Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 2




Đan Vân Sơ hận mình lằng nhằng không sớm đi ra khỏi cửa, vì vậy mới phải nhận cuộc gọi không mong muốn này, chính mình đã bị nàng quên sạch trong ba năm trời, nay đột nhiên lại gọi điện, làm Đan Vân Sơ nhất thời ngồi bất động.

"Đan Vân Sơ!" Thanh âm bên trong có chút quen tai khiến Đan Vân Sơ nhanh chóng cúp máy.

Điện thoại một lần rồi một lần nữa lại vang lên, khiến Đan Vân Sơ có chút buồn bực, đáng giận hơn khi giờ đương là lúc cần vui vẻ đón năm mới, cô còn phải vội vàng về quê ăn tết, nếu không đi thế nào cũng bị trưởng bối trong nhà cằn nhằn tới chết.

Điện thoại rất nhanh chuyển đến giọng nói từ hộp thư thoại, "Đan Vân Sơ, tôi biết chị nhận được điện thoại của tôi, bây giờ tôi đang ở sân bay Cao Khi, trong vòng nửa giờ tới đón tôi, không được đến muộn, không cho phép đi muộn!" Ngữ khí bá đạo không hề thương lượng vang lên.

Diệp Tuyền Vũ, cô gái làm cho mình bán đứng thân thể để đổi lấy công danh thành tựu, lúc mình đang đứng ở đỉnh vinh quang, liền đem mình từ trên mây đột ngột đẩy xuống, khiến mình nếm trải mùi vị rơi xuống tận cùng vực thẳm, nhưng suy cho cùng thì hết thảy đều là do nàng cấp cho, có lấy về cũng là hiển nhiên, chỉ là không hiểu khi đó Diệp Tuyền Vũ vì cái gì lại làm như vậy, lấy hết tất cả đến cuối cùng khiến mình trở thành một giáo viên hội họa nhỏ nhoi tại trường tiểu học.

Mình và Diệp Tuyền Vũ biết nhau mười một năm, nhưng thực sự cùng nhau nảy sinh quan hệ thời gian chỉ có hai năm, hai năm ấy vẫn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng bận rộn với việc kinh doanh bất động sản, còn mình thì tất bật xây dựng triển lãm tranh lưu động quốc tế, một vài lần quan hệ thân thể chính là để duy trì quan hệ của cả hai, sau lại ba năm chẳng liên lạc, Đan Vân Sơ nghĩ hai người sẽ không còn lí do gì xuất hiện cùng nhau, từ nay về sau mạnh ai nấy sống.

Đột nhiên ngộ ra bản tính bốc đồng cuồng ngạo thật là chỉ có ở lúc tuổi còn trẻ, khi Đang Vân Sơ bị thế giới tàn khốc này mài đi bản tánh cao ngạo cuồng danh vọng ấy, cũng đã chầm chậm phát hiện cô cùng Diệp Tuyền Vũ kí khế ước kia một chút cũng không thích hợp, năm đó cô bất quá là bị giấc mộng phù hoa làm cho đầu óc u mê. Năm ấy tất cả mộng tưởng đều như pháo hoa phát sáng vô cùng rực rỡ, mà sau khi ánh sáng rực rỡ ấy tàn lụi trong đêm, Đan Vân Sơ chỉ còn lại trống rỗng cùng tự suy ngẫm, cuối cùng quyết định thoát ly khỏi cái cuộc sống không chút thú vị này.

Đều tại Diệp Tuyền Vũ kia trở chứng, đương không tiểu công chúa lại đột ngột gọi điện thoại tới, khiến mình nhớ tới chuyện bản thân đã không còn trẻ, năm đó hùng tâm tráng trí trong người giờ như đã ngủ đông, cũng theo tuổi già mà dần biến mất. Hai mươi chín chớp mắt đã thành phụ nữ ba mươi, ba mươi quả nhiên là cái hố của phụ nữ, phụ nữ ba mươi tuổi không bao giờ... có thể giống lúc hai mươi tuổi cuồng ngạo nữa.

