Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 30




Đan Vân Sơ ôm Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ mềm yếu như không có xương dựa sát vào Đan Vân Sơ, mùi rượu nồng nặc khiến Đan Vân Sơ đến giờ vẫn còn nhíu mày.

"Làm gì mà dựa sát như vậy, tôi còn không dự định giải hòa a." Đan Vân Sơ lầm bầm, cô mới không muốn để ý đến Diệp Tuyền Vũ, nếu không phải nghĩ đến lòng hảo tâm của Tuyền Vũ ngày hôm qua, thì chỉ có thánh nhân mới để ý đến cô ta.

Quỷ hẹp hòi Đan Vân Sơ, tâm mắt lúc nào mới có thể lớn lên một chút đây, Diệp Tuyền Vũ thầm nghĩ, thế nhưng thân thể hướng đến Đan Vân Sơ càng thêm chặt hơn, cô yêu thích cảm giác được Đan Vân Sơ ôm.

"Uống đến muốn nhão ra như bùn lầy, hôi chết, khó coi chết đi được, chỉ biết gây phiền toái cho tôi, lần sau không được phép uống rượu, nếu còn uống say, tôi sẽ đem cô ném ra đường..." Đan Vân Sơ oán hận nói, tiểu công chúa từ lúc về nước, liền đem đến cho mình không biết bao nhiêu phiền phức, ức hiếp mình đến mức trở nên cáu giận mới hài lòng sao? Đan Vân Sơ không phát hiện trong lời nói của mình, ngoại trừ oán giận vẫn còn mang theo một ít quan tâm.

Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ mở miệng nói, thực sự giống y như một bà bác lải nhải, thế nhưng vô cùng đáng yêu, mẹ cô nếu không phải mất sớm, có lẽ cũng sẽ lải nhải như thế, cảm giác được quan tâm, tựa như vòi ốc sên, tuy mềm mại tưởng chừng như yếu ớt vô dụng nhưng lại có thể chạm đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn.

"Đan Vân Sơ, tôi đột nhiên phát hiện cô thật đáng yêu..." Diệp Tuyền Vũ đột nhiên ôm lấy eo của Đan Vân Sơ, cười đến vẻ mặt mị hoặc, gương mặt vì rượu mà đỏ ửng, hơn nữa vốn đã rất xinh đẹp, nên càng vô cùng kinh diễm, làm cho Đan Vân Sơ thấy có chút u mê.

Làm gì mà cười đến mức yêu nghiệt như vậy, lại muốn câu dẫn mình sao, thực là phóng đãng, ai mà biết đã dùng dáng vẻ tươi cười này đi câu dẫn bao nhiêu người rồi, mình mới không dễ dàng mắc câu như vậy, Đan Vân Sơ thu hồi tầm mắt của mình.

"Tôi không chấp nhận từ đáng yêu, cô có thể nói tôi mỹ lệ trưởng thành, gợi cảm mê người." đáng yêu thỉnh thoảng đặt trên người tiểu công chúa còn được, mình với hai từ này không thể nào đặt cùng một chỗ được.

"Cô thực đáng yêu..." Diệp Tuyền Vũ giống như một tiểu nữ sinh hét lên, tựa hồ như đang làm nũng, lúc đại não Đan Vân Sơ hiện lên hai từ này, cảm giác thực quỷ dị, hơn nữa đây là cái tình huống gì, cô cảm thấy Diệp Tuyền Vũ càng ngày càng không an phận dùng thân thể mềm mại của cô ấy mà cọ sát vào thân thể mình, loại cảm giác này làm cho Đan Vân Sơ có chút khô nóng.

"Cô đi tẩy sạch mùi rượu cho tôi, không thì không cho cô lên giường ngủ." Đan Vân Sơ dìu Diệp Tuyền Vũ đến phòng tắm, mở nước cho Diệp Tuyền Vũ, muốn nhanh chóng thoát hỏi hiện trường, tiểu công chúa trừ lúc cùng mình cãi nhau, thì liền nghĩ cách câu dẫn mình, tiểu công chúa thật là yêu nghiệt!

