(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 83: Giang Hồ Gợn Sóng




"Cảm ơn nàng".

Ngay sau khi Giác Duyên quay lại chổ ngồi đã nói câu này với cô, hắn cẩn thận đặt nắm lấy tay cô. Nhan Đình cười nhẹ, nhìn bé nhà mình như thế này thì cô lại càng muốn xử con chó điên kia.

Nhưng vào lúc này thì bên dưới lôi đài lại tập trung rất đông người, có mấy kẻ tiến tới chổ của bọn họ, nét mặt cứng rắn mà nói.

"Giác Duyên, ngươi bị hủy tư cách thi đấu vì cố ý giết người"

"Các vị có hiểu lầm gì không? Ban nãy người đàn ông đó vẫn còn sống mà" Giác Duyên cẩn thận hỏi lại.

"Các người có bằng chứng gì mà lại nói hắn giết" Nhan Đình lên tiếng.

Mấy người bọn họ đồng loạt nhìn sang cô, có lẽ những ngày gần đây bọn họ chỉ chăm chăm đến Nhậm Thiên Thu mà quên mất có cả cô tham dự đại hội này.

"Lúc nãy kẻ kia còn bình thường, sau khi đấu lôi đài xong lại phát hiện trúng độc mà chết, chỉ có hắn tiếp xúc với người chết" một thiếu niên trong nhóm đó nói.

"Ồ, trúng độc cũng có thể là trúng từ trước xong mới phát tán. Đừng có ngậm máu phun người" cô cười nhẹ, giọng điệu không chút trập trùng.

"Cô biết rõ như vậy, nói không chừng là do cô ra tay" vẫn là thiếu niên đó.

Cô nhìn cậu ta, hai mắt híp lại mỉm cười:"Vậy thì tôi nên giết cậu để diệt khẩu nhỉ?".

"Cô..." hắn chỉ tay vào cô, cả người lùi ra sau mấy bước.

"Này mấy lão già, đừng có bày ra có trò trẻ con như này chứ" từ nãy đến giờ Nhậm Thiên Thu chỉ im lặng, nên khi ông ấy đứng dậy hét lên với mấy người ngồi trên cao kia lập tức thu hút sự chú ý.

"Ta không có giết ông ta" Giác Duyên một mực nói như vậy.

Mấy người đó đột nhiên có chút khó xử, hai mắt nhìn nhau. Ngay lúc này thì đám đông chậm rãi tách ra, Lãng Tử Hàng và mấy vị chưởng môn đi lại chổ ba người họ.

Lãng Trạm giương mắt nhìn Giác Duyên chầm chầm, ngược lại mấy người kia thì đang đối mắt với Nhan Đình.

"Các người đi muốn có một cái cớ để ra tay thì cũng không thể làm trò này chứ" Nhan Đình khoanh tay, giọng điều đầy vẻ châm chọc.

"Bọn ta không bỉ ổi như các người mà làm trò hạ lưu này" Thanh Phong chưởng môn cất lời.

"Ồ, vậy không biết ai trước đây đã cùng với Lãng Tử Hàng kia lợi dụng tình cảm của ta rồi vây giết ta vậy? Thanh Phong chưởng môn đừng phủ nhận quả quyết như vậy chứ".

"Đó là bọn ta thay trời hành đạo" ông ta vuốt chòm râu của mình.

"Này, ông già như ông lại đi bắt nạt con gái ta. Thanh Phong ông quên rằng lúc trước bại trong tay ta như thế nào sao?" Nhậm Thiên Thu nhíu mày, chất giọng trầm hơn hẳn.

"Ông...".

Thượng Quan Ngọc cản Thanh Phong chưởng môn lại, đáy mắt liếc về Lãng Tử Hàng kia.

"Nếu như Giác Duyên công tử nói không có làm thì bọn ta sẽ tạm thời tin hắn. Chỉ là Ma giáo các người danh tiếng như thế nào mà bị người khác nghi ngờ thì tự ngẫm lại đi" ông ta nói.

"Vậy là bây giờ muốn cho qua chuyện à?" Nhan Đình cười hỏi.

"Vậy Nhậm cô nương muốn làm gì?".