Đan Vân Sơ ngồi trên ghế sa lon, lo lắng không biết nên đi hay không, nếu không đi, ắt hẳn với tính khí bá đạo ngang ngược của Diệp Tuyền Vũ, chắc chắn sẽ không để mình sống dễ chịu, còn nếu đi, Đan Vân Sơ cảm thấy không được lợi ích gì, cuộc sống của cô bây giờ quả thật rất tốt, cũng rất bình yên, cô thật không muốn tiếp tục cùng Diệp Tuyền Vũ dây dưa một chỗ.

Nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, nghe từng giây tí tách vang, do dự hồi lâu, Đan Vân Sơ đành đầu hàng, đem hành lý đã chuẩn bị để trở về nhà thả xuống, chán nản vò đầu, ra khỏi cửa đón taxi.

"Thưa cô, chúng ta đi đâu đây?" Lái xe hỏi.

Đan Vân Sơ do dự hồi lâu, "Sân bay Cao Khi."

Hai người cho tới bây giờ vẫn chưa nói đến chuyện chấm dứt khế ước, Đan Vân Sơ cũng muốn lần này kết thúc cho rõ ràng.

Giữa đại sảnh sân bay là một cô gái xinh đẹp đến động lòng người, tuy rằng sắc mặt thoạt nhìn là đang nổi giận, nhưng vẫn như nãy giờ, lúc nào cũng có vài người vây quanh, tất cả đều là bị hấp dẫn bởi mỹ mạo này mà chậm dần bước chân.

Diệp Tuyền Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay không dưới mười lần, cho tới bây giờ có thể để mình chờ đợi, luôn luôn là Đan Vân Sơ chết tiệt, Diệp Tuyền Vũ càng chờ càng tức giận, bảo đến trong vòng nửa giờ, lại dám để cho mình đứng đợi thành hai giờ trong gió lạnh. Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình chắc là điên rồi, rõ ràng tình nhân của mình chỉ cần quơ tay một cái liền có được một nắm, vì cớ gì lại giống như con ngốc đứng ở chỗ này chờ cô ta, tự mình vì cô ta mà chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Cô gái, không ai tới đón sao? Để tôi tiễn cô một đoạn có được không?" Là chàng trai trẻ tuổi hết sức tự nhiên tỏ ra tốt bụng tiến lên bắt chuyện.

"Cút ngay, đồ đàn ông xấu xí!" Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói, vẻ mặt không kiên nhẫn, Đan Vân Sơ chết bầm còn chưa chịu tới, biết rõ mình sẽ giận lại còn dám đến muộn, nếu cố tình cho mình leo cây, cô ta nhất định phải chết.

"Tiểu công chúa tính tình vẫn là hư hỏng như thế." Đan Vân Sơ nhìn vẻ lạnh lùng của Diệp Tuyền Vũ hài hước nói.

Dùng ngữ khí này nói chuyện với mình chỉ có một người, chính là Đan Vân Sơ.

"Chị..." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí không chắc chắn nói.

"Lẽ nào lâu quá không gặp, đã quên tôi rồi sao?" Đan Vân Sơ ngáp một cái, mặt dày nói.

"Đan Vân Sơ?"

Chị... Chị như thế nào lại biến thành bộ dạng này?

Cô gái này thật là Đan Vân Sơ sao?

Diệp Tuyền Vũ khó tin nhìn chằm chằm Đan Vân Sơ, không hề có chút đường nét nào của năm xưa, một cái quần bò cũ nát, toàn thân diện một màu đen, lại thêm mái tóc dài đen nhánh như màu của màn đêm khuya khoắt...

Đan Vân Sơ từ lúc nào lại biến thành bộ dạng này?

Đan Vân Sơ không phải luôn thích trên người lúc nào cũng sặc sỡ đủ màu sao? Vậy mà bây giờ lại nhìn không hề có chút gì rực rỡ, trái lại còn giống như cừu non lạc đường, rốt cuộc là trở về nguyên bản đây ư. Bộ dạng trong trắng thuần khiết như thế này của Đan Vân Sơ trước giờ Diệp Tuyền Vũ chưa từng nhìn thấy, tuy rằng thiếu đi vài phần oanh liệt, nhưng ánh mắt kiêu căng vẫn là không thay đổi.

"Nhìn như vậy, là không biết thật a!" Tiểu công chúa nhìn mình tại sao lại giống như là đang gặp quỷ như thế.