"Tay chân tôi không có lực, không cởi quần áo được, cô giúp tôi một chút a..." Diệp Tuyền Vũ giữ chặt ống tay áo Đan Vân Sơ, nũng nịu nói, ánh mắt khẩn thiết, Đan Vân Sơ híp mắt nhìn Diệp Tuyền Vũ, nghi ngờ độ thành thật của lời nói.

Lúc này Diệp Tuyền Vũ bước vào bồn tắm, động tác lung lay như sắp ngã, "Pặc!" một tiếng, khuôn mặt Diệp Tuyền Vũ dán vào tường. "Đau quá..." Tuyền Vũ đại não đúng là thanh tỉnh, thế nhưng tay chân thì thực sự không nghe theo sai bảo.

"Đáng đời, ngày nào đó dung nhan bị hủy, lúc đó có mà khóc chết đi!" Đan Vân Sơ châm chọc nói, thế nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy, ngón tay bắt đầu cởi quần áo giúp Diệp Tuyền Vũ.

"Ghét nhất Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ nói thật nhỏ, đồ giậu đổ bìm leo.

"Ghét sao còn ở lì không đi?" Đan Vân Sơ thuận miệng nói.

Diệp Tuyền Vũ không nói gì, ngoan ngoãn để Đan Vân Sơ thay mình cởi đồ, đến khi chiếc áo được cởi xuống, bàn tay lạnh lẽo của Đan Vân Sơ chạm vào da thịt mềm mại của Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ thình lình cảm thấy lạnh mà co rút người, thân thể lại hướng về Đan Vân Sơ, bản năng muốn được sưởi ấm.

Đan Vân Sơ cùng lúc bị thị giác lẫn xúc giác tập kích, trên người đang có thứ áp lên, so với bông còn mềm mại hơn, loại cảm giác quỷ dị lại bắt đầu lan toả, tay Đan Vân Sơ tăng tốc nhanh hơn, mở nút gài áo ngực Diệp Tuyền Vũ, ngón tay cũng trượt xuống mở khóa kéo váy Diệp Tuyền Vũ, váy cùng áo ngực đồng thời rơi xuống, dáng người nóng bỏng của Diệp Tuyền Vũ lộ ra không sót cái gì.

"Cái kia... cô tự giải quyết đi!" Đan Vân Sơ có phần nói lắp, đứng ở nơi này làm cô cảm thấy thực quỷ dị.

"Ân." Diệp Tuyền Vũ gật đầu, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, dường như là ngây thơ thẹn thùng, Đan Vân Sơ mới nhìn lên, cảm thấy Diệp Tuyền Vũ hôm nay thật sự rất quỷ dị, vô duyên vô cớ gây sự với mình, sau đó lại làm nũng như mèo con, cuối cùng là câu dẫn mình nhưng bản thân lại ngây thơ đỏ mặt, ai có thể cho tôi biết, Diệp Tuyền Vũ hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?

Bất quá Đan Vân Sơ vẫn là nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, Diệp Tuyền Vũ rất có tư chất câu dẫn người khác, ánh mắt mị hoặc như tơ, vóc người nóng bỏng, nếu mình không phải là phụ nữ, thật có thể đã bị cô ấy câu dẫn. Vạn lần may mắn vì bà mụ nặn mình thành phụ nữ, không đúng, tiểu công chúa chính là yêu thích phụ nữ, Đan Vân Sơ cảm thấy đầu óc mình có điểm hồ đồ.

Diệp Tuyền Vũ tựa vào thành bồn tắm, cô không biết mình là bị làm sao nữa, lúc Đan Vân Sơ giúp cô cởi đồ, trống ngực bất giác đập nhanh hơn, rõ ràng không phải là lần đầu lõa thể trước mặt Đan Vân Sơ, nhưng lại cảm giác cứ như lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy thân thể, vì thế mà sinh ra cảm giác ngượng ngùng...

Đan Vân Sơ liếc nhìn đồng hồ, không phải là chết đuối trong đó rồi chứ, đã hơn nửa giờ, còn chưa ra.

"Tiểu công chúa, tắm xong chưa?" Đan Vân Sơ gõ cửa phòng tắm, phát hiện cửa phòng tắm căn bản không chốt, nhìn vào thì thấy Diệp Tuyền Vũ đang ngủ trong bồn tắm, nước đã có chút lạnh.

