(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 78: Giang Hồ Gợn Sóng




Ánh hoàng hôn dần dần buông xuống, đem cả ngôi chùa nhuộm thành màu đỏ tươi, Nhan Đình ngồi ở trong vườn hoa của chùa đang vui vẻ ăn chút bánh ngọt.

Giác Duyên hỏi vài chú tiểu mới biết cô đang ở đây, hắn đứng ở xa nhìn cô. Qua một lát hắn mới đi đến chổ của cô, ngồi xuống đối diện.

Nhan Đình đẩy đĩa bánh sang cho hắn, Giác Duyên nhìn đĩa bánh một chút, cầm lấy một cái ăn thử.

"Ngon không?" cô cười, hỏi hắn.

"Ngon lắm" Giác Duyên cũng nở một nụ cười đáp lại cô.

"Sáng sớm mai ta sẽ rời đi, chàng ở lại đây nhớ giữ gìn sức khỏe, làm xong việc có lẽ ta sẽ thường xuyên đến nhìn lén chàng" cô vui vẻ nói.

Giác Duyên nhìn cô, ánh mắt chỉ có hình bóng của cô. Hắn vội vàng chụp lấy tay cô đang ở trên bàn, khẽ nắm lấy nó.

"Ta đi với nàng" hắn cười.

Cô nhìn hắn một lúc, mày mắt cong cong cười rộ lên:" Được thôi, sau này chàng hối hận thì cũng không được nữa đâu".

Hắn cười nhẹ, ánh hoàng hôn làm cho đôi mắt của hắn như đang cháy lên một ngọn lửa âm ỉ.

"Sẽ không".

----------------------------------

Sáng sớm hôm sau hai người bọn họ rời đi, trước khi đi cô và hắn có đến chổ của phương trượng để chào tạm biệt ông ấy.

"Tặng các vị một lá bùa bình an do chính tay ta viết, thượng lộ bình an" ông ấy trong từ trong áo cà sa lấy ra một lá mùa màu vàng đưa cho Nhan Đình. Cô vui vẻ cảm tạ ông rồi cùng Giác Duyên rời khỏi.

Qua ngọn núi này là đến một thị trấn lớn, Nhan Đình dắt Giác Duyên đi may mấy bộ y phục mới. Trong thời gian chờ đợi hai người bọn họ tìm một khách điếm gần đó để thuê phòng.

Giác Duyên từ nhỏ đã ở trong thôn Tam Liên, có nhiều thứ đối với hắn vô cùng mới lạ. Nên tối hôm ấy cô đưa hắn đi dạo phố phường xem thử, đi ngang một chổ kia hắn nhìn chằm chằm vào một người bán một loại bánh khá lạ, có mùi thơm ngọt.

Cô thấy hắn nhìn thứ đó hồi lầu liền mua cho hắn ăn thử:" Ông chủ, lấy hai cái. Đây là bánh gì thế?".

"Đây là bánh bò Thốt Nốt là đặc sản ở đây đấy" ông chủ niềm nở giới thiệu, tay thì nhanh chóng lấy hai cái bánh nóng hổi gói lại bằng một lớp lá xanh mướt.

Nhan Đình trả tiền rồi đưa cho Giác Duyên, hắn ngượng ngùng cầm lấy rồi ăn thử. Vì bánh mới làm ra bên khá nóng, hắn cẩn thận tách làm hai.

Bánh bò Thốt Nốt này sờ đến có chút mềm mềm, khi xé ra thì hơi dai, mang một mùi hương đặc trưng, lại có một chút mùi hương của dừa. Giác Duyên cắn thử một miếng thì hai mắt liền phát sáng.

"Ngon quá" hắn cười rộ lên.

Nhan Đình nhìn hắn đầy yêu chiều, cũng ăn thử một miếng, quả thật rất ngon. Lát sau đi dạo hai người mới phát hiện ở đây có rất nhiều thứ làm từ Thốt Nốt.

Cô kéo Giác Duyên ghé vào một hàng bán nước, bà chủ bước ra niềm nở giới thiệu cho bọn họ về thứ nước Thốt Nốt ngọt lịm. Nhan Đình gọi thử hai cốc. Giác Duyên tò mò nhìn những trái Thốt Nốt nằm bên trong một cái túi to cạnh quầy của bà chủ.

