Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 57




"Đan Vân Sơ, người đàn ông trong tấm ảnh là ba em sao?" Diệp Tuyền Vũ trực tiếp vào chủ đề.

Đan Vân Sơ nhìn hình, cô không nhớ có tấm hình này, Tiểu công chúa kiếm ở đâu ra vậy? Tuy nhiên người bên trong đúng là Diệp Tử Đồng, điều này không thể nào phủ nhận.

"Đúng." Đan Vân Sơ không phủ nhận.

"Hai người làm sao lại ở chung?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói có chút chua ngoa hỏi, trong lòng nàng khó chịu, tại sao người Đan Vân Sơ thích lại là ba của mình, tại sao hết lần này tới lần khác là ba của mình, cảm giác này thật là hỏng bét.

"Cái gì gọi là ở chung?" Đan Vân Sơ giọng nói lạnh xuống, mặc dù mình năm đó cùng Diệp Tử Đồng có cái gì, hiện tại cũng không cần Diệp Tuyền Vũ chỉ trích, huống hồ căn bản là không có gì.

Hai người đó là như thế, lúc ngọt ngào, chán ngọt thì ầm ĩ, một chút cũng không nhường nhau.

"Ông ấy là ba của em!" Diệp Tuyền Vũ đề cao âm lượng, nếu người này không phải là ba mình, trong lòng nàng giờ phút này sẽ không giống như có vật gì đâm qua, bị đâm trong lòng rất không thoải mái.

"Thì sao?" Đan Vân Sơ thờ ơ hỏi ngược lại, cô cảm thấy Diệp Tuyền Vũ cố tình gây sự, lúc mình biết Diệp Tử Đồng, hoàn toàn không biết Diệp Tuyền Vũ, mình nào biết đâu rằng Diệp Tuyền Vũ là con gái của Diệp Tử Đồng! Hơn nữa chuyện đã mười mấy năm, mình cũng không muốn nhớ, hút thuốc lá, say rượu, chơi hàng cấm, hiện tại nhớ tới cũng muốn tự đánh mình. Nếu như Đan Vân Sơ không gặp Diệp Tử Đồng trước, thì Diệp Tuyền Vũ lúc gặp Đan Vân Sơ có phải là thấy rất kém cỏi hay không? Nếu bắt cô phải định nghĩa về Diệp Tử Đồng, thì là một người đàn ông rất đặc biệt, gần giống ba Đan, nhưng không phải quan hệ tình yêu, có lẽ giống chú cháu.

"Vậy chị từng thích ông ấy sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, Diệp Tuyền Vũ rất để ý vấn đề này.

"Diệp Tuyền Vũ, đừng chọc chị tức giận, hiện tại chị chỉ xem ông ấy là trưởng bối, chị không muốn ầm ĩ vấn đề này, đề tài này đến đây là ngừng." Đan Vân Sơ không thích nói về mình trước kia, không đáng nhớ, Đan Vân Sơ nói xong đi vào phòng tắm, đem Diệp Tuyền Vũ bỏ ở ngoài cửa. Đan Vân Sơ tâm tình cũng có chút phiền não, bị Diệp Tử Đồng hỏi đúng vấn đề mình phiền muộn, mẹ nếu biết mình thích phụ nữ thì sẽ như thế nào? Đan Vân Sơ đem nước lạnh tạt vào trên mặt, trừ phi... trừ phi mình giấu diếm mẹ cả đời, có lẽ được, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng lại giấu diếm ba mẹ, Đan Vân Sơ sinh ra tội lỗi, từ trước đến nay, mình gạt ba mẹ làm bao nhiêu chuyện hoang đường, nếu như ngày nào đó bị vạch trần, Đan Vân Sơ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, Đan Vân Sơ vội vàng bỏ dở suy nghĩ của mình, đây chính là tính cách đà điểu.

Nhưng có một số việc là như thế, mình càng sợ nó xảy ra, xác suất nó xảy ra lại càng lớn, trời cao thích đùa người nhát gan.

Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ đóng cửa lại, tự giam mình ở phía ngoài, có chút giống như chỉ có mình để ý chuyện này, lý trí biết tự nói với mình, quên đi, chuyện đã qua thì cho qua đi, nhưng trong lòng chính là có vướng mắc. Nếu thái độ của Đan Vân Sơ tốt hơn, đường hoàn giải thích, thì có lẽ đã không ầm ĩ, đằng này vẻ mặt lại tỏ ra không nhẫn nại, Diệp Tuyền Vũ không tức giận mới kỳ quái.

Đan Vân Sơ từ phòng tắm đi ra, thấy Diệp Tuyền Vũ không để ý tới mình, muốn rùng mình, Đan Vân Sơ hất đầu, mới vừa đem một phiền não bỏ ra khỏi đầu, Tiểu công chúa lại đem đến phiền phức khác.

