Nàng tiếp tục cười nhẹ rồi nói:“Mà Trần Lượng dựa vào danh tiếng của ngươi đến cướp đoạt cửa hàng của ta, còn đoạt cả ngự ban thưởng ngọc bội của ta. Ngươi nghic hắn lấy cái kia làm gì? Khẳng định có mưu đồ. Nói không chừng là các ngươi Tống gia muốn mưu phản......”
“Tô Mạt, ngươi ngậm máu phun người!”
Tống Dung Hoa bị nàng làm cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai mắt trợn lên.
Tô Mạt cười cười,“Tống tiểu thư đây là bị người ta nói trúng tim đen rồi sao, thẹn quá hóa giận?”
“Ngươi đốn mạt, ngươi mới thẹn quá hóa giận, ngươi mới muốn tạo phản, chúng ta Tống gia là hoàng tộc, là nương gia( nhà mẹ đẻ) của hoàng quý phi, là nhà ngoại của thái tử, chúng ta căn bản không cần tạo phản cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi, chúng ta cần gì tạo phản?”
Thấy nàng ta lúc này còn có thể nói ra lời nói hoàn chỉnh, Tô Mạt nhận ra nàng ta cũng không phải thật không đầu óc.
Cười cười,“Điều này không khiến ta nói, đều phải nghe theo bệ hạ. Tống gia các ngươi có thể sai khiến Kinh Triệu Doãn đến phong bế cửa hàng của ta, chẳng lẽ không có thể sai khiến hắn làm cái khác sao? Tỷ như xông vào cung......”
Nàng chậm rãi phun ra hai chữ, làm kinh sợ đám người ngồi phía trước mí mắt giật liên hồi.
Tống Ngũ ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt làm sao có thể là một tiểu nha đầu, quả thực chính là tên ác ma.
Tựa hồ có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Cho dù việc này hoàng đế sẽ không trách tội, nhưng ắt phải ảnh hưởng tới thái tử cùng Tống gia.
Đến lúc đó, đến lúc đó...... Chỉ sợ phụ thân sẽ đánh chết hắn.
Hắn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Việc tư...... Giải quyết riêng như thế nào?”
Tô Mạt mỉm cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, đem ly rượu đặt ở trước mặt hắn,“Ngươi đem cái cốc này ăn đi.”
“A? Không có khả năng!”
Tống Ngũ thật sự nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn nàng.
Tô Mạt ha ha cười,“Lừa ngươi thôi.”
Mồ hôi trên mặt Tống Ngũ hãn, rơi lộp cộp xuống, chỉ cảm thấy sợ vãi cả ra quần.
Tô Mạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Ngươi sai người ta tới đập phá cửa hàng của ta, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, làm cho ta bị thương, mất mặt, tâm linh bị tổn thương, nơm nớp lo sợ...... Ngươi hủy hoại danh dự của ta...... Ân, những chuyện này...... cứ từ từ tính.”
Nàng vẫy tay một cái, Hình chưởng quầy từ ngoài cửa tiến vào, trên tay cầm theo cái bàn tính, ót hắn bị người ta đụng rách mộ mảng da, chảy máu, hiện tại băng bó thành hình dạng con thỏ.
Có chút buồn cười.
Nhưng tinh thần lại phấn chấn hăng hái, mười phần nhiệt tình, một bộ dáng muốn bỏ ra lớp băng bó trên cổ đánh cho tên Tống Ngũ một trận.