Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1930




Chương 1953:

Có phần đắng, nhưng hương vị đậm đà quấn quanh đầu lưỡi, nàng ta không khỏi bật cười, lại cho thêm mấy viên đường, quấy lên, lại uống thử một ngụm, lần này dễ uống hơn nhiều.

"Cái này gọi là gì vậy?" Xem ra Mị Kiều cảm thấy vô cùng hứng thú.

Bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đên, không biết từ lúc nào gió thu đã thổi tới.

Từng cơn gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng, xen lẫn mùi hoa quế, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mới được một lần thả lỏng như vậy, nhàn nhã tĩnh tâm, thế nhưng lại là khi đang ở cùng kẻ địch.

Thật sự là không biết phải nói gì.

"Cà phê." Tô Mạt thuận miệng trả lời.

Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng làm cảm giác và ký ức.

Khi dùng đồ uống, Mị Kiều cũng không chịu bỏ khăn che mặt xuống, có lẽ là có lý do gì đó không muốn lộ diện.

Mị Kiều gật đầu, "Tuy rằng tên rất khó nghe, nhưng mà hương vị không tệ."

Chủ yếu là tạo cho nàng một loại cảm giác, thứ này vô cùng hợp với nàng, nàng đã nếm rất nhiều loại độc dược, ngược lại cái này có thể kích thích được lòng nàng, kích thích đầu lưỡi của nàng trong nháy mắt.

"Tỷ tỷ là đến từ Nam Việt sao?" Tô Mạt giả vờ như vô tình hỏi.

Nam Việt là thuộc quyền sở hữu của lão lục vương gia, mà đi qua đó là Nam Trạch, tam đại gia tộc Quân Lan Miêu ở đó.

Mị Kiều cười khúc khích, "Muội muội tự nhiên sẽ đoán được, sao nghĩ một đằng hỏi một nẻo như vậy?"

Ý của nàng đã nói lên rằng nàng đến từ Nam Trạch rồi."

Tô Mạt dùng thìa bạc quấy nhẹ cà phê, chậm rãi nói: "Như vậy muội lại không rõ, bọn muội chưa từng giao tiếp với Quân gia, mọi người không thù không oán, không biết vì sao lại đối địch với bọn muội như vậy?"

Vốn là bọn họ muốn rời khỏi triều đình, rời xa giang hồ, quy ẩn thế tục.

"Có một câu là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chẳng lẽ muội chưa nghe qua sao?"

Mị Kiều cười nhìn nàng, hưởng thụ khoảng khắc bình yên ở chung cùng kẻ địch.

Tô Mạt nói: "Câu này vừa nghe là biết khó giải được. Oan gia nên giải không nên kết, không phải sao? Huống hồ quý phái gặp chúng tôi, chẳng lẽ cho rằng có thể toàn thân mà lui sao?"

Có nhiều kẻ địch thì dù thiếu đi một kẻ thì cũng tốt hơn.

Quả thật thế gian này luôn có rất nhiều người kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, nhìn cái này không thuận mắt cái khác không tốt, cuối cùng là gây hấn ở khắp nơi.

Nhưng thực tế những người đó chẳng qua chỉ là nhãi nhép, người chân chính là đại sự, không phải là đều kính cẩn giữ lễ, thâm tàng bất lộ sao?

Nếu Quân gia Nam Trạch muốn có cái để làm, nếu có thể duỗi tay tới Đại Chu, vậy tất nhiên là có mưu đồ, dù là muốn liên hợp với hai nhà Lan, Miêu sau đó phát triển thế lực xung quanh, vậy thì phải tránh đi phiền toái thì mới đúng.

Chương 1954:

Có nhiều lúc, thất bại trong gang tấc, không phải là không đủ cố gắng, mà là vì chỉ một sai lầm vô tâm.

"Chuyện này, tâm tư của bề trên, chúng ta cũng khó đoán." Mị Kiều tránh đi vấn đề của nàng, Tô Mạt liền biết nàng ấy không thật tình muốn trả lời, tất nhiên cũng không làm khó.

Hai người uống xong cà phê, ăn xong điểm tâm, sau đó đôi ba câu nói chuyện, ngược lại giống như bạn tốt nhiều năm vậy.

Không biết từ lúc nào gió ngoài trời đã ngừng, sắc trời bắt đầu xanh dần.

Trời đã sáng.

Mị Kiều thở dài một cái, đứng dậy vuốt lại những nếp nhăn trên quần áo, tỏ ra vô cùng tiếc nuối nói: "Nếu như có thể, tỷ tình nguyện làm bằng hữu với muội không muốn làm kẻ địch. Muội cũng biết, người giống như tỷ không có sự tự do."

Tô Mạt cũng đứng dậy, phất tay mở cửa sổ ra, gió thu mát lạnh thổi vào, thổi tóc nàng bay bay.

Tô Mạt liếc mắt nhìn, gần như có thể thấy rõ gương mặt của Kiều Mị, chỉ là khăn che mặt che đi mất, mờ mờ ảo ảo, vẫn không thể nhìn rõ ràng.

Đôi mắt quyến rũ đã nói lên nàng tất nhiên là một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ.

"Hắn đến rồi." Hai mắt Mị Kiều sáng lên, nhìn qua cửa sổ, rất nhanh một bóng người từ trên xuống dưới là màu đen đứng ở trong sân.

Đúng là Hắc Xà.

"Bổn tọa đã đến." Hắn lạnh lùng nói.