"Được rồi, em tới đây, em không phải là muốn biết chị và ba em tại sao lại quen nhau sao, em tới đây, chị sẽ nói cho em biết." Đan Vân Sơ không tình nguyện nói.

Diệp Tuyền Vũ bất động, không lên tiếng, không thèm nhìn, điều này làm cho Đan Vân Sơ giận, cô gái chết tiệt này, rõ ràng là nhiều chuyện, có cần phải như thế không.

Đan Vân Sơ nhích tới gần Diệp Tuyền Vũ, cô muốn chỉnh đốn cô gái này, không có chuyện gì lại đi tìm chuyện gây sự.

Ý định ban đầu của Diệp Tuyền Vũ là muốn chiến tranh lạnh, tuy nhiên phát hiện vẻ mặt Đan Vân Sơ âm tình bất định, vẻ mặt có chút dọa người, làm cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy ủy khuất, đáng ghét, người ta trong lòng không thoải mái, không dụ dỗ coi như xong, còn làm sắc mặt đó.

Nhưng thực tế, nàng quả thật sợ Đan Vân Sơ biến sắc, chứng tỏ Đan Vân Sơ đang mất kiên nhẫn.

"Muốn làm gì?" Diệp Tuyền Vũ khí thế yếu đi, không tình nguyện hỏi.

"Đánh mông em!" Đan Vân Sơ lật ngã Diệp Tuyền Vũ, hung tợn nói.

"Chị dám!" Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới cơn tức giận của Diệp Tuyền Vũ liền nổi lên, lớn như vậy, chưa từng bị nhục nhã như vậy, quá mất mặt, hiện tại Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Ai kêu em nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là không có, hết lần này tới lần khác làm cho chị trong lòng không thoải mái!" Đan Vân Sơ oán trách nói.

"Này! Chị không thoải mái, chẳng lẽ trong lòng em thoải mái sao?" Diệp Tuyền Vũ không tự chủ đề cao âm lượng.

"Tiểu công chúa trong lòng không thoải mái sao, nơi này hay là... nơi này..." Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ đè ở trên giường, tay ở trên người Diệp Tuyền Vũ làm bậy.

"Đan Vân Sơ, cấm giở thủ đoạn, chị thành thật khai ra, chị và ba em rốt cuộc tại sao quen biết?" Diệp Tuyền Vũ đẩy tay Đan Vân Sơ ra, phản công đem Đan Vân Sơ đặt ở phía dưới.

Xem ra hai người này ầm ĩ nhanh, hòa thuận cũng nhanh.

"Tiểu công chúa, em không đứng dậy, làm sao chị nói đây?" Đan Vân Sơ thật ra không muốn nói, nhưng vì Tiểu công chúa nhàm chán này muốn, không có cách nào khác, là Tiểu công chúa hẹp hòi thích ăn giấm chua.

"Đó, đại khái là như vậy." Đan Vân Sơ đem chuyện mười mấy năm trước nói ra một lần, bỏ bớt không ít.

"Tóm lại, Đan Vân Sơ chị có yêu mến, nếu không một lão già, chị tại sao lại cảm thấy hấp dẫn đây?" Diệp Tuyền Vũ nghe xong trong lòng dễ chịu một chút, nhưng vẫn không quên trách mắng Đan Vân Sơ.

"Lão già kia là ba em." Đan Vân Sơ cười, nghe giọng nói Tiểu công chúa, giống như đem Diệp Tử Đồng ghét bỏ như lão già ở ngoài đường, nhưng lão già này không phải ai khác chính là ba của Tiểu công chúa a.

"Chị nói giúp ông ấy, chị còn cảm thấy ông ấy hấp dẫn sao?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói có chút chua, ăn dấm chua từ ba mình, mùi vị này một chút cũng không tốt.

"Không có, chị nên cảm ơn ông ấy, đã sinh ra một người con gái xinh đẹp như vậy, làm chị say mê." Đan Vân Sơ đùa giỡn nói, cũng câu tối nay Diệp Tuyền Vũ nghe lọt tai nhất.

"Không khác nhau lắm." Diệp Tuyền Vũ hiếm thấy mỉm cười.

"Bây giờ nhìn thấy ông ấy có cảm giác rất giống ba của chị, oa, vậy chúng ta giống như loạn luân sao?" Đan Vân Sơ hưng phấn hỏi.

"Ngừng, em không muốn có người chị như chị, đừng làm rối quan hệ!" Nhìn vẻ mặt Đan Vân Sơ hưng phấn, tà ác, thực muốn gõ một cái, ba cũng thiệt là, trong nhà có con gái xinh đẹp như vậy không cưng chiều, tại sao đi ra ngoài cưng chiều con gái nhà người ta chứ, thực dài tay ra bên ngoài lừa gạt!

