Nàng ta cảm thấy sốt ruột, định tiến lên quỳ xuống, Thẩm Tinh Tinh liền giữ lấy vai nàng ta, mắng: "Sao ngươi lại không có khí phách như vậy, có ta ở đây, chẳng lẽ còn có người dám cướp ngươi đi sao."
Nàng ta hừ một tiếng, liếc xéo Tô Mạt một cái, lại lườm sang Đan Phi, lớn tiếng nói: "Ngược lại ta muốn nhìn xem ai dám cướp của người Thẩm gia!"
Nhạc Phong Nhi nghe thấy vậy liền giật mình, làm như vô cùng vui mừng, nhìn Thẩm Tinh tinh, giọng nói run run, "Người, người là, người là Thẩm tiểu thư? Danh chấn thiên hạ Thẩm tiểu thư?"
Nhạc Phong Nhi trước nay tiếp xúc với nhiều người, hiểu được cách nắm chắc lòng người, đối với đại tiểu thư như Thẩm Tinh tinh, chỉ cần làm bộ dạng vui mừng khóc lóc không dám tin thêm nữa nói năng không rõ khen vài câu là đủ rồi.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý, cảm thấy giống như được bay lên, "Ngươi biết ta?"
Nhạc Phong Nhi là người của vương phủ, nếu nàng biết, vậy khẳng định Hoàng Phủ Cẩn cũng sớm đã biết đi.
Nhạc Phong Nhi gật đầu, yếu đuối tựa vào vai nàng ta, lau nước mắt, "Danh tiếng của tiểu thư, nhất vũ động Giang nam, tiểu thư luôn bênh vực kẻ yếu, tiểu nữ kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng như sấm vang bên tai."
Thẩm Tinh Tinh vừa nghe, lập tức giống như tìm được tri kỷ, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, "Sao ngươi không tới Giang Nam sớm một chút, như vậy ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi yên tâm, từ nay về sau không ai dám bắt nạt ngươi nữa."
Nhạc Phong Nhi vội nói cảm ơn, lại sợ hãi nhìn Tô Mạt một cái, giống như có người bức bách đe dọa nàng ta vậy.
Khóe môi Tô Mạt khẽ nâng lên, cười lạnh châm chọc không chút che dấu.
Xem ra nàng ta và Nhạc Thiếu Sâm tuy rằng là huynh muội, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Nàng nhìn sắc trời, "Nghỉ ngơi xong rồi thì nên đi thôi, nếu không sẽ không đến được chỗ dừng chân tiếp theo."
Hiện giờ có một người giỏi nhất việc làm bộ làm tịch Nhạc Phong Nhi, chỉ sợ tốc độ đi đường càng ngày càng chậm.
Vừa nghe nàng nói xong, Đan Phi nóng nảy, "Này, vậy, vậy chuyện của ta làm sao bây giờ?"
Tô Mạt nhướn mày, thờ ơ nhìn hắn, "Đan đương gia, thổ phỉ không phải là nghề nghiệp tốt, nên thu tay thì hãy thu tay, mặt khác, thỏ không ăn cỏ gần hang, cường nhân không giết nữ nhân, trẻ em và thư sinh trói gà không chặt."
Nếu nàng gặp phải, hơn nữa Đan Phi có chút danh tiếng, nàng sẽ không bỏ mặc.
Nhưng lại không muốn quản nhiều, nàng cũng không muốn để người khác được lợi.
Nàng ra hiệu cho Lan Nhược, Lan Nhược lập tức hiểu ra, đi sang bên cạnh để lại ám hiệu cho A Lý, để A Lý sau khi nhìn thấy, sai người, sát nhập đám người Đan Phi lại.