Tô Mạt kinh ngạc nói:“Cha nuôi không phải bị nội thương rất nặng sao? Hắn định cứu như thế nào?”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Tiêu Vũ Lâu nguyện ý dùng toàn lực, hắn chịu giúp một tay, so với vài người chúng ta đương nhiên lợi hại hơn. Hắn mặc dù không dùng Thiên Thủ Quan Âm, nhưng hắn bệnh lâu thành y, có hiệu quả giống Thiên Thủ Quan Âm lại càng nắm chắc biện pháp.”
Tô Mạt ép hỏi: “Khi nào, các người lừa gạt hoàng đế để tiến vào địa cung như thế nào?”
Hoàng đế nếu không chịu hạ táng hoàng hậu thật, tình nguyện giấu ở trong địa cung, vậy đã nói rõ hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng khiến người ta tìm được.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Hắn bị bệnh, bây giờ không rảnh để ý tới nhiều lắm. Cha nuôi hiểu rõ hoàng cung, có thể tránh khỏi tai mắt, khởi động cơ quan tiến vào địa cung. Đến lúc đó cứu Tần Nguyên Quân, chúng ta liền nhanh chóng rời đi. Cho dù hoàng đế biết, muốn xử trí chúng ta, trang bị nhẹ nhàng, chúng ta cũng phải rút lui.”
Tô Mạt càng nghe càng thấy không bình thường,“Chúng ta cho dù đi địa cung, nhưng không có tổn hại đến tiên hoàng hậu, cho dù bệ hạ biết. Hắn vì sao phải đuổi giết chúng ta? Còn nói nữa, đối với hắn mà nói, ngôi vị hoàng đế so với tất cả đều quan trọng. Phụ thân bây giờ phụ tá hắn, hắn nếu muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, bình yên tiến hành nắm giữ hoàng quyền, chống lại mọi thế lực, là không thể bỏ được phụ thân ta. Sao hắn có thể phái người đuổi giết? Cẩn ca ca, ta không hiểu, ngươi không phải có gì gạt ta?”
Hoàng Phủ Cẩn sẽ không nói dối, nhưng từ trước đến nay vẻ mặt luôn lạnh lùng, cho nên cũng không người nào từ nét mặt tìm tòi nghiên cứu hắn có nói dối không.
Nhưng đối mặt với chất vấn của Tô Mạt, hắn không thể thờ ơ được, cho nên, Tô Mạt liếc mắt một cái liền biết hắn có chuyện gạt nàng.
Hắn lắc đầu,“Ta không có giấu giếm nàng, là cha nuôi thương lượng biện pháp cùng Tiêu Vũ Lâu, cho nàng bảo hộ lão phu nhân vì bọn họ không biết võ công rút lui trước, chúng ta sẽ tới sau.”
Tô Mạt nhìn hắn chằm chằm, thúc ép nói:“Chàng thật sự không nói dối? Nếu hoàng đế thật sự như chàng nói, hắn muốn khai sát giới, mọi người có thể chạy trốn đi đâu? Chúng ta chạy thoát, những người khác thì sao? Người Tần gia đâu? Còn có hương lâu, trà lâu, người ở hoa viên? Nếu hắn mặc kệ phải trái đúng sai, muốn giết người, chàng cảm thấy ta rút lui, chính là tốt?”
Hoàng Phủ Cẩn giật mình, hắn cũng biết không thể nói dối Mạt nhi, nhưng hắn không muốn từ bỏ, hắn phải đem bản án lâu năm tra rõ, phải kết thúc sạch sẽ, rõ ràng, sau đó hắn mới có thể cùng Mạt nhi làm uyên ương quyến lữ.