Thật ra thì Diệp Tử Đồng cũng là vô cùng cưng chiều Diệp Tuyền Vũ, nhưng là Diệp Tuyền Vũ được quyết định làm người thừa kế, thời gian con gái báo hiếu cho ba cũng không nhiều, về sau hầu như Diệp Tuyền Vũ lại đều xoay quanh Đan Vân Sơ.

"Em mà biến thành em gái của chị, cảm giác cấm kỵ, kích thích tốt nga!" Đan Vân Sơ môi sát bên tai Diệp Tuyền Vũ, ám muội mà tà ác nói.

"Đan Vân Sơ, chị biến thái sao!" Diệp Tuyền Vũ cảm giác được môi Đan Vân Sơ ngậm vành tai mẫn cảm của mình, thân thể lập tức nhạy cảm phản ứng, thân thể của mình rất hưng phấn, Diệp Tuyền Vũ có chút hối hận nghĩ đến.

"Thỉnh thoảng vui đùa một chút làm diễn viên cũng không tệ." Đan Vân Sơ ý tưởng đột phát nói.

"Đan Vân Sơ, chị là tên gian ác!" Còn đóng vai diễn như vậy. Ai biết ngày sau hứng thú của Đan Vân Sơ có thể hay không càng ngày càng biến thái, nhưng là không thể phủ nhận khẩu vị của Đan Vân Sơ càng ngày càng nặng.

"Ngộ nhỡ chúng ta là chị em, vậy nhất định là em gái dụ dỗ chị gái chơi trò đen tối, em gái Tiểu công chúa vẫn hết sức dụ dỗ chị gái vô cùng trong sáng đây..." Đan Vân Sơ nghiện, miêu tả làm ra một bộ dạng vô cùng gian ác, ngón tay cũng không rãnh rỗi đang di chuyển ở trên người Diệp Tuyền Vũ.

"Nói như vậy, khả năng chị gái dụ dỗ em gái tương đối lớn..." Diệp Tuyền Vũ giọng nói có chút không ổn định phản bác, Diệp Tuyền Vũ cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, thân thể một khi rơi vào trong tay Đan Vân Sơ, cảm giác giống như không phải của mình, tất cả cảm giác đều bị Đan Vân Sơ khống chế.

"Nhưng trên thực tế chính là Tiểu công chúa dụ dỗ chị trước, là ai chơi xấu lúc ở nhà chị, tắm rửa xong, mặc áo sơ mi của chị, cũng không mặc quần lót ở trước mặt chị lúc ẩn lúc hiện, là ai cố ý uống rượu say, yêu thích chạm vào người chị, còn để cho chị cỡi quần áo cho mình đi tắm, còn có..."

Tiểu công chúa có ý định dụ dỗ chị, tới một ngày chẳng biết tại sao đột nhiên phát hiện xinh đẹp thật là tốt, hơn nữa cô gái kia càng ngày càng nghiện Diệp Tuyền Vũ.

Diệp Tuyền Vũ mặt thoáng đỏ, chán ghét Đan Vân Sơ này, tại sao lại nói chuyện trước kia chứ, nhưng mà bởi vậy mới có thể thấy được, Đan Vân Sơ lúc ấy chính là ngụy quân tử, rõ ràng là động tà niệm rồi, nếu không tại sao có thể nhớ rõ ràng như thế! Câu dẫn, thế nào, câu dẫn tới tay không được sao, quá trình không quan trọng, quan trọng là... kết quả, Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến, bất quá Đan Vân Sơ bây giờ nếu có thể câm miệng thì tốt rồi!

Môi Diệp Tuyền Vũ dán lên môi Đan Vân Sơ còn đang mở, ngón tay có chút vội vàng vuốt ve lưng Đan Vân Sơ, nàng rất rất thích Đan Vân Sơ, nàng không biết mình trời sinh có phải yêu thích phụ nữ hay không, nhưng nàng chỉ thích một người, chính là Đan Vân Sơ, người phụ nữ nàng muốn chỉ có Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy đối với Đan Vân Sơ, có một loại khát khao vĩnh viễn cũng không thể thỏa mãn.

"Tiểu công chúa, mỗi lần em muốn chị, giống như muốn đem xương của chị hủy đi rồi phục hồi lại, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc." Đan Vân Sơ oán giận nói.

"Chị tốt hơn em ở chỗ nào, trên người của em cũng đều là dấu hôn cùng vết cắn, chị thì biết thương hoa tiếc ngọc sao?" Diệp Tuyền Vũ không khách khí mắng trả lại.

"Đều do bộ dạng Tiểu công chúa quá mê người, không thể trách chị được." Đan Vân Sơ vô tội nói.

