Hắn đem ngọc bội dùng cẩm khăn bao lại, phải làm làm chứng vật trình lên.
Quay đầu xem Tô Mạt ngồi ở trên ghế, Tô Việt vây quanh nàng thân thiết hỏi đông hỏi tây, ngực hắn đột nhiên căng thẳng, không hiểu chính mình cảm thấy sao nữa......
Hắn bắt buộc chính mình quay đầu, lại nghe Tô Mạt nói:“Ngũ điện hạ!”
Hoàng Phủ Giác trở lại, đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười,“Vừa nghe tin tức, ta liền sai người cho truyền tin Tô Việt, chúng ta liệu định ngươi có đối sách, cho nên vẫn đắn đo thời gian, chờ đến xem náo nhiệt. Quả nhiên......”
Bất quá vẫn là bị nàng làm cho kinh ngạc một phen.
Hắn tính đến nàng có vài chiêu, người của hắn phái đến cũng nhìn thấy nàng phái người bắt hết những kẻ giả khách hàng có dụng tâm khác, cũng nhìn thấy Trần Lượng đến.
Trần Lượng tới, hắn chỉ biết nàng muốn thu lưới rồi, liền cùng Tô Việt tức khắc tới đây, tìm hiểu được Trần Lượng đi theo vào đại sảnh, hắn chỉ biết bản thân mình đến lúc ra tay rồi.
Hết thảy đều tính đúng rồi, chính là tính sót một chút, nhìn nàng bị người ta đánh, hắn thế nhưng thoáng cái mất năng lực tư duy.
Xem ra...... Hắn thật sự đối với bản thân quá buông thả đi.
Tô Mạt da mặt dày, không chút đỏ mặt nào chỉ tội Trần Lượng.
Đơn giản nói là hắn đến vơ vét tài sản, bắt nàng đưa cho hắn nhất vạn lượng bạc, hắn sẽ không truy cứu, nếu không sẽ bắt lấy nàng nhốt vào ngục.
“Hắn còn uy hiếp ta, nếu không cho hắn tiền, cho dù phụ thân là Quốc Công cũng cứu không được ta. Còn nói đến người nào xử người đó. Ta nói ta có ngọc bài của bệ hạ, ai biết hắn...... Hắn......”
Kỹ thuật diễn của nàng tỉ mỉ, cực kì thật, biết nàng đang diễn trò là Hoàng Phủ Giác cùng Tô Việt đều phải hoài nghi ánh mắt của mình.
“Hắn liền nói bệ hạ có năng lực thì sao, bệ hạ chỉ có thể quản chuyện trong cung, quản không đến ngoài cung. Kinh thành là địa phương hắn quản......”
Trần Lượng bị nàng làm cho sợ tới mức, một hán tử cao lớn vạm vỡ, vậy mà chết giấc đi.
Hoàng Phủ Giác vung tay lên,“Đưa hắn mang đi hình bộ. Đưa Tô tiểu thư hồi phủ.”
Tô Mạt nhíu mi nói:“Ta không cần hồi phủ. Đây là cửa hàng của ta, xảy ra chuyện còn chưa có xử lý tốt, ta như thế nào có thể đi?”
Hoàng Phủ Giác bất đắc dĩ nói:“Ta giúp ngươi lo liệu bên trong, đương nhiên sẽ không có chuyện gì cả.”
Tô Mạt lắc đầu,“Vậy không được. Lần này dựa vào ngươi, ta đây lần sau dựa vào ai?”
Hoàng Phủ Giác thiếu chút nữa bật thốt lên tiếp câu của nàng, liền vội ngưng lại.