"Trái này thật là lạ, ở thôn Tam Liên không có đâu" hắn thì thầm với cô.

"Những thứ thôn Tam Liên không có còn rất nhiều. Chàng thích thì ta sẽ đưa chàng đi khắp nơi nhìn ngắm mọi phong cảnh" cô nhìn hắn, trong mắt nổi lên gợn sóng.

Giác Duyên sờ mũi của mình, ngượng ngùng nhìn cô mà cười.

Bà chủ đem ra hai cốc nước Thốt Nốt, bên trong còn có những múi Thốt Nốt mềm mềm lại có chút dẻo dai, hắn vui vẻ dùng một cái muỗng nhỏ múc lên ăn thử.

Thốt Nốt có mùi thơm khác lạ, vị ngọt lịm ăn rất ngon, cô nhìn hắn như một đứa trẻ tò mò mà cười nhẹ.

"Nhậm cô nương cũng ăn thử đi" hắn cười tươi, thúc giục cô nếm thử thứ quả kì lạ này.

Nơi này có rất nhiều thứ thu hút Giác Duyên, hai người bọn họ dạo phố đến tận đêm muộn. Ngay khi vừa định trở về khách điếm thì có một đoàn xe ngựa đi vào trấn, cô nhìn kí hiệu trên xe ngựa thì khẽ chậc lưỡi.

Đúng là con chó điên nam chính ở khắp mọi nơi mà, lúc này cô không muốn đụng độ Lãng Tử Hàng chút nào. Cô kéo Giác Duyên rời đi, nhưng mà định mệnh trêu ngươi.

Mấy người đó lựa chọn khách điếm cô ở để làm nơi nghỉ ngơi, Nhan Đình thở dài đi vào bên trong, mấy người kia nhìn thấy cô liền kinh ngạc, chạy đi tìm Lãng Tử Hàng.

"Ma nữ, ngươi định làm gì?" một người hét lên.

"Hét cái ông nội nhà ngươi, đến khách điếm tất nhiên là đi ngủ chứ làm gì?" đám người này có thể nào nói chuyện mà không hét to như vậy có được hay không?

Cô rất mỏng manh dễ vỡ đó!!!

"Ngươi nói dối, ngươi muốn lập kế hoạch trả thù bọn ta đúng chứ" một tên đàn ông cười gằn, hét lên.

"Tiểu nhị, đến đây một chút. Nói bọn họ nghe ta đến đây thuê phòng lúc nào?" cô ngoắc tiểu nhị đến chổ mình.

Nhiều ánh mắt chổ dồn đến chổ tiểu nhị làm hắn run run trả lời cô:" Vị cô nương này đến đây từ sáng sớm".

Mấy người kia nhìn nhau bắt đầu xì xào, lúc này Lãng Tử Hàng đi đến, bọn họ chừa ra một con đường cho hắn ta.

"Nhậm Nhan Đình, cô vẫn còn sống" hắn híp mắt lại nhìn cô đầy dò xét.

"Tất nhiên là bà đây còn sống, sao bất ngờ chứ?" cô cười khẩy.

Giác Duyên ở phía sau cô vội níu lấy tay áo của cô, Nhan Đình quay đầu lại nhìn hắn một cái.

"Hôm nay bà đây không làm chuyện ác, mau tránh đường cho ta về phòng" cô nhíu mày nói.

Lãng Tử Hàng nhìn chằm chằm vào người trùm áo choàng kín mít đằng sau cô, trong lòng suy nghĩ xem đó là ai. Với cả sau chuyện lần đó Nhậm Nhan Đình rất im ắng, hắn cứ tưởng cô ta đã chết rồi, không ngờ lại gặp lại ở đây.

"Ma nữ đừng xảo biện, hôm nay cô phải cút đi nếu không bọn ta không bỏ qua cho ngươi đâu" một người trong đám đó la lên.

"Này, các người bị thiểu năng hay là không nghe hiểu tiếng người? Bà đây đến đây trước, có cút cũng là các người cút" cmn cho rằng cô sợ bọn họ à!!!?????