"Nghiệm thi"

"Nghiệm thi?" Thượng Quan Ngọc nhíu mày hỏi lại một lần nữa, thực ra mà nói yêu cầu này cũng không phải quá đáng.

"Ta cảm thấy không cần cho lắm" Lãng Tử Hàng lên tiếng.

"Ồ tại sao?" cô hất cằm hỏi.

"Nếu như Giác Duyên công tử đã nói không phải hắn hạ độc thì chuyện đến đây là được rồi. Hà tất phải chuyện bé xé ra to" hắn ta như đang rộng lượng nói đỡ cho Giác Duyên nhưng thực chất lòng bàn tay hắn ta đã mướt mồ hôi.

Là do lúc bắt đầu hắn ta quá nóng vội, đã mua chuộc người đàn ông đó giết Giác Duyên cũng đồng thời hạ độc ông ta, để cho dù giết người không thành thì cũng không còn chứng cớ gì.

Kẻ bị tình nghi là Ma giáo nên sẽ không có ai nghi ngờ gì mà sẽ hiển nhiên nghĩ là bọn họ. Nhưng nếu bây giờ nghiệm thi sẽ phát hiện hắn ta đã bị đầu độc từ trước, tuy không thể liên hệ đến hắn nhưng sẽ gây ra những điều đáng ngờ để mấy chưởng môn kia nghi ngờ.

"Không, bọn ta muốn nghiệm thi. Các người đừng tỏ vẻ thanh cao khi mà đổ lỗi cho bọn ta xong chỉ cần đơn giản nói vài câu thì có thể đi. Nếu hôm nay không làm ra lẽ thì ta không ngại dùng máu để rửa sạch lôi đài này đâu" cô rút kiếm bạc ra làm mấy người kia lùi lại phòng thủ.

"Nhậm Thiên Thu, ông để con gái ông làm càn như vậy sao?" Thượng Quan Ngọc lên tiếng.

"Ừ, không để nó làm càn thì để các người ức hiếp nó à?" Nhậm Thiên Thu hỏi ngược lại ông ta.

"Nghiệm thi đi" Lãng Trạm lên tiếng.

Lãng Tử Hàng quay ngoắt lại nhìn ông ta, cuối cùng dưới sự bức ép của mấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình liền ra lệnh cho nghiệm thi. Mai Tử Lâm đứng bên cạnh hắn ta liền nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lãng Tử Hàng mà vỗ về.

Vì để công bằng nên sẽ nghiệm thi công khai trước bọn họ, ngộ tác bắt đầu cầm công cụ lên, chuẩn bị cắt xuống.

"Mổ lồng ngực ra đi, thuốc độc nếu qua đường miệng thì phần xương cổ dài xuống xương lồng ngực sẽ có màu đen" Nhan Đình nói.

Mấy người kia nhìn cô rồi lại nhìn ngộ tác đang bắt đầu cắt lồng ngực của người đàn ông đó ra, Mai Tử Lâm nhắm chặt mắt ôm lấy Lãng Tử Hàng.

"Đây là..." ngộ tác nhìn lồng ngực đen xì của người đàn ông, ánh mắt nhìn đến mấy người kia.

"Sao? Bây giờ còn muốn nói là do chàng ấy làm nữa không?" cô cười nhẹ, điềm tĩnh hỏi.

"Việc này đã rõ, mọi người có thể trở về chổ của mình rồi" Lãng Tử Hàng dõng dạc nói.

"Có chuyện đơn giản vậy à?" Nhậm Thiên Thu lên tiếng.

"Vậy Nhậm Giáo chủ muốn gì?" hắn ta nhíu mày nói.

"Xin lỗi đi, các người vu oan chàng ấy rồi chỉ đơn giản nói câu 'mọi chuyện đến đây là xong' thì nghĩ là xong thật rồi à?" Nhan Đình bước tới gần Lãng Tử Hàng, nhìn chằm chằm hắn ta.

"Xin lỗi" Lãng Tử Hàng đối diện Giác Duyên, đầu hơi cúi xuống mà nói.

"Nhớ là ra bên ngoài thông cáo cho mọi người ở đây biết là chàng ấy không có giết người. Nếu không thì đừng trách" cô xoay người kéo Giác Duyên rời đi, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Lãng Tử Hàng siết chặt tay mình, trong lòng bùng bùng lửa giận, hắn ta lại phải xin lỗi con của ả tiện nhân đó, còn mất mặt trước các chưởng môn ở đây.

