Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 491




Phàm người nào chân thành đối đã với nàng tốt, nàng đều cảm kích, đương nhiên nàng hứa sẽ hồi báo họ gấp trăm lần.

Nàng đứng dậy, cười nói:“Ta muốn đi xem Lâm di nương cùng Dương di nương.”

Hỉ Thước do dự một chút, nói:“Ngươi đi Lâm di nương thì được. Còn Dương di nương chắc sẽ không gặp được.”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Như thế nào?”

Hỉ Thước thấp giọng nói:“Dương di nương bị bệnh, phu nhân sợ nàng quấy người khác, nên không cho nàng tùy tiện xuất môn, ăn cơm đều là có người đi đưa.”

Nghe vậy Tô Mạt cẩn thận dò hỏi, biết được Dương di nương gần đây quyện đãi, ăn kém, sắc mặt vàng như nến, còn thường hay nôn mửa.

Phu nhân mời lang trung khám cho nàng, hoài nghi nàng là can (gan) bị bệnh, tất cả là do sợ quá mà có vấn đề.

Sau khi biết rõ vấn đề Tô Mạt liền cáo từ, ra đến cửa viện, nàng phân phó tiểu nha đầu,“Ngươi đi nói cho Hoàng Oanh tỷ tỷ lấy một chút tiền cấp phòng bếp, đặt mua một bàn ăn sáng tinh xảo, rồi đem rượu Bách Hoa đến.”

Tiểu nha rời khỏi, Kim Kết cười nói:“Tiểu thư muốn thỉnh ai uống rượu a? Tĩnh thiếu gia tới sao?”

Tô Mạt cười cười,“Tĩnh thiếu gia làm sao rãnh rỗi như vậy. Không có việc gì tự nhiên sẽ không đến.”

Kim Kết đoán không ra, Tô Mạt nói:“Ngươi cũng đừng đoán mò nữa. Đi nhanh đi.”

Các nàng đến trước cửa viện của Dương di nương, nàng ở tiểu viện ninh châu, nhìn giống phòng để dụng cụ, cửa viện cửa lộ không khóa chỉ khép hờ.

Tô Mạt nhìn nhìn, mơ hồ theo cửa sổ có thể thấy bóng dáng nhị tiểu thư, nha đầu nàng ta ngồi ở trong sân.

Dù sao cũng là con quan tâm đến mụ mụ, vậy lát nữa ta lại đến nhìn.

Tô Mạt nói:“Chúng ta đợi chút đi.”

Trong phòng, nhị tiểu thư không kiên nhẫn nói:“Di nương cũng biết ta là thứ nữ, không được sủng, lại không có tiền. Làm sao có thể giống Tô Mạt kiếm được đồng tiền lớn? Nay muốn thỉnh thập tam công chúa và Tống tiểu thư đi chơi một chút cũng không thể. Muốn tìm một chút gấm vóc, vải dệt tốt để thêu túi hương tặng người nhân dịp đoan ngọ cũng không có. Ta tìm đến di nương, nguyên là tưởng di nương còn có một chút tích góp, hỗ trợ cấp ta một ít, không nghĩ đến ngươi quá mức rất keo kiệt đi.”

Dương di nương sắc mặt vàng như nến, trong mắt quang mang càng ngày càng yếu, cuối cùng thở dài,“Về điểm này đều cho ngươi gây ra...... Khụ khụ......”

“Di nương đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, giờ này còn nói chuyện này làm gì. Ta biết đều là do chuyện năm xưa mà ra, nhưng bây giờ không có tiền, chứ có tiền ta cũng chẳng thể chăm sóc nỗi ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.