"Tại sao chị lại biến thành bộ dạng này?" Diệp Tuyền Vũ bước một bước dài tiến về phía trước, bỗng dưng liền cảm thấy choáng váng, dù biết không ổn nhưng cô gạt qua, tâm ý vẫn luôn đặt ở trên người Đan Vân Sơ trước tiên. "Chị không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?"

Nói thật ra, nhìn Đan Vân Sơ trong bộ dạng này, thật đúng là khiến Diệp Tuyền Vũ không kịp thích ứng.

Cảm giác, Đan Vân Sơ ngược lại so với ba năm trước đây trẻ hơn rất nhiều, nét tươi trẻ không chỉ biểu hiện ở gương mặt, mà ngay cả tâm tình bên trong dường như cũng đang là dáng vẻ ngay ngô đơn thuần nhất từ trước đến giờ.

"Tôi có thể có chuyện gì đây? Tiểu công chúa, mới vừa gặp mặt, em như thế này hỏi thăm tôi sao?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi.

"Tôi đã nói đừng gọi tôi là tiểu công chúa, tôi đã không còn là tiểu nữ sinh mười tuổi." Diệp Tuyền Vũ nổi giận nói, mỗi khi nghe Đan Vân Sơ gọi tiểu công chúa, Diệp Tuyền Vũ luôn có một ít cảm giác châm biếm trong đó.

"Tiểu công chúa, em tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì đây?" Đan Vân Sơ đánh giá Diệp Tuyền Vũ một chút, cơ hồ cùng ba năm trước không có gì thay đổi, vẫn là thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp, cuồng ngạo nghĩ rằng mình là trung tâm của thế giới, bất quá nàng quả thật có tư cách này, điểm ấy Đan Vân Sơ không phủ nhận.

"Chị có biết tôi ở chỗ này chờ chị bao lâu rồi không?" Diệp Tuyền Vũ phẫn nộ hỏi, Đan Vân Sơ trong mắt chẳng những không có ý xin lỗi, ngược lại còn làm ra bộ dạng không kiên nhẫn, Diệp Tuyền Vũ không thể không thừa nhận mình thất bại, cho dù từng đem Đan Vân Sơ áp dưới thân thể hành hạ, nhưng cô đối với mình từ đầu đến cuối luôn là không hề phục tùng.

"Em đâu cần chờ, tôi cũng không kêu em chờ." Tiểu công chúa trong mắt lửa giận thực là rất lớn à, làm như cô ta không phải là người gọi cho mình, khiến mình bỏ chuyện về nhà ăn tết chạy đến đây, rốt cuộc là ai ngang ngược đây, còn ở đó mà kêu la.

"Chị..." Diệp Tuyền Vũ thật sự tức giận vô cùng, cảm giác máu dồn sau ót, đầu có chút choáng, Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình đúng là tự ngược, về nước nghỉ phép một tháng, ai không chọn, lại cố tình chọn Đan Vân Sơ, nàng bỗng cảm thấy chân mình như muốn nhũn ra.

"Đi thôi!" Đan Vân Sơ thực không phải dạng người biết săn sóc phụ nữ, rõ ràng nhìn thấy nét mệt mỏi của Diệp Tuyền Vũ nhưng vẫn không có chút ý tứ thay cô ấy xách hành lý, trên thực tế công chúa quả thật rất giống nữ vương, nhưng Đan Vân Sơ ở trước mặt công chúa càng giống nữ vương hơn.

Diệp Tuyền Vũ muốn kêu Đan Vân Sơ ở lại, nhưng chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Đan Vân Sơ xoay người, thật là con người vô tâm vô phế. Diệp Tuyền Vũ muốn đi theo, nhưng phát hiện chân mình như đang đeo đá, không nhấc lên nổi.

Đan Vân Sơ còn đang khó hiểu Diệp Tuyền Vũ lí nào lại ngoan như vậy, không hề kêu la, cô xoay người mới phát hiện Diệp Tuyền Vũ là đang quỳ trên mặt đất.

"Tiểu công chúa, dù em làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, nhưng cũng không cần phải hành lễ lớn như vậy để xin lỗi chứ? Thật không hợp với tính cách ngang ngược của em a..."

"Chị là... đồ ngốc... chị không thấy tôi... !" Rõ ràng là đứng không nổi sao?