"Tử Hàng, sau này làm việc thận trọng một chút, đừng tùy tiện vu oan người vô tội" Lãng Trạm nói.

"Vâng".

--------------------------------

"Nếu hôm nay chỉ có mình ta thì ta sẽ không biết phải làm gì mất" Giác Duyên cười khổ.

Nhan Đình nhìn hắn, ánh mắt dập dìu rung động, cô nhẹ nhàng hôn lên má hắn như chuồn chuồn lướt nước.

"Ta đã hứa sẽ bảo vệ chàng thật tốt rồi mà".

"Hừ! Hai đứa nhóc này có thể thôi được chưa, suốt ngày nói mấy thứ buồn nôn" Nhậm Thiên Thu đi phía sau họ bĩu môi lên tiếng.

"Cha không thích thì đừng nhìn" Nhan Đình cười chọc tức ông ấy.

Nhưng vào lúc này, Nhậm Thiên Thu chợt đứng lại, mặt mày ông vẫn bình thường nhưng lại bắt đầu ra mồ hôi. Nhan Đình không nghe thấy tiếng bước chân của ông nữa thì quay đầu lại nhìn ông.

Cô vội vàng quay trở lại, sờ lên trán ông thì cảm thấy rất lạnh, kể cả tay chân ông cũng vậy. Nhan Đình nhíu chặt mày, nhanh chóng dìu lấy ông rời đi.

Trở về được khách điếm thì cô ngay lập tức tìm vài loại thuốc trong không gian, dặn dò Giác Duyên đi bảo nhà bếp làm vài món nhạt cho ông ấy.

"Cha, uống thứ này đi" cô đỡ ông ấy dậy, đưa mấy viên thuốc cho ông cùng một ly nước.

Nhậm Thiên Thu chậm chạp uống hết số thuốc rồi lại nằm trở về, nhịp tim của ông bây giờ lại đập rất nhanh. Có lẽ đây là những lúc mà độc phát tán, cho dù ông ấy không thể hiện ra bên ngoài nhưng cô biết rằng ông đang đau đớn như thế nào.

"Nhan Đình, nàng đừng lo lắng quá" Giác Duyên sau khi làm xong việc cô nhờ liền đi đến ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng an ủi.

"Ta không sao" cô nói khẽ.

Loại độc mà Nhậm Thiên Thu phải chịu đựng cho dù bây giờ có thuốc giải thì cô cũng không chắc chắn nó hiệu quả. Nhan Đình thở dài, nếu không thể cứu được thì đành vậy.

Cô lấy trong túi áo ra lá bùa mà lần trước phương trượng đại sư tặng cho bọn họ rồi đặt lên đầu giường của Nhậm Thiên Thu. Nguyên chủ muốn bảo vệ ông thật tốt nên ta sẽ cố gắng hết sức nhưng vẫn còn tùy vào mệnh của ông đấy.

Sau đó Nhậm Thiên Thu nằm trên giường tận ba ngày, cô phải đúng giờ cho ông ấy uống thuốc giảm đau và một vài loại khác có thể kìm được độc tính lại. Giác Duyên cũng không đến Đại hội luận võ nữa cho dù cô có nói với hắn rằng nếu muốn đi thì cứ đi.

Đến ngày thứ tư thì khí sắc của ông ấy mới tốt hơn một chút, đã ngồi dậy và đi lại được. Nhậm Thiên Thu cầm lá bùa mà Nhan Đình để cạnh gối của mình lên, mày hơi nhíu lại.

"Thằng nhóc, đi gọi Nhan Đình đến đây" ông nói với Giác Duyên như vậy, rồi lại trầm mặc nhìn về lá bùa đó.

Lát sau, Nhan Đình đã trở về:" Cha tìm con để làm gì vậy?" cô hỏi.

"Lá bùa này kẻ đâu mà con có?" Nhậm Thiên Thu hỏi ngược lại cô.

"Thứ này là do một trụ trì của một ngôi chùa tặng cho con, có chuyện gì sao?" cô nghi hoặc đáp.

