Tô Mạt nàng ta dám hạ độc trong canh của Hoàng Phủ Cẩn, không phải là đi tìm chết sao?
Dù nàng là con gái của Tô quốc công cũng như thế, hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nhạc Phong Nhi đã sớm nghe qua, hoàng đế vô cùng kiêng kị Tô gia, nhưng lại để Tô Mạt tiến cung, phong làm Chiêu nghi.
Nhưng về sau lại lừa dối là Tô chiêu nghi đã qua đời, cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?
Nữ nhân đã từng được phong làm chiêu nghi, sao còn có tư cách làm Tề vương phi?
Tô Mạt mỉm cười, "Nói như vậy, Nhạc cô nương là muốn đến trước mặt hoàng đế cáo trạng sao?"
Cũng không biết muội muội của tội thần như nàng bằng cách nào đi cáo, đến được cửa cung hay không còn khó nói.
Huống hồ lúc này đi sẽ bị coi là đồng mưu với ca ca, không ai tin.
Cho nên, Nhạc Phong Nhi nói như vậy chỉ là muốn dọa mình thôi.
Tô Mạt vẫn chỉ nhìn Diệp Tri Vân, cũng không nhìn Nhạc Phong Nhi lấy một cái, Diệp Tri Vân bị nàng nhìn có chút chột dạ.
Cái nha đầu này, luôn như vậy, trên mặt thì cười, nhưng không biết trong lòng đang tính toán cái gì, đắc tội với nàng thì tuyệt đối không bao giờ được tốt.
Ai...Dù sao ông cũng sắp không qua được rồi.
Diệp Tri Vân giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Tô Mạt.
"Khụ, khụ, nghe ta nói này nha đầu, ngươi thật sự cho Tĩnh nhi uống canh có độc đi, nếu ngươi bất mãn điều gì, sao không nói thẳng ra?"
Nhạc Phong Nhi nước mắt ràn rụa, "Diệp công công, người hay làm chủ, chuyện vốn là như vậy, nếu là ghét bỏ tỷ muội chúng ta, thì hãy nói thẳng đi, sao lại đối xử với vương gia như vậy? Vương gia ngày nào cũng bận rộn, áp lực từ triều đình rất lớn, vương gia..."
Muốn lấy chiêu nghi của phụ hoàng, vậy áp lực có thể nhỏ sao?
Trong lòng Nhạc Phong Nhi hừ lạnh, hai mắt đẫm lệ lóe lên tia hàn quang.
Chỉ riêng chứng cớ bát canh có độc này đủ để khiến Tô Mạt chết trăm lần rồi.
Mưa gió đi qua không khí vô cùng mát mẻ, những giọt nước đọng lại trên lá chuối ngoài cửa sổ dưới ánh đèn lồng hơi lóe sáng như những hạt châu.
Khi Hoàng Phủ Cẩn trở về, ánh mắt liền tập trung vào Tô Mạt.
Ánh mắt của Tô Mạt cũng dừng lại đó, giống như không nghe thấy giọng nói của Nhạc Phong Nhi.
Nàng đã nhận định Hoàng Phủ Cẩn, cả đời này hắn là của nàng, chỉ cần hắn không phản bội tình cảm nàng, vậy mặc kệ dù là thiên hoàng hậu thổ, ai cũng không ngăn được.
Cùng lắm thì, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.