"Ngươi..."

Lãng Tử Hàng đứng ra hòa giải, hắn ta nói:" Được rồi, dù gì cô ấy cũng đến đây trước chúng ta. Bây giờ cũng chỉ là ở trọ cùng một chổ, cô ở phòng cô chúng tôi ở phòng chúng tôi. Nước sông không phạm nước giếng".

"Hay cho câu nước sông không phạm nước giếng, bây giờ có thể tránh đường cho ta đi chưa?" cô ngoáy tai một cách không kiên nhẫn, nói.

Lãng Tử Hàng phất tay, mấy người kia dù không muốn cũng tránh sang một bên, Nhan Đình kéo tay Giác Duyên đi theo phía sau mình.

"Đứng lại, người phía sau cô là ai?" một tên bỗng đứng chắn trước mặt Nhan Đình.

"Hắn liên quan chó gì đến ngươi? Là tổ tông của ngươi hay ông nội của ngươi mà hỏi?" cô cười cười hỏi lại người đó.

"Cô....tôi cho rằng cô ép buộc người ta đi theo cô thì có" hắn tức giận cười gằn, đem lý lẽ của mình ra.

"Nhớ thiếu chủ của các người nói gì đi. Nước sông không phạm nước giếng của các người đây à?" cô quay lại nhìn Lãng Tử Hàng nói.

"Là do thanh danh của Nhậm cô nương quá xấu nên bọn họ nghi vấn như vậy cũng là hợp lí" hắn ta hất mặt lên nói.

"Con mẹ nó thật chứ, ai ý kiến thì bước ra đây trò chuyện với kiếm của bà đi..." cô cười, rút kiếm bạc ra cắm phập xuống đất.

Mấy người kia lùi về phía sau cũng rút kiếm chĩa về phía Nhan Đình. Ngay lúc này Giác Duyên kéo tay cô một cái, chủ động cởi mũ ra.

"Các vị hiểu lầm rồi, tôi tự nguyện đi theo cô ấy" hắn nói.

Lãng Tử Hàng nhìn chằm chằm Giác Duyên, mày hắn ta chau lại dường như đang suy nghĩ gì đó. Mấy người kia nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cuối cùng hắn kéo tay Nhan Đình một cái.

"Đừng làm vậy, nàng thu kiếm lại đi" Giác Duyên nói với Nhan Đình.

"Công tử khuyên cũng vô ích, ma nữ tâm địa rắn rết này..." hắn ta chưa kịp nói hết câu đã thấy Nhan Đình thu kiếm lại.

"Cô ấy bây giờ sẽ không tự tiện làm điều ác nữa, làm phiền nhường đường" hắn nhẹ nhàng nói.

Lãng Tử Hàng nhíu mày:" Cho họ đi".

Mấy người kia mới chậm chạp tản ra, Giác Duyên gật nhẹ đầu chào bọn họ rồi kéo Nhan Đình đi về phòng, vốn bọn họ thuê hai phòng nhưng khi đến phòng cô thì cô trực tiếp kéo hắn vào bên trong.

"Phòng của ta..." hắn ngập ngừng nói.

"Ta không yên tâm mấy kẻ kia chút nào, chàng ở cùng với ta" cô nhẹ lắc đầu, nói.

"Bọn họ sẽ không..."

"Tin ta đi" cô ngắt lời hắn, giọng điệu có chút nghiêm túc khác hẳn thường ngày.

Giác Duyên mím môi im bặt, hắn nhìn về phía giường lại chủ động nói:" Vậy ta ngủ ở dưới sàn là được".

Nhan Đình gật đầu, hắn ngủ ở đâu chẳng được, nửa đêm lại ôm hắn là giường thôi. Nghĩ xong cô liền cởi áo ngoài ra, chủ chừa lại một lớp áo.

"Nàng...nàng làm gì vậy" Giác Duyên nhìn cô rồi vội vàng mắt của mình đi.

"Tất nhiên là đi ngủ, chẳng phải hôm đó chàng cũng thấy cơ thể ta rồi còn ngại gì nữa" cô cười nhẹ, chủ động trêu chọc hắn một chút.