"Ta nghĩ ta biết ông ta là ai rồi, ông ta có thể giải độc trong người của ta, mấy mươi năm trời ta không tìm ra ông ta thì ra là đã xuất gia" Nhậm Thiên Thu cười xùy, hướng ánh mắt về phía cô "Nhóc con, con đúng là may mắn".

Nhan Đình tiến lại gần ông, cầm lấy lá bùa lên xem, nó hoàn toàn không có dấu hiệu gì vậy mà Nhậm Thiên Thu lại biết được đó là của ai.

"Sao cha lại chắc chắn như vậy?"

"Ta sẽ không nhận nhầm nét bút này đâu, ta đã lớn lên cùng người đó làm sao có thể nhận nhầm được" ông cười.

"Vậy chúng ta đi đến đó tìm ông ấy đi" cô nói.

Giác Duyên gật đầu, hắn trở về phòng thu dọn hành trang của bọn họ lại, Nhậm Thiên Thu thì lại cầm lấy lá bùa đó rồi nhìn mãi.

Đối với Nhan Đình thì ở lại đây chẳng qua vì bé nhà cô hứng thú với Đại hội luận võ mà thôi, chuyện của Mai Tử Lâm thì không phải một sớm một chiều nên cô không cần phải lo lắng.

Trời vừa hửng sáng thì bọn họ đã rời đi, đoạn đường này thậm chí còn xa hơn cả lúc đi từ Ma giáo đến đây. Vì không có Mai Tử Lâm nên Nhan Đình và Giác Duyên chung một xe ngựa còn xe còn lại là cho Nhậm Thiên Thu yên tĩnh nghỉ ngơi.

Cũng vì chuyện này mà có nhiều lúc bọn họ dừng lại nghỉ chân thì Nhậm Thiên Thu sẽ thấy đệ tử nhà mình lúc bước xuống xe ngựa có chút run chân, những lúc đó ông chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Hôm nay vì lúc đến chân núi đã tối muộn nên bọn họ chọn một chổ gần bờ suối nghỉ ngơi đến sáng. Nhưng mà trong xe ngựa của Nhan Đình thì có lẽ lac Giác Duyên sẽ không được nghỉ ngơi đâu.

"Ưm....a...dừng lại....a.." hắn che miệng rên rỉ, bụng đã nhầy nhụa vì tinh dịch.

"Chàng nhỏ tiếng thôi, cha có thể nghe thấy đấy" cô cười khẽ nói vào tai hắn.

Giác Duyên mím môi chủ động hôn cô, lúc này Nhan Đình lại mạnh mẽ thúc hông vào làm hắn bấu chặt lấy vai cô.

Cô tách khỏi môi hắn, cúi đầu ngậm đầu ngực sưng đỏ của Giác Duyên làm hắn rên lên. Môi cô hôn nhẹ lên eo hắn làm hắn rùng mình, cô cười, lại cắn nhẹ lên đấy.

"Ưm...đừng.." hắn muốn đẩy cô ra những tay đã không còn sức lực nữa.

Nhan Đình vui vẻ cười, nâng chân hắn lên vai mình, thâm nhập thật sâu vào bên trong của hắn, Giác Duyên vươn tay muốn ôm cô, Nhan Đình liền kéo hắn ngồi dậy, ôm vào lòng.

"A...a.....đừng" hắn thở dốc, muốn đẩy cô ra nhưng khi động đậy lại càng để thứ kia đâm sâu hơn.

Cô cắn tai hắn, bàn tay chụp lấy cánh môi của hắn, ấn xuống. Nghe tiếng Giác Duyên rên lên đầy nức làm tâm trạng cô ẩn ẩn vui vẻ.

"Chàng là của ta, chỉ mình ta mà thôi" cô cắn lên vai hắn rồi nhẹ nhàng liếm láp.

Thần trí Giác Duyên đã bắt đầu mơ hồ, thân thể cảm nhận rõ khoái cảm đang nhấn chìm hắn. Giác Duyên chủ có thể ôm lấy cô, nỉ non bên tai cô.

Nhan Đình nhìn hắn bắn ra một lần nữa rồi ngất đi mới cảm thấy bản thân cmn quá cầm thú.