Dưới ánh nắng sớm, mặt nạ màu trắng của hắn rất nổi bật.

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, vậy mà hắn lại đến có một người, nàng thản nhiên nói: "Mị tỷ tỷ, vị này giống như không có tuân thủ lời hứa."

Mị Kiều cũng nhíu mày lại, "Hắc Xà, Lan Nhược cô nương đâu?"

Lúc này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cũng đã đi vào trong sân, Lan Như không thấy Lan Nhược, tức giận, "Này, ngươi đem tỷ tỷ ta đi đâu rồi?"

Nhạc Phong Nhi bám vào khung cửa, sợ hãi nhìn về phía bên này.

Hắc Xà hừ một tiếng, "Nữ nhân giảo hoạt đó, nàng ta chạy rồi."

Giảo hoạt? Nếu hắn là một hán tử thô lỗ, nói người khác giảo hoạt thì thôi đi, bản thân hắn giảo hoạt như rắn thế, vậy mà lại còn nói người khác giảo hoạt sao?"

Chạy? Trong lòng Tô Mạt khẽ động, nhìn về phía Mị Kiều, "Mị tỷ tỷ, tỷ cảm thấy hắn nói thật sao?"

Nếu là nói dối, vậy nói lên hắn không muốn lấy Lan Nhược đổi Mị Kiều, nhưng lại tự mình đến, chỉ sợ là muốn cứng rắn cướp người.

Cứng rắn cướp người, hắn nắm chắc được mấy phần?

Mị Kiều thấy khóe môi Tô Mạt khẽ nhếch lên, không có một chút lo lắng, liền nói: "Người khác thì tỷ không dám nói, nhưng Lan Nhược cô nương có khi là thật sự đã chạy mất."

Chương 1955:

Nói đến Lan Nhược, trong đầu nàng ta hiện lên một gương mặt trầm tĩnh, không hề có sự kinh hoảng và sợ hãi, dù là bị uy hiếp cũng không biến sắc.

Nghe nàng ta nói như vậy, ngược lại Tô Mạt cảm thấy có thể tin tưởng vài phần, nhưng mà không thể để bọn họ chiếm tiện nghi như vậy.

Nàng cùng Mị Kiều đi ra khỏi phòng, nhìn Hắc Xà, hỏi: "Nếu Lan Nhược trốn thoát, vậy vì sao không trở về?"

Bọn họ vẫn lưu lại ám hiệu, nếu Hắc Xà có thể nhanh chóng trở lại, vậy tất nhiên Lan Nhược cũng có thể.

Nếu thật sự là trốn thoát, vậy sao không trở lại?

Chẳng lẽ nàng ấy bị thương sao?

Nàng rùng mình một cái, nhìn Hắc Xà, "Các ngươi khiến nàng ấy bị thương?"

Chỉ có một khả năng này, nếu không Lan Nhược sẽ không không quay lại.

Lan Như vừa nghe thấy tỷ tỷ có khả năng là bị thương lập tức sốt ruột, ánh mắt nhìn Hắc Xà cũng thay đổi, trở nên tàn nhẫn.

Hắc Xà hừ lạnh, "Người bị chúng ta bắt được, nếu không ngoan ngoãn, muốn đào tẩu, tất nhiên là tự tìm đường chết. Nàng ta có thể không chết đã là vô cùng may mắn rồi."

Hắn phái người tìm kiếm ở xung quanh nhưng đều không tìm được dấu vết của Lan Nhược, cũng không tìm thấy thi thể của nàng ta, dù là cách truy tìm sở trường của bọn họ là dùng rắn cũng không có tin tức, từ đó nói lên rằng nàng ta còn sống, đã chạy mất.

Hắn nhìn về phía Mị Kiều, "Lấy giải dược, chúng ta đi."

Tô Mạt như cười như không nhìn hắn, hắn cảm thấy mình là hoàng đế sao? Có thể tùy tiện ra lệnh sao?

Không mang Lan Nhược đến, hắn có thể nói mồm rồi mang Mị Kiều đi sao?

Lại còn lấy giải dược?

Hừ, xem nàng là gì chứ?

"Cùng Lan Nhược quay lại, chúng ta tự nhiên sẽ dâng giải dược lên, để Mị Kiều cô nương đi." Tô Mạt nhàn nhạt nói.

Nàng vừa nói, Lưu Vân và Lưu Hỏa liền chặn đường Hắc Xà lại, sẽ không để cho hắn cướp người bỏ chạy.

Hắc Xà thấy tình huống như vậy, ánh mắt thêm thâm trầm, hắn mím môi huýt sáo, trong tiếng gió bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hí hí nhỏ.

"Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt, nếu các ngươi không đáp ứng, vậy chúng ta cùng đồng quy vu tận, mấy vạn con rắn ở mười dặm quanh đây đều có độc, dù không cắn chết các ngươi, các ngươi cảm thấy những người khác ở dịch trạm này có thể sống sao?"

Hắn giơ tay lên, áo choàng đen không gió mà bay, bay phất phới, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Hoàng Phủ Cẩn không thể không thận trọng, theo lý người giang hồ tranh đấu, từ trước đến nay không thể liên lụy đến dân chúng vô tội cùng quan phủ, nếu không sẽ là làm trái đạo nghĩa, sẽ phải chịu phạt.

Chẳng những bị người giang hồ khinh thường, cho dù là chưởng môn phái, cũng phải chịu phạt như thuộc hạ.

Trừ phi bọn họ thật sự có thể thống nhất giang hồ, thiên thu vạn tái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.