"Em cũng vậy, bộ dạng của chị làm cho em muốn khi dễ chị." Diệp Tuyền Vũ khiêu mi nói.

"Tiểu công chúa, chúng ta có cần bồi bổ hay không?" Đan Vân Sơ hỏi, hàng đêm "sênh ca" nghe nói rất hao tổn tinh lực, nhưng mà thấy sắc mặt Tiểu công chúa càng ngày càng tốt, da cũng vậy, kiều diễm ướt át, làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn. Đan Vân Sơ cũng thấy rõ sắc mặt mình cũng tốt lên rất nhiều, chẳng lẽ đây là sức mạnh của ái tình sao?

"Em trẻ tuổi không cần bồi bổ, chị nha, thân thể hư nhược, phải bồi bổ cho tốt." Diệp Tuyền Vũ nghiêm túc trả lời, Đan Vân Sơ là nên bồi bổ thân thể, thường bị làm ngất ở trên giường.

"Rõ ràng là em không biết tiết chế!" Không phải chỉ một lần, mỗi lần nói chuyện đó, rất đáng ghét, chưa làm cho Tiểu công chúa ngất một lần, đáng hận, em ấy thể lực chính là so với mình tốt!

"Vậy tối nay chị và ba em nói cái gì?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, thiếu chút nữa nàng đã quên chuyện này.

"Ông ấy hỏi chị, ba mẹ chị có thể chấp nhận chị thích phụ nữ sao? Lúc đó chị rất buồn." Đan Vân Sơ dúi đầu vào cổ Diệp Tuyền Vũ, trên người Diệp Tuyền Vũ rất thơm, phụ nữ có cái gì không tốt, thơm quá à.

"Cho nên vừa rồi chị cảm thấy rất phiền, đối với em rất khó chịu." Diệp Tuyền Vũ an ủi Đan Vân Sơ vuốt mái tóc dài mềm mại hỏi, nói như vậy, tạm thời tha thứ Đan Vân Sơ, nghĩ đến mẹ Đan, Diệp Tuyền Vũ trong lòng cũng có chút lo lắng.

"Nào có khó chịu với em, rõ ràng là giọng nói của em không tốt." Tiểu công chúa là ăn cướp còn la làng.

"Chị tính thế nào đây?" Diệp Tuyền Vũ tò mò hỏi, rõ ràng tình cảm chẳng qua là chuyện của hai người, nhưng lại liên lụy đến gia đình, đáng ghét!

"Chị không biết nữa, chị nghĩ mẹ chị không thể chấp nhận, chị sẽ giấu diếm bà cả đời, điều kiện trước tiên là chúng ta có thể ở chung một chỗ cả đời." Đan Vân Sơ giả bộ thoải mái nói.

"Dù sao em cũng quyết định thích chị cả đời, cũng không biết chị có thay lòng đổi dạ hay không." Diệp Tuyền Vũ nói nghiêm túc, giấu diếm cả đời, dù sao cũng là một phương pháp tiêu cực, Đan Vân Sơ tới cùng còn chưa thể vì mình mà cái gì cũng không muốn, quên đi, dù sao mình đối với cô vẫn là sâu sắc hơn, mình biết chuyện này về sau sẽ không dễ dàng.

"Cũng đúng nga, Tiểu công chúa xinh đẹp, thích cả đời cũng sẽ không chán... Ai da... Đau..." Tiểu công chúa là cẩu a, cắn thật đau, Đan Vân Sơ cảm thấy bả vai có thể đã chảy máu, nhất định sẽ lưu lại dấu răng.

"Em thích chị bao lâu, chị cũng phải yêu thích em như thế, chỉ cho so với em dài hơn, không cho phép ngắn hơn, nếu không em cắn chết chị!" Diệp Tuyền Vũ nghiêm túc nói, nàng không sao tưởng tượng Đan Vân Sơ đáp lại tình cảm của mình, làm cho mình hoàn toàn trầm luân, bỏ rơi mình, thích người khác, nàng rất ghét giả thiết này.

"Tiểu công chúa là tiểu bá vương, Tiểu công chúa nên học ôn nhu một chút, nếu không có ngày bị em hù chạy mất!" Đan Vân Sơ nắm mũi Diệp Tuyền Vũ, oán trách nói.

"Em không có ôn nhu sao?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói ôn nhu hỏi.

"Đúng vậy! Tiểu công chúa ôn nhu nhất!" Đan Vân Sơ cảm thấy buồn cười, lúc này mới giả bộ ôn nhu, bản chất chính là một con cọp cái.

"Đan Vân Sơ, chị cười giả dối!" Diệp Tuyền Vũ nói.

"Tiểu công chúa, em cũng là giả bộ!" Đan Vân Sơ đấu võ mồm sẽ không dễ dàng thua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.