(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 90: Long Tranh Hổ Đấu




"Cốc cốc"

Cảnh cửa lớn mở bật ra, bọn họ nhìn Nhan Đình được mấy người dìu đi vào thì híp mắt, ông ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thanh niên kia mới mở cửa cho bọn họ đưa cô vào.

Bên trong có tổng cộng bốn người, bọn họ đều quấn áo choàng tắm, có lẽ là đã tắm rửa. Tiêu Dã đeo khẩu trang, là người dìu Nhan Đình, ông để cô nằm lên giường rồi rời đi.

Cánh cửa đóng sầm lại, Tiêu Dã đánh ngất luôn người vừa nãy, lập tức chia người ra canh giữ tầng này, dùng điện thoại di động đánh lừa máy quay an ninh bằng một đoạn quay hành lang có sẵn.

Xong mọi việc thì Tiêu Dã chuẩn bị sẵn sàng gần đó, mặc dù lo cho cô nhưng những gì cô nói lúc nãy là đúng, bọn họ đang làm theo kế hoạch nên ông phải làm đúng những trọng trách được giao.

Bên trong phòng, mấy người bọn họ nhìn Nhan Đình nằm dài trên giường thì bình phẩm về cơ thể cô. Nhan Đình nghe đến mức có chút chói tai, cuối cùng một người đàn ông béo nhất đứng dậy đi về phía cô.

Bàn tay ông ta sờ vào đùi của Nhan Đình, trong miệng buông ra mấy câu tục tĩu. Cô mở mắt ra, đạp thẳng chân vào mặt ông ta.

Mấy người đàn ông kia nhìn thấy cô như vậy ngược lại hứng thú hơn nữa, bọn họ đứng xoay quanh Nhan Đình, đôi mắt làm người khác ghê tởm.

"Em cũng không chạy được đâu, chi bằng thỏa mãn bọn anh. Bọn anh nhất định sẽ nhẹ nhàng với em mà" một kẻ vội vã cởi áo choàng tắm của mình ra, vừa cởi vừa nói.

Nhan Đình cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi, bọn họ ỷ lại vào việc cô đang bị trói cả tay lẫn chân nên hoàn toàn không phòng bị gì.

"Mẹ nó, con khốn này" người đàn ông bị cô đạp vào mặt lúc nãy hằm hằm xoa cái mặt của mình.

Ông ta giơ tay lên định tát cô, mấy người kia thì hoàn toàn không có ý ra tay mà lại vui vẻ đứng nhìn. Nhan Đình dễ dàng né được cái tát đó, cô lật người lấy kiếm bạc từ cổ tay ra, chém đứt dây trên tay mình.

Mấy người đó thấy cô đột nhiên móc ra một cây kiếm như trong truyện tu tiên thì ngu người, đến khi Nhan Đình cắt dây trói ở chân luôn thì bọn họ mới vội vàng muốn chạy ra ngoài.

Nhưng cửa vừa mở ra thì Tiêu Dã đã dễ dàng ép bọn họ đi vào trong với cây súng trên tay mình, đàn em của ông ấy lao vào khống chế mấy người này.

Nhan Đình ngồi trên ghế dùng khăn tay lau chân của mình một cách đầy ghét bỏ, đợi khi mấy người kia bị Tiêu Dã trói lại hết thì cô mới chậm chạp đứng dậy.

"Tiểu thư" ông ấy gọi cô, cung kính lui qua một bên.

"Mấy người ra vẻ đạo mạo cho ai xem chứ, toàn là bọn thú đội lốt người" Nhan Đình nhìn bọn họ, vui vẻ châm chọc.

"Cô nghĩ sau chuyện này chúng tôi sẽ để yên sao?" tên béo lúc nãy lên tiếng.

"Ôi, vậy phải làm sao đây. Chú Tiêu, mau mau thả họ ra đi" cô giả vờ sợ hãi, nghiêng đầu nói với Tiêu Dã.

Mấy người kia im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ không cho rằng Nhan Đình có thể làm gì họ, dù sao nếu họ có mệnh hệ gì thì chính phủ chắc chắn sẽ điều tra.