"Ồ! ký chủ còn biết mình cầm thú à?" Ảo Ảnh lên tiếng.

Cô trực tiếp mặt kệ nó, ôm Giác Duyên vào lòng lau cơ thể hắn rồi lại cùng nhau ngủ. Trong cơn mơ màng hắn dụi vào ngực cô ngủ say sưa, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán hắn.

-----------------------------------

Mấy tháng sau bọn họ cuối cùng cũng đến được ngôi chùa đó nhưng càng bất ngờ hơn là phương trượng đại sư lại đứng sẵn ở cổng như đang chờ đợi bọn họ.

Ông ấy nhìn thấy họ liền niềm nở cười, ánh mắt nhìn đến Nhậm Thiên Thu chậm rãi dao động.

"Giác Duyên đạo hữu, Nhan Đình cô nương, Nhậm huynh, lâu rồi không gặp" ông cười nhẹ.

"Ta cũng không ngờ là ngươi sẽ xuất gia, Phi Tường" Nhậm Thiên Thu nhìn phương trượng đại sư chậm rãi nói.

"Ta bây giờ là Vô Lượng, còn Phi Tường đã theo tháng năm tu hành mà ngủ say rồi".

"Quả thật là thay đổi rồi" Nhậm Thiên Thu gật gù.

Nhan Đình nhìn bầu không khí của hai người họ thì dứt khoác đi vào bên trong cùng với Giác Duyên. Nhìn qua thế nào mấy người họ cũng sẽ tâm sự chuyện đời mấy mươi năm nay. Vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

Kết quả là hai người đó thật sự nói chuyện tới khuya, Nhan Đình cũng không quan tâm làm gì. Cô cùng Giác Duyên đến nhà ăn của chùa để ăn một bữa, đồ chay ở đây vẫn rất ngon.

Hai người họ ăn vô cùng vui vẻ, cảnh vật của chùa cũng không thay đổi gì. Giác Duyên cùng cô đi dạo xung quanh, bầu không khí nhẹ nhàng mà không kém phần lãng mạng.

"Thực ra ta đã bắt đầu có tình cảm với nàng từ lúc nàng tỉnh dậy rồi" hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Nhan Đình cũng không xem vào, lẳng lặng để hắn nói da hết, những đêm trăng tròn như thế này quả thật là thích hợp để mà nói ra những nỗi lòng.

"Nhưng mà chính bản thân ta đã phủ nhận nó, ta cảm thấy hổ thẹn với phật môn".

"Lúc mà ta tỉnh lại bên cạnh nàng, thực ra xen lẫn trong đó lại có chút vui mừng".

Hai người bọn họ ngồi xuống một bãi cỏ, đom đóm ngay lập tức bay lên, cảnh tượng duy mỹ, lung linh. Giác Duyên nhìn cô, trên môi cười nhẹ.

"Ta vẫn cứ một mực đổ lỗi là ta chỉ đang chịu trách nhiệm với nàng mà thôi. Nên lúc nàng nói chúng ta chưa xảy ra gì hết thì ta mất đi cái lý do dùng để ngụy biện cho trái tim này".

"Phương trượng đại sư lúc đó đã hỏi ta, có phải ta giận nàng vì nàng nói dối ta hay không? Ta biết rõ là không phải vậy nhưng mà cái lí do vì sao lại vậy thì ta lại không thể nói ra."

"Ngài ấy biết rằng ta vốn đã có câu trả lời từ lâu khuyên ta tại sao không chấp nhận nó đi, ngay lúc ấy ta như được kéo ra khỏi sương mờ, ta sửng sốt phát hiện, quả thật là vậy. Nhưng mà ta lại không có can đảm để chấp nhận"

"Vậy bây giờ thì sao?" cô nhẹ hỏi.

Giác Duyên nhìn cô, đôi bàn tay có vài vết chai dịu dành nâng gương mặt của cô lên, hắn cười rộ lên.

"Nàng là tất cả, là bầu trời, là ánh sao, là nhịp đập con tim của ta".

Nhan Đình cười, hai người nhẹ nhàng ôm lấy người kia. Ánh mắt đầy tình ý dạt dào, đom đóm lập lòe trong không trung bao phủ bọn họ,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.