Nhìn người làm đưa Tô Văn Nhi đi ra ngoài, nàng đứng dậy, phân phó người làm chuẩn bị hương án (bàn thờ), lụa trắng, mang quần áo trắng đến cho nàng cùng Thái tử, thay thế cho bộ hỉ phục.
Thái tử khóc sưng đỏ hai mắt, tinh thần hoảng hốt, đến lúc Thái tử phi giúp hắn thay trang phục, hắn mơ hồ nói: “Nhu nhi, quang cảnh như vậy, ngươi vừa ý rồi chứ, giờ phút này ta cũng muốn chết đi vậy, ngươi có hay không chút khổ sở ….”
Tả Nghi Lan sắc mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng, không nói một câu, giúp hắn thay quần áo, Thái tử đột nhiên ngất xỉu, bất tỉnh nhân xự.
Tả Nghi Lan lập tức phân phó nha hoàn của mình, người làm trong phủ thái tử, gọi cả người quản lý cung nhân đến, cần phải sắp xếp Đông cung gọn gàng, mặc kệ Hoàng đế trách phạt như thế nào, đều phải cam chịu, nếu Hoàng đế còn chưa xử phạt, cũng phải có chuẩn bị.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều coi Thái tử phi là chủ tử, vốn trong lòng rất hoảng loạn cũng bình ổn lại, đều nghe theo nàng chỉ đạo.
Mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Tống lão gia bệnh nặng, không được khả quan, kéo dài đến nửa đêm rồi đi, trước khi chết để lại cho Hoàng đế một bức thư.
Hoàng đế nghĩ đến tình nghĩa với Tống quốc công, cực kỳ bi thương, bệnh tình nặng thêm, nằm trên giường, đồng thời hạ lệnh cho phép con cháu Tống gia từ quan hồi hương chịu tang.
Một đám con cháu Tống gia, bất kể là chức quan nào, hễ là người được Hoàng đế đặc xá, không có dính líu đến Tống Hoài An, tất cả đều từ quan hồi hương.
Lão gia trước khi lâm chung có lệnh, con cháu Tống gia, sau này đều không được làm quan, sẽ không giao tiếp với quan lại, Tống Hoài An đại nghịch bất đạo, không xứng làm con cháu Tống gia, sau khi chết không cho phép người Tống gia thu lại, không được nhập phần mộ tổ tiên Tống gia.
Đây coi như là đáp lại Hoàng đế đại xá cho Tống gia, Tống gia từ đó thối lui hoàn toàn ra khỏi võ đài chính trị của Đại Chu.
Bất kể là đã từng hiển hách ra sao, một khi đã không còn quyền thế, chỉ còn là dân thường, với hoàng gia và triều đình, không còn nửa điểm uy hiếp.
Giữa mùa hè, lúc đang tu sửa, Hoàng lăng đột nhiên bị sét đánh, một phần ba lăng mộ bị sụp xuống, trong lúc nhất thời vua và dân đều bị hoảng sợ.
Hoàng đế đem ngũ hoàng tử triệu hồi, thay hắn tế trời, viết một chiếu thư tự nói về tội của mình, trách tội tướng thần làm chuyện bất chính, cáo với thiên hạ.
Đảo mắt đã đến cuối thu, Hoàng đế không xử tử Tống Hoài An, ngược lại đưa những người có liên can lưu đày ngàn dặm, đi lò than cùng ruộng muối làm khổ dịch tại đó.