"Chú Tiêu, lấy đồ ra đi" cô cười nhẹ.

Tiêu Dã lấy từ túi áo ra một vài ống thủy tinh được bảo quản kĩ càng cùng vài bao bột trắng. Nhan Đình cầm lấy ống thủy tinh, nhẹ nhàng lắc nó, chất lỏng bên trong sóng sánh theo nhịp điệu của tay cô.

"Các người biết thứ này là gì không?" cô ngồi xổm xuống trước mặt hỏi, nghiêng đầu đầy đáng yêu mà hỏi.

Mấy người kia hoàn toàn trầm mặc, một phần là vì họ không biết, phần còn lại có lẽ là chọn im lặng như vàng.

"Các chính trị gia thẳng tay bài trừ thuốc phiện và ma túy lại vì chơi ma túy dẫn đến sốc thuốc mà chết. Tiêu đề này đủ để làm dậy sóng đất nước này đấy" cô cười nhẹ.

"Cô muốn làm gì?" một người trong đó không nhịn được mà lên tiếng.

Nhan Đình không trả lời mà đưa ống nghiệm sang cho Tiêu Dã, ông ấy đã đeo sẵn bao tay, lấy ra một ống tiêm trong túi áo rồi rút những tinh chất thuốc phiện kia ra. Cô chỉ vào tên béo lúc nãy sờ chân của cô, ông ấy nhẹ gật đầu, đàn em của Tiêu Dã ngay lúc lúc kìm chặt ông ta lại.

"Bỏ tôi ra, các người mau bỏ tôi ra" mặc cho tên béo đó vùng vẫy như thế nào thì Tiêu Dã cũng không chùn tay, nhanh chóng cắm kim vào ông ta rồi bơm tinh chất vào.

Mấy người kia thả tên béo ra, rất nhanh người ông ta bắt đầu co giật, Nhan Đình phất tay cho mấy người kia giữ chặt miệng ông ta lại, cô cầm lấy túi ma túy đổ vào.

Tên béo hai mắt đỏ ngầu, miệng bắt đầu sùi bọt mép, lúc này ba người còn lại đã tái xanh mặt mày, bọn họ không quan tâm hình tượng gì nữa mà trực tiếp cầu xin Nhan Đình.

Những lời như là nếu cô thả tôi ra tôi nhất định không tố cáo, tặng cô căn biệt thự, vân vân...

Nhan Đình ngoáy ngoáy tai, nhìn bọn họ mỉm cười:" Yên tâm đi, mọi người cũng sẽ được thử ngay bây giờ thôi".

Tiêu Dã lần lượt lấy ra thêm ba ống thủy tinh khác, tiêm vào người mấy người kia rồi lại thô bạo đổ thêm ma túy dạng bột vào miệng họ. Nhìn mấy người đó quằn quại co giật làm cô phì cười.

Bàn tay cầm túi ma túy vui vẻ rắc đầy phòng, để lại một bao ma túy đã được xử lý dấu vân tay lại rồi nghênh ngang rời đi. Tiêu Dã lấy lại những chiếc điện thoại dùng để xử lý máy quay an ninh rồi chuồn êm dưới góc chết của máy.

Cô đã sắp xếp sẵn một đội chó săn, nhưng không phải ngay bây giờ mà xông vào ngay, ít nhất cũng phải để cho đám người đó ngấm thuốc trước.

Tiêu Dã nhìn cô, trong lòng âm thầm thán phục, cô đã sắp xếp mọi chuyện chu đáo. Lúc này ông ta lại liên hệ cho vài người khác, những người này là người thay thế mà Nhan Đình ngắm vào chức vụ của bốn lão kia.

Bọn họ lúc nghe ông nói thì có chút sửng sốt rồi nói gì đó, Nhan Đình giơ tay nhận lấy điện thoại trong tay Tiêu Dã.

"Này, các người có quyền không tin chúng tôi sao? Nên nhớ những thứ tôi gửi cho các người xem chỉ là một phần, những thứ đó bị công bố ra thì các người cũng sẽ như bọn họ vậy".