Diệp Tuyền Vũ dùng khí lực còn sót lại rống Đan Vân Sơ, nhưng ngữ khí lại mềm nhũn vô lực, Đan Vân Sơ muốn khiến mình tức chết mới cam tâm sao, nếu không phải tại đôi chân vô dụng này đương không lại quỳ xuống, hơn nữa ai ngang ngược chứ, rõ ràng Đan Vân Sơ cố tình nói xoáy mình, cô cũng không hề cảm thấy mình có gì cần phải xin lỗi Đan Vân Sơ, mặc dù là chính mình đưa cô ấy lên cao, lại từ trên mây hung hăng xô cho té xuống, nhưng tất thảy đều là lỗi của Đan Vân Sơ...

Đan Vân Sơ lúc này mới phát hiện sắc mặt Diệp Tuyền Vũ đỏ ửng không bình thường, không phải là phát sốt chứ? Đan Vân Sơ bước tới gần Diệp Tuyền Vũ, đem hơi lạnh bàn tay đặt ở vầng trán hoàn mỹ của Diệp Tuyền Vũ xem xét, thật nóng, tiểu công chúa xem ra thật sự bị sốt rồi, thật là phiền toái, Đan Vân Sơ bất đắc dĩ nhìn Diệp Tuyền Vũ mềm nhũn tựa vào lòng mình, đón năm mới trong tình huống này thật khiến người ta uể oải.

"Bệnh rồi, tôi đưa em đi bệnh viện..." Đan Vân Sơ nhíu mày nói, nếu không phải sợ Diệp gia sau này tìm mình gây phiền toái, cô thật muốn đem Diệp Tuyền Vũ vứt xác ở đây.

"Tôi không đi bệnh viện..." Không thể đi bệnh viện.

"Câm miệng!" Đan Vân Sơ một chút cũng không thèm để ý, cô gọi taxi lái xe thẳng hướng đến bệnh viện.

"Lúc trước chị chưa một lần nghe lời tôi, bây giờ cũng vậy vẫn là không chịu nghe lời tôi..." Diệp Tuyền Vũ vì cơn buồn nôn mà lời nói đứt quãng, từ nhỏ nàng rất ít khi bị bệnh, lần này không ngờ bệnh kéo tới vừa nhanh lại vừa nặng như thế này.

"Nói nhiều, thân mang bệnh như vậy còn ở đó cò kè mặc cả với tôi." Đan Vân Sơ cúi gầm gương mặt, lạnh lùng nhìn đồng hồ trên tay, năm nay cô không cách nào về đón giao thừa với ba mẹ được rồi, nghĩ đến sẽ phải nghe mẹ lải nhải cả một năm Đan Vân Sơ có chút thương xót chính mình, mà đầu sỏ gây nên chuyện này không ai khác chính là cô gái đang nằm trên đùi mình lúc này. "Em nghĩ mình là con nít sao? Bất quá chỉ là đến bệnh viện thôi, la ó cái gì?"

"Chị nghĩ tôi có thể dễ dàng nghỉ phép mà đến đây gặp chị sao? Kỳ nghỉ chỉ có một tháng tôi không muốn lãng phí trong bệnh viện..." Diệp Tuyền Vũ tức giận nói, ông nội vì quá bảo bọc đã không đồng ý cho mình về nước một mình, mình đã phải liều chết mới đến được đây, giờ thì hay rồi, vừa trở về liền sinh bệnh, vốn vấn đề không lớn, nhưng nếu vào bệnh viện, ai biết ông nội sẽ chuyện bé xé ra to đến cỡ nào...

"Thật là phiền toái, vậy em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi." Đan Vân Sơ mong rằng có thể nhanh chóng giao Diệp Tuyền Vũ cho người khác, nơi này hẳn là còn có tình nhân khác của Diệp Tuyền Vũ chứ!

"Đến nhà chị!" Diệp Tuyền Vũ ánh mắt mang đầy sự uy hiếp, biết rõ ý đồ của Đan Vân Sơ, muốn đem mình vứt cho người khác sao, không có cửa đâu!

"Em..." Đan Vân Sơ thầm hít một hơi, niệm tình Diệp Tuyền Vũ hiện tại đang bệnh nên Vân Sơ nhân nhượng chịu thỏa hiệp, dù sao hai người cũng cần phải chính thức nói chuyện một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.