“ Chúng ta nghi ngờ hai vợ chồng họ có ân oán với Tống tướng, muốn tìm cách vu oan giá họa bèn rat ay bắt chúng giao bệ hạ xử lý đồng thời xin bệ hạ làm chủ, nói giúp chúng ta một lời, kẻo không, Tống tướng lại nghi ngờ chúng ta đang đêm xông vào phủ ngài ấy làm chuyện mờ ám, gây ra tranh chấp không cần thiết.”
Tiền cô cô đăm chiêu nhìn nàng.
Nàng biết bà không tin mình, nàng cũng không tin bà ấy.
Kim Kết với Thủy Muội khi về đã kể lại chuyện ở Trầm gia cho nàng nghe, họ nói hình như Tiền cô cô bí mật trao đổi gì đó với Trầm lão, cảm thấy không khí có gì đó lạ lạ nhưng sự thật ra sao, các nàng không biết được.
Hơn nữa, dung tần mới vào cung có một tháng, bình thường không có xung đột với Lưu côn công, giờ sao truyền ra là Lưu công công khinh thường nàng.
Với tính của Lưu công công, ông đối với hoa cỏ trong cung còn vô cùng cẩn thận, huống gì nữ nhân của hoàng đế.
Mà từ khi Tiền cô cô về tới giờ, chuyện càng ngày càng lớn.
Hay là, chuyện Lưu công công bị phạt có liên quan tới Tiền cô cô?
Nếu không, nàng thật sự nghĩ không ra lí do hoàng đế phạt ông ta.
Tiền cô cô nói: “ Sáng mai, nô tỳ sẽ đem chuyện này thưa với bệ hạ. Chuyện nô tỳ cầu hai vị, xin hai vị bỏ qua cho.”
Tô Mạt không nhiều lời nữa, kéo Hoàng Phủ Cẩn cáo từ, tập họp với mấy người A Lí về Vương phủ.
Tô Mạt băn khoăn:“Sao bệ hạ phạt Lưu công công?”
Chuyện này đúng là nhức đầu.
Thấy nàng rối rắm, Hoàng Phủ Cẩn không đành lòng, nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:“Có lẽ ta biết.”
“Chàng biết?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm:“ Lúc trước ta không nói vì sợ nàng lo, việc này chỉ sợ có liên quan tới Vu Hận Sinh.”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn:“Vu hận sinh?”
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc: “ Hắn có thể là con thứ hai của hoàng hậu trước.”
“A?” Tô Mạt tròn mắt: “ Thật sao?”
Hoàng Phủ Cẩn trịnh trọng gật đầu: “ Chính miệng hắn nói với ta.”