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp:" Tôi đã hiểu".

Nhan Đình nhanh chóng cúp máy rồi trả điện thoại lại cho Tiêu Dã. Ông ấy nhận lấy rồi thuần thục bẻ đi chiếc sim điện thoại dùng để liên lạc cho mấy người đó. Bọn họ lái xe về đến biệt thự cũng đã quá nửa đêm, cô vươn vai một cái rồi chào tạm biệt ông ấy.

Nhan Đình nhẹ nhàng đi vào phòng của Tinh Vũ, cô vừa trườn vào trong chăn thì hắn đã lên tiếng.

"Về rồi sao? Tôi còn tưởng chị đi luôn rồi chứ" giọng điệu đầy cáu bẩn, nhưng cô lại nghe ra chút nũng nịu ở trong đấy.

"Chị sợ em nhớ chị quá mà không ngủ được nên mới tranh thủ trở về đấy" cô cười nhẹ, ôm lấy hắn vào lòng.

Bình thường hắn sẽ chống cự một chút nhưng hôm nay lại để yên cho cô ôm, rất nhanh Tinh Vũ đã chìm vào giấc ngủ, nhìn bộ dạng này có lẽ là đợi cô đến tận giờ này. Nhan Đình cười nhẹ, dịu dàng vuốt lưng của hắn, Tinh Vũ dễ chịu mà dụi vào lòng cô.

------------------------

Sáng sớm hôm sau Tinh Vũ dậy khá trễ, hắn bị mặt trời chói chang làm thức giấc, vô thức dùng tay che mặt lại, trong cơn mơ màng hắn nghe có tiếng cười nhẹ và sau đó ánh nắng cũng tắt hẳn.

Một lực đạo nhẹ nhàng xoa đầu hắn, mặc dù không thích người khác chạm vào đầu mình nhưng hắn không phủ nhận nó rất dễ chịu, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Dã nhìn cô vừa xem tài liệu vừa xoa đầu Tinh Vũ thì có chút khó coi, quan hệ của bọn họ ông không có quyền xen vào nhưng mà nếu hỏi ông cảm thấy như thế nào thì chắc chắn là không dễ chịu.

Ông không có gia đình, lúc chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn đã xem cô như một nửa con gái của mình, bây giờ tuy cô là bang chủ của ông nhưng mà cảm giác con gái nhà mình vớ phải một tên không ra gì thì vẫn không dễ chịu chút nào.

"Tin tức của mấy người kia sao rồi?" Nhan Đình đột ngột hỏi.

Tiêu Dã hồi thần lại, lấy ra mấy tờ báo. Hình ảnh của mấy lão già đó được miêu tả rất thảm, hầu hết đã chết vì sốc thuốc nhưng vẫn có một người may mắn cứu được nhưng vẫn trở thành người thực vật.

Cô hơi không vui, giương mắt nhìn Tiêu Dã:" Vẫn còn một người còn sống, làm người thực vật chắc là khó chịu lắm, giúp ông ta một chút"

Ông ấy nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cẩn thận ghi chú lại. Vì việc này nên bang Thanh Long sẽ tạm ngừng giao dịch một thời gian, Nhan Đình cũng không lo lắng lắm, những người mà cô đã sắp xếp thì qua một thời gian là có thể dùng được rồi.

Lúc này cô lại lấy ra một phần tài liệu khác đưa cho Tiêu Dã:" Cái này là thông tin cuộc giao dịch tiếp theo của bang Bạch Hổ, chú bí mật đưa đến chổ của cảnh sát đi".

Tiêu Dã tuy ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp hành động. Lát sau Tinh Vũ uể oải tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt còn ngái ngủ của hắn làm cô không nhịn được cười.

Hắn mơ màng nhìn cô, cuối cùng lại gục lên vai của cô một cách mệt mỏi. Có lẽ là ngủ trễ nên bây giờ hắn có chút khó chịu trong người, Nhan Đình dịu dàng vỗ vỗ lưng hắn.

"Mèo nhỏ, dậy đi ăn sáng nào" cô cười nhẹ, giọng điều tràn ngập sự dịu dàng.

