang lên một giọng nữ quen thuộc: "Bổn cung có lời muốn nói!"

Giọng nói ấy khiến ta không cần nhìn cũng đoán được— là Thẩm Vân.

Nhớ đến chuyện nàng ta mang thai, ta biết nàng sẽ không dễ dàng yên phận.

Nhìn thấy lại có phi tần bước vào triều, những lão thần tuổi cao lập tức ngồi không yên.

"Hậu cung của bệ hạ ngày càng giống trò trẻ con! Hoàng hậu đã buông rèm chấp chính, giờ lại đến Thẩm Quý phi cũng muốn xen vào sao?"

Thẩm Vân ngẩng cao đầu, đưa tay chạm vào bụng mình, nói đầy tự mãn: "Bổn cung mang long chủng, trong bụng là Thái tử tương lai do bệ hạ định đoạt."

"Buông rèm chấp chính? Bổn cung còn xứng đáng hơn cả Hoàng hậu!"

Ta tựa đầu lên tay, nhìn Thẩm Vân diễn trò, cười nhạt: "Thẩm Quý phi viết Nữ Đức chắc hẳn đã viết đến lú lẫn. Đây là Vệ quốc, không phải thời đại của ngươi."

"Chuyện chính thất và thiếp thất phải phân biệt rõ ràng. Đứa con trong bụng ngươi, chỉ cần bổn cung còn là Hoàng hậu, chỉ cần bổn cung không công nhận…"

Ta cố ý ngừng lại, nhìn phản ứng của Thẩm Vân.

"Thì cũng chỉ là một đứa con thứ."

Thẩm Vân tức giận đến đỏ mặt, chỉ tay vào ta, hét lên: "Là ngươi! Bệ hạ đã hứa với bổn cung rằng bổn cung sẽ được lập làm Hoàng hậu Tây cung, ngang hàng với ngươi!"

"Tây cung?" Ta bật cười lớn, đáp lời: "Tây cung vốn do bổn cung xây dựng, các phi tần ăn mặc, chi dùng ở đó đều từ kho của bổn cung. Ngươi đã làm được gì?"

Thẩm Vân siết chặt nắm tay, nói lắp bắp: "Bổn cung… bổn cung…"

"À, bổn cung nhớ rồi. Chẳng phải ngươi muốn đuổi họ về nhà mẹ đẻ sao?"

Thẩm Vân bị ta chặn lời, mặt tái đi, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ trong bụng bổn cung là huyết mạch duy nhất của bệ hạ. Bổn cung có tư cách ngồi trên cao!"

"Thẩm Quý phi nói rất đúng. Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn chuyên quyền sao?" Khang Vương, kẻ im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.