"Nhưng...nhưng như vậy cũng không được" hắn thẹn thùng nói.

"Được rồi, mau đi ngủ thôi" cô nằm lên giường đắp chăn rồi dùng ánh mắt vui vẻ mà nhìn hắn.

Giác Duyên ngập ngừng cởi y phục ngoài của mình ra rồi nằm xuống đất, mặt dù đã lót nệm bông thì vẫn khá là cứng nhưng mà hắn đã quen ngủ trên chiếu tre nên cũng cảm thấy bình thường thôi.

Tối đó hắn trằn trọc không ngủ được, đến nửa đêm lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì có cảm giác cả người bị nhấc bổng lên, nhưng vì đã thấm mệt nên hắn ngủ mất.

Trong mơ còn mơ thấy cả người rơi vào một tấm nệm bông mềm mại, hắn vô thức ôm lấy tấm nệm bông mềm mại ấy.

Sáng hôm sau Nhan Đình nhìn người đang vắt tay qua eo ôm mình thật chặt thì cười khẽ, ngón tay nhẹ đặt lên chóp mũi của hắn.

"Chàng thật đáng yêu" cô lẩm nhẩm nói.

Giác Duyên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười của Nhan Đình thì ngồi bật dậy, đầu đụng vào giường gỗ một cú rõ đau.

Nhan Đình cười cười xoa xoa đầu hắn:" Sao lại giật mình như vậy, tối hôm qua chàng còn ôm ta rất chặt đấy".

Bị cơn đau làm cho tỉnh táo một chút, hắn lắp bắp nói:" Sao...sao ta lại ở trên giường".

"Đêm qua nhìn thấy chàng trằn trọc nên ta nghĩ chàng ngủ không ngon nên mới đưa chàng lên giường, sao ngủ ngon không?" cô yêu chiều búng nhẹ lên trán hắn.

"Ngủ ngon" hắn đỏ mặt nói.

Nhan Đình vui vẻ rời giường trước, cô đi xuống bên dưới để bảo tiểu nhị làm vài món, trùng hợp lại gặp đám người của Lãng Tử Hàng.

Mấy người đó nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Đình không thèm ngó ngàng đến bọn họ làm gì, căn dặn nhà bếp xong thì trở về phòng.

Lát sau mới cùng Giác Duyên đi xuống, đồ ăn nóng hổi nhanh chóng được tiểu nhị đem lên. Ngay lúc này trên lầu truyền đến một tiếng hét, một người trong đám người của Lãng Tử Hàng vội vã đi xuống, vừa nhìn thấy cô đã rút kiếm đánh tới.

"Ma nữ, chịu chết đi" cô nhíu mày kéo Giác Duyên về phía mình, kiếm bạc chặn lại đòn đánh của tên đó.

"Có để người khác ăn sáng hay không vậy? Đây là nước sông không phạm nước giếng của mấy người à?" cô bực bội hét lên.

Mấy người kia nhìn nhau, xúm lại kéo người kia ra hỏi đầu đuôi ngọn ngành.

"Có người chết?" mấy người bọn họ sửng sốt.

Người đó gật đầu, giương ánh mắt đầy hận thù về phía Nhan Đình:" Nhất định là do ma nữ này giết cậu ấy, hôm qua cậu ấy đối chất với cô ta, bây giờ cậu ấy chết, nhất định là do ngươi".

"Đủ chưa?" Nhan Đình cười cười hỏi, mấy người bọn họ lập tức hướng ánh mắt về phía cô.

Từ trên lầu, Lãng Tử Hàng chậm rãi đi xuống, hắn phất tay cho người đem người kia đi.

"Nhậm cô nương có thể cho ta biết tối qua cô nương làm gì không?" hắn ta lạnh nhạt hỏi cô.

"Này này, các người có bằng chứng gì mà nghĩ đó là ta?".

"Vì cậu ấy hôm qua vừa mới gây gổ với Nhậm cô nương".

"Hôm qua ta còn gây gổ với hắn ta, với người, cho dù có chọn một người để giết, ta cũng nên giết ngươi đầu tiên chứ sao lại đến lượt tên đó?" cái lí do quái quỷ gì đây???