Tinh Vũ hoàn toàn không nhúc nhích gì, chỉ nhẹ gật đầu trên vai cô. Nhan Đình cười, bế hắn đi về phía phòng tắm. Cô chuẩn bị bàn chải đánh răng đã được phết kem đánh răng sẵn cho hắn, dù không muốn thì hắn cũng ngoan ngoãn đánh răng.

Lúc này hắn đáng yêu như vậy chứ sau khi tỉnh táo thì lại trở thành một con mèo xù lông, cô nhìn bé nhà mình lật mặt xoành xoạch như vậy lại rất thưởng thức tính cách này của hắn.

"Hôm nay buổi trưa chúng ta sẽ ra ngoài ăn đấy" hai người vừa đi đến phòng ăn thì Nhan Đình thông báo cho hắn việc này.

Tinh Vũ cũng không quan tâm lắm, nhẹ gật đầu. Hai người họ nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, dạo gần đây những việc cô làm phần nào đã để lại vài ấn tượng cho mấy lão già kia nên trước mắt bọn họ đều không can thiệp vào nhiều nữa nên lượng công việc của Nhan Đình lại nhiều lên, đôi lúc đang ăn cô cũng phải nghe báo cáo.

"Chị bận như vậy sao vẫn phải cùng tôi ăn sáng?" hắn nhàn nhạt hỏi.

"Để bồi dưỡng tình cảm chứ sao, trước mắt em chưa đủ mười tám tuổi thì chị làm sao dám bồi dưỡng tình cảm bằng những cách khác chứ" cô nhún vai, nhanh chóng ký tên vào văn bản được vệ sĩ đưa đến.

Hắn đỏ mặt nhìn vệ sĩ kia, rồi nhanh chóng bỏ đi. Nhan Đình nhìn hướng hắn đi rồi lại nhanh chóng duyệt hết đống tài liệu. Lát sau cô đi xung quanh biệt thự để tìm hắn, cuối cùng nhìn thấy Tinh Vũ đang ngồi ở một cái bàn đá bên dưới bóng râm.

"Tinh Vũ" cô gọi hắn nhưng hắn lại hoàn toàn không phản ứng gì lại.

Cô đi lại gần mới phát hiện ra hắn nằm ra bàn mà ngủ mất, mèo nhỏ nhìn rất mệt mỏi, Nhan Đình nhìn quanh một lúc, cuối cùng chọn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhan Đình nhẹ nhàng ôm hắn, chỉnh tư thế cho hắn dựa vào mình mà ngủ, ít nhất thì vai cô cũng êm hơn mặt bàn bằng đá nhiều. Lát sau Tiêu Dã đi tìm cô, ra tới đây liền nhìn thấy cảnh này, ông hạ thấp tông giọng xuống gọi cô.

"Tiểu thư".

Cô nhẹ mở mắt ra, nhìn thấy ông ấy liền nhẹ giọng thảo luận công việc. Tiêu Dã đã theo sắp xếp của cô mật báo cho cảnh sát, bên đó bọn họ chỉ cần ngồi xem kịch là được.

Lúc cô đang bàn công việc thì nhậm được thông báo của Ảo Ảnh về nhiệm vụ của Tinh Vũ.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: giúp Tinh Vũ hoàn thành ước mơ]

"Ta cứ tưởng mi chết ở cái xó xỉnh nào rồi ấy chứ" Nhan Đình châm chọc nó.

"Người ta bận lướt mạng xã hội một tý thôi mà" Ảo Ảnh nũng nịu nói.

Nhan Đình có chút bất ngờ với tông giọng nữ tính của nó, còn hỏi:"Mi cũng chơi mạng xã hội nữa à?"

"Chứ sao? Người ta phải tiếp thu nhưng thông tin hữu ích chứ".

"...." cô hoàn toàn không muốn nghe cái tông giọng này của nó chút nào, liền chặn nó.

Mạng xã hội quả thật là một thứ đầy nguy hiểm mà!!!

