Khiến cho hoàng đế và văn võ bách quan càng thêm coi trọng hắn.
Thử nghĩ, thái tử một lòng nghĩ như thế nào phòng bị người khác đoạt quyền.
Mà ngũ điện hạ biểu hiện ra ngoài là thản nhiên thỏa mãn, là đối với hoàng đế cùng lê dân thương sinh quan tâm.
Là thật sự an cư lạc nghiệp.
Ở trong lòng hoàng đế, cân nhắc như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nhưng nàng còn có điều kiện phụ, thì phải là làm cho Vương gia ra xuất chút huyết.
Vậy nàng liền đem thứ này cho hắn hoàn toàn, nửa điểm quan hệ với nàng cũng không có.
Công lao cũng tốt, kiếm tiền cũng tốt, nàng một chút cũng không dính tới.
Hoàng Phủ Giác thật ra không nghĩ muốn hoàn toàn như vậy, còn muốn cùng nàng hợp tác, có thể hợp tác mở một cửa hàng lớn.
Tô Mạt cũng không muốn, nhất là thứ này, ở cổ đại này đầu óc bọn họ đều như tặc tinh, quay đầu lập tức liền nghiên cứu thấu suốt ngay.
Còn kiếm tiền gì nữa.
Còn nữa, nàng cũng không muốn có quan hệ thân cận với hoàng tử khác.
Nếu thái tử mặc kệ Vương gia, không đến tìm hoàng đế cáo trạng, muốn đối phó với Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng cũng sẽ không nghĩ đến tìm Hoàng Phủ Giác hỗ trợ.
Mà nàng lại không muốn thiếu ân tình của người khác, cho nên chính là sự trao đổi.
Hoàng Phủ Giác đưa nàng ra khỏi cung của mình, muốn tiếp tục tiễn ra ngoài.
Tô Mạt thi lễ, khách khí nói:“Điện hạ mời trở về đi. Thỉnh không cần quên ước định của chúng ta.”
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng thật sâu, vầng sáng của đèn lồng màu vàng ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay xinh đẹp động lòng người.
Biểu tình kia tuy rằng ôn nhu ngọt ngào, lại xa cách.
Khoảng cách tựa hồ, khiến hắn có thể đụng tới nàng.
Lại xa không thể đụng tới.
Hắn nhíu mi, có chút không thích cảm giác như vậy, cười cười,“Đi thong thả.”
Nhìn nàng đi rất xa, biến mất không thấy đâu nữa, hắn vẫn là không có xoay người trở về.
Tô Mạt mang theo Kim Kết đi tahwngr một đường rất nhanh hội hợp cùng Tô Nhân Vũ.
Tô Nhân Vũ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thương tiếc nói:“Lạnh như thế còn xuất môn.”
Bởi vì trong cung không được ngồi xe, lại tự mình đến đây, cũng không thể ngồi kiệu.
Hắn ngồi xổm xuống,“Đến đây, cha cõng.”
Tô Mạt bật cười, kéo cánh tay hắn,“Cha, mau, đừng làm cho người ta chê cười.”
Đang nói, một cái tiểu thái giám ngã lộn nhào lại đây, kích động nói:“Quốc Công gia, không tốt rồi, Lâm Giang vương...... Cùng, cùng bệ hạ......”