"Thật là luôn khiến cho người khác phải lo lắng." Nếu lỡ bị cảm, người xui xẻo vẫn là mình.

"Này, đứng lên coi!" Đan Vân Sơ lay lay Diệp Tuyền Vũ vài cái, Diệp Tuyền Vũ không phản ứng, Đan Vân Sơ có chút đau đầu, cô thật không có thể lực tốt đến nỗi có thể ẵm một người thể trọng ngang bằng mình.

Đan Vân Sơ kéo Diệp Tuyền Vũ từ trong nước lên, thân thể ướt sũng lộ ra trong không khí, khoe ra cả một vườn xuân sắc, Đan Vân Sơ không khách khí quan sát một phen, ân, đẹp như tranh nhất định mê người! Đan Vân Sơ một tay khó khăn đỡ Diệp Tuyền Vũ, tay khác cầm lấy khăn tắm quấn quanh thân thể Tuyền Vũ, sau đó phải dùng hết sức lực mới đưa được Diệp Tuyền Vũ tới bên giường.

Đan Vân Sơ đắp mền cho Diệp Tuyền Vũ, lúc đắp xong đang muốn đứng lên, đột nhiên bị một lực kéo mạnh xuống làm cho Đan Vân Sơ ngã nhào lên người Diệp Tuyền Vũ.

"Cô tỉnh dậy khi nào?" Đan Vân Sơ hỏi, đừng nói với mình là đã tỉnh ngay từ đầu nha!

"Lúc cô lay tôi." Diệp Tuyền Vũ vô tội nói.

"Vậy mắc mớ gì lại giả vờ ngủ hả, cô có biết tôi phải vất vả lắm không!" Đan Vân Sơ phóng đại âm lượng, bất mãn nói.

"Đan Vân Sơ!" Tuyền Vũ biết rõ, thế nhưng cô thích Đan Vân Sơ vì cô mà bận rộn.

"Cái gì?" Đan Vân Sơ lúc này mới chú ý, cô vẫn còn ghé vào người Diệp Tuyền Vũ, khuôn mặt hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm trên người Diệp Tuyền Vũ.

"Sau này tôi không nổi giận với cô, cô muốn làm triển lãm tranh hoặc mở hội đấu giá thì nói với tôi, đừng đi tìm Lý Hân có được không?" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí nũng nịu, lại giống như khẩn cầu, khiến Đan Vân Sơ có chút ngạc nhiên, cũng không biết nên nói cái gì.

Diệp Tuyền Vũ hơi ngẩng đầu, khuôn mặt ngày càng gần Đan Vân Sơ, hơi thở phả ra chạm vào chóp mũi Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cảm thấy chóp mũi có chút ngứa ngáy, tựa hồ như ngứa đến tận tâm gan, môi Diệp Tuyền Vũ muốn dán lên môi Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ hơi lui về phía sau, Diệp Tuyền Vũ lại nhích môi đến gần hơn, lần này Đan Vân Sơ đã quên lui bước, thập phần muốn cự tuyệt nhưng vẫn còn bộ dạng tiểu thụ.

Môi Diệp Tuyền Vũ cuối cùng cũng đặt lên môi Đan Vân Sơ, bắt đầu chỉ là nhẹ nhàng thăm dò, Đan Vân Sơ có chút né tránh, thế nhưng không cật lực kháng cự, điều này chứng tỏ Đan Vân Sơ không chán ghét mình, làm Diệp Tuyền Vũ thầm mừng trong lòng, Diệp Tuyền Vũ đặt tay lên cổ Đan Vân Sơ, kéo môi hai người dán chặt vào nhau hơn, Tuyền Vũ cạy mở khoang hàm Đan Vân Sơ, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò lưỡi của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ chống cự ngày càng yếu ớt, thậm chí đã bắt đầu đáp lại Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ ý thức được Đan Vân Sơ đang hôn đáp trả mình, cô hôn đến càng thêm mãnh liệt, tựa như một ngọn lửa cực nóng, bùng nổ, Tuyền Vũ không kìm được phát ra thanh âm "ưm" một tiếng trầm thấp nghe vô cùng tuyệt vời....