---------------------------

Trưa hôm đó vốn Nhan Đình sẽ cùng hắn đi ăn cơm ở ngoài nhưng nửa đường lại nghe Tiêu Dã gọi điện đến báo, một quán karaoke của bang Thanh Long bị người ta vô cớ đập phá.

Thế là cô chạy qua đó xem thử, con chó điên nam chính chắc chắn là kẻ đứng phía sau đây mà. Người của Tiêu Dã đã đến trước dàn xếp tình hình rồi lát sau xe của Nhan Đình mới đến.

Đàn em cẩn thận mở cửa cho cô, còn bung ra một cây dù để che đi ánh nắng chói chang, nhìn khung cảnh này có mấy phần duy mỹ làm người khác trầm trồ.

Tinh Vũ cũng theo cô xuống xe, hai người đi vào trong, đường từ ngoài đi vào những gì có thể vỡ được đều đã vỡ, mấy tên đó đúng là hăng say mà.

Vào đến bên trong, Tiêu Dã đang ngồi trên ghế châm thuốc hút, đàn em của hắn đang xúm lại đánh mấy người phá phách kia. Ông ấy thấy Nhan Đình đi tới thì vội dập tắt điếu thuốc rồi nhường chổ cho cô ngồi.

"Tiểu thư, đã bắt được hết bọn họ".

Nhan Đình nhẹ gật đầu, Tiêu Dã phất tay cho đàn em của mình tản ra, mấy người kia cực kì thê thảm nằm dưới đất. Cô nhìn bọn họ, chậm rãi cất lời.

"Ai sai các người đến?"

"Không..có...ai sai sử cả..." mấy người trong đó cắn răng nói.

Cô nhướn mày nhìn đàn em của Tiêu Dã, bọn họ biết ý lại tiếp tục đánh mấy người kia. Đến khi không chịu nổi nữa thì bọn họ mới khai ra, nhưng mà không phải là nam chính như cô nghĩ mà là ông già Vân Long kia cho người quậy phá.

Ông ta vốn không can tâm việc mình bị đè đầu cưỡi cổ bởi mấy người phụ nữ, mẹ cô lúc trước đã đành, bây giờ lại tới cô. Nên ông ta muốn gây cản trở một chút, nơi này là quán karaoke nổi tiếng thu nhiều lợi nhuận nhất của bang nên ông ta chọn chổ này để gây rối.

"Cái thằng chó đó!!" Tiêu Dã nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhan Đình ra hiệu cho ông ấy bình tĩnh, cô lại nhìn mấy kẻ nằm trên đất đó khẽ mỉm cười:" Vậy bây giờ tôi cho các anh một cơ hội khác thì sao nào?.

Mấy người kia hoàn toàn không có lựa chọn khác, cô hỏi Tiêu Dã về địa bàn quản lý của ông ta rồi tỉ mỉ giao việc cho mấy người đó đi gây rối.

Ngay sau khi mấy kẻ kia khập khiễng rời đi thì Tiêu Dã thấy Nhan Đình đang gọi điện thoại nói chuyện với ai đó.

"Vâng, tôi muốn báo rằng ở quán bar Thiên Tầm sẽ có một cuộc xã hội đen thanh trừng nhau" cô nói xong liền cúp máy.

Nhan Đình bắt gặp ánh mắt của Tiêu Dã cùng Tinh Vũ thì cười nhẹ, cằm hơi giơ lên:" Đừng nhìn tôi như vậy, ăn miếng trả miếng thôi. Được rồi đi ăn thôi." câu sau là nói với Tinh Vũ, cô rất tự nhiên mà kéo lấy tay hắn dắt đi.

Tinh Vũ nhìn chằm chằm bàn tay của cô đang kéo lấy tay mình, bàn tay cô rất đẹp, từng ngón tay mảnh khảnh thon dài, nước da lại trắng hồng mềm mại. Làm người khác chỉ muốn nắm lấy mãi mãi.

Hắn giật mình, lắc đầu nguầy nguậy. Tự nhủ với bản thân là do cô mà làm hắn nảy ra mấy cái suy nghĩ điên khùng như thế này, đúng vậy, chính xác là như vậy rồi.

---------------

Chào ngày mới!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.