"Bởi vì cô đánh không thắng ta" hắn ta tự tin trả lời.

"Không thắng ngươi?" Nhan Đình cười xùy "Nên nhớ là ai phải tập hợp mười mấy nhân sĩ võ lâm đến đánh úp ta vậy, như vậy ta còn không chết mà ngươi dám nói là ta đánh không lại ngươi. Lãng Tử Hàng, bớt ảo tưởng về sức mạnh của ngươi đi".

"Cô..." hắn nhíu mày chỉ về cô.

"Hôm qua ta ở cùng với nàng ấy cả đêm, không thể nào hung thủ là nàng ấy được" Giác Duyên chậm rãi lên tiếng.

"Ngươi là người của ả, tất nhiên là bênh vực ả ta rồi!" một người bên kia lên tiếng.

"Nhưng..."

"Chàng không cần nói gì đâu, mấy kẻ này chính là đang muốn tìm cái cớ hợp lý để hợp lại giết ta ấy mà" cô ngắt lời hắn, cười khẩy.

"Giang hồ chính phái không bao giờ làm trò này như Ma giáo đâu" Lãng Tử Hàng nói.

"Ồ, vậy ai lợi dụng tình cảm để tiếp cận rồi lên kế hoạch giết Nhậm Nhan Đình vậy?".

"Nhậm Nhan Đình, đừng nói nhiều nữa, hôm nay cô phải đền mạng cho đồng đội của ta" một người đột ngột la lên, mấy tên đó đồng loạt lao lên.

Giác Duyên nhìn những người này trong lòng tự hỏi ai mới là chính ai mới là tà?

Nhan Đình đứng chắn trước hắn, dùng kiếm bạc đánh văng mấy tên kia. Lãng Tử Hàng nhìn cô đầy kinh ngạc, hắn ta kinh ngạc vì những chiêu thức cô sử dụng không có chút nào giống Nhậm Nhan Đình trước kia.

Lãng Tử Hàng không xuất kiếm, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cô. Nhan Đình như đang múa trong vô vàn kiếm khí, chiêu thức của cô vô cùng hoa lệ nhưng trúng phải thì chỉ có con đường chết.

"Toàn là một đám kém cỏi" Nhan Đình chống kiếm bạc xuống đất, xoay xoay cổ tay mình, mấy kẻ kia bị cô đánh bại nằm sóng soài dưới đất.

Giác Duyên đứng ở sau lưng cô mím môi nhìn, hắn nhìn cô nhuốm đầy máu tươi như vậy trong lòng lại có một cảm xúc không nói nên lời.

"Nhậm Nhan Đình, cô ra tay sát hại người hàng loạt nhất định sẽ bị giang hồ truy lùng" Lãng Tử Hàng nhíu mày nói.

"Là do các người ra tay trước" Giác Duyên đứng ra nói giúp cô.

"Ai chứ? Những người đó đều bị Nhậm Nhan Đình vô cớ giết cả rồi" Lãng Tử Hàng hỏi ngược lại hắn, hắn ta bày ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Giác Duyên rùng mình nhìn hắn ta, bàn tay của hắn đột ngột được Nhan Đình nắm lấy, cô vỗ nhẹ lên tay hắn, cười tươi.

"Lúc nãy ngươi nói ta đánh không lại ngươi nhỉ, bây giờ có muốn so tài không? Ai thua thì để cái đầu người đó lại?" cô híp mắt cười, nghiêng đầu nói với Lãng Tử Hàng.

Hắn ta bất giác cảm thấy lạnh lẽo đang bao trùm mình, bàn tay không tự chủ được mà run lên. Không cần Lãng Tử Hàng lên tiếng thì cô đã cầm kiếm bạc chém tới.

Lãng Tử Hàng chật vật né tránh, hắn nhìn kiếm bạc của cô dễ dàng chẻ đôi chiếc bàn gỗ ra thì khẽ nhíu mày.

"Thanh kiếm cuả cô từ đâu mà có?" hắn hỏi.

Nhan Đình không trả lời hắn mà tiếp tục dùng kiếm đánh tới ép hắn phải lấy kiếm của mình ra chặn lại những đòn đánh hiểm hóc của


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.