Cũng không biết hai người hôn nồng nhiệt kéo dài trong bao lâu, Đan

Vân Sơ cảm giác mình có chút thở không thông, lúc này Diệp Tuyền Vũ mới buông môi cô ra.

Đan Vân Sơ nhìn môi Diệp Tuyền Vũ đỏ au, bờ vai hơi lộ ra, gợi cảm đến không gì sánh bằng, Đan Vân Sơ lùi lại mấy bước: "Tôi... đi tắm, cô ngủ trước đi." Nói xong liền nhanh chóng trốn vào phòng tắm.

Đan Vân Sơ nhìn môi mình trong kính, có chút sưng đỏ, nhưng lại dị thường gợi cảm, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn ra được là mới bị nhấm nháp qua.

Tiêu rồi.... Thân thể mình thực sự có phản ứng, mình với Diệp Tuyền Vũ lúc hôn thực sự có cảm giác, đều là Diệp Tuyền Vũ, đáng ghét, vẫn luôn dùng sắc đẹp tuyệt trần rù quến mình...

Diệp Tuyền Vũ nở nụ cười, cười đến mức vẻ mặt yêu mị, Đan Vân Sơ không sợ trời không sợ đất kia vừa nãy tựa hồ như là chạy trối chết, nhớ tới nụ hôn quá mức nồng nhiệt ban nãy, Diệp Tuyền Vũ không thể nào ngưng cười được.

Diệp Tuyền Vũ nhìn đồng hồ, đã một tiếng rồi, Vân Sơ vẫn còn trốn ở bên trong, làm đà điểu sao? Không lẽ đối với mình có phản ứng thực sự làm cô ấy khó chấp nhận đến thế sao? Nụ cười Diệp Tuyền Vũ chợt ngưng bặt, đúng lúc này, Đan Vân Sơ chầm chậm đi ra, thoạt nhìn chính là bộ dạng thiểu não.

Sau đó lấy một cái mền khác quấn lấy mình, tiếp tục làm đà điểu.

"Cô sợ sao?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Tôi có gì phải sợ?" Đan Vân Sơ tuyệt đối dù có bị đánh đến sưng mặt cũng vẫn đinh ninh là do mình mập mạp.

"Chúng ta lại hôn tiếp." Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ ở đó phô trương thanh thế, tâm tình tốt lên rất nhiều.

"Tôi không có đói khát như cô, đi ngủ!" Đan Vân Sơ tắt đèn ngủ ở trên đầu giường, kết thúc câu chuyện, cô buồn ngủ, dù sao mình cũng 30 tuổi, bị một cô gái xinh đẹp sắc dụ là chuyện bình thường, Đan Vân Sơ am thầm tự an ủi mình, chuyện trọng yếu bây giờ, là ngủ một giấc, đem những suy nghĩ loạn thất bát tao kia ném ra khỏi đầu...

Đan Vân Sơ quyết định xem nụ hôn kia là do sai lầm vì bị sắc dụ, né tránh, đồng thời cố tình tách khỏi Diệp Tuyền Vũ, thái độ lảng tránh có phần làm cho Diệp Tuyền Vũ chán nản, rồi lại không biết làm sao. Loại cảm giác này, tựa như quả đấm đánh vào không khí, không hề có chút hả giận, làm cho người ta vô cùng buồn bực và phẫn nộ.

Cuộc đấu giá rất nhanh cũng đã đến, càng đến gần thời gian đấu giá, Diệp Tuyền Vũ tâm tình càng thêm nóng nảy, mà Đan Vân Sơ lại coi như không hề có việc gì, thoải mái vui chơi ăn uống.

Cuộc đấu giá diễn ra lúc 3h trưa, Lý Hân đã sớm lái xe chờ Đan Vân Sơ ở dưới lầu, Diệp Tuyền Vũ trừng mắt nhìn Đan Vân Sơ bị rước đi, tâm tình nóng giận đến muốn giết người.

Trận đấu giá này, nhất định sẽ rất náo nhiệt a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.