(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 64: Vinh Quang Trở Lại.




Hàn quang trên dao nhọn lóe lên, ánh mắt của Nhân Nhu dưới lớp áo choàng cũng tràn đầy hàn ý. Cô ta dùng dao đâm phập vào cổ chân của Nhan Đình, máu tươi lập tức tóe ra.

Dao nhọn đâm sâu và da thịt làm Nhân Nhu phải dùng sức để rút ra nhưng ngay lúc đó người vốn đang bất tỉnh lại đang nắm chặt lấy cổ tay cô ta.

"Bắt được rồi" Nhan Đình nhe răng cười.

Nhân Nhu muốn dùng lực vùng thoát khỏi bàn tay cô thì ngay lập tức bị nắm đấm của Nhan Đình chào hỏi ngay mặt. Cả cơ thể cô ta bị đấm liền ngã về phía sau, lảo đảo một lúc.

"Mày....sao mày lại tỉnh lại!!?" cô ta hét lên.

Nhan Đình cười nhẹ, nắm lấy con dao trên chân mình rút ra một cách dứt khoác, có lẽ nó đã đâm vào mạch máu nào đó nên máu tuôn ra liên hồi.

"Không đến nước này thì sao có thể ép mày lộ mặt?" cô vẩy vẩy con dao trong tay cười nói.

Nhân Nhu trong lòng sợ hãi nhưng nhìn những sợi xích sắt kia liền có dũng khí hơn không ít, cô ta lựng khựng đứng dậy.

"Hôm nay mày cũng phải chết trong tay tao thôi!!!" cô ta âm u cười, chất giọng qua máy biến âm khàn đục ghê rợn.

Cô cười nhẹ khẽ dùng sức kéo xích sắt trên tay mình, xích sắt nhìn có vẻ nặng nhưng trong tay cô đột nhiên trở nên rất nhẹ. Cô ta tròn mắt nhìn Nhan Đình dùng dao găm chặt đứt xích sắt.

"Sao...sao có thể!!!???" Nhân Nhu dựa sát vào khung sắt đằng sau sững sờ nói.

"Bởi vì tôi làm sao mà hại người nhà tôi được chứ " Bài Cốt từ bên ngoài đi vào chậm rãi nói, con mèo trắng muốt trong tay ông ta ngước đôi mắt màu xanh lục lên tò mò nhìn con người.

Nhân Nhu xoay đầu nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể tin được, nụ cười trên môi Nhan Đình ngày càng sâu.

Ngày hôm đó cô nhận được tin tức của Bài Cốt liền tính toán ra kế hoạch để vạch mặt người núp đằng sau.

Cô lật dao găm trong tay nhảy đến chổ của Nhân Nhu, dùng cơ thể của mình đè cô ta xuống, lấy dao găm ghim chặt áo choàng của cô ta trên sàn làm lộ ra khuôn mặt của cô ta.

"Nhị hoàng tử phi, tôi vốn đã thấy cô rất quen mắt" cô híp mắt cười, nắm đấm giơ lên rồi liên tiếp giáng vào mặt cô ta.

Nhân Nhu chật vật dùng tay cản mưa nắm đấm của Nhan Đình, trong lòng cảm thấy vô cùng rối loạn cùng hoảng sợ. Trên khuôn mặt cô ta đột nhiên nứt ra, lộ ra dây nhợ bên trong, Nhan Đình cười dùng sức đấm mạnh làm vỡ cả cái đầu của người máy ra.

Nhan Đình thỏa mãn đứng dậy, cơn bức bối trong lòng như được giải tỏa phần nhiều. Bài Cốt nhìn chân cô nhíu mày, con mèo trắng bị ông ta buông ra lập tức nhảy xuống đất dựng chiếc đuôi xù của mình lên.

"Em có thể né được mà" ông ta cau mày cốc vào đầu cô.

"Cho cô ta vui mừng trước rồi lại đạp cô ta xuống vực thì mới vui chứ" cô cười.

"Nhưng mà đây chỉ là người máy, cô ta có lẽ vẫn còn ở Hành chính tinh đấy" Phỉ Vũ từ bên ngoài cầm theo hộp y tế bước vào.

Bài Cốt nhìn hắn cúi xuống băng bó, xịt thuốc cho Nhan Đình liền tránh ra một chổ cho Phỉ Vũ. Ông lại nhìn vào người máy vỡ vụn bên cạnh, ngoắc hai người bên ngoài vào thu dọn.

"Vậy bây giờ chúng ta lập tức đi Hành chính tinh ?" Phỉ Vũ cẩn thận băng bó cho cô xong liền hỏi.

"Không, chúng ta về Nhan gia." cô cười nhẹ, nói.

Biết được đối tượng là ai rồi thì cô không tin bản thân mình không chơi chết cô ta được, trước mắt cô nghĩ cô nên về từ đường kiểm tra gia phả Nhan gia trước.

Nhân Nhu này có lẽ là một người trong nhánh, nhưng nguyên nhân vì đâu lại mang hận ý với cô lớn như vậy thì cô không biết, Nhan gia có ai mà không đố kỵ hay ganh ghét với cô trong lòng chứ.

"Anh hai, lần này làm phiền đến anh rồi" cô cười cười nhìn Bài Cốt.

Bài Cốt xua tay:" Hừ, miễn đừng kêu anh đến dọn xác của em thì không có gì là phiền cả".

Nhan Đình cười tươi, nơi này từng là ngôi nhà duy nhất của cô, nơi duy nhất trên thế gian lúc bấy giờ chấp nhận cô. Con mèo trắng lúc này đang dụi vào cái chân bị băng bó của cô 'meo meo' hai tiếng.

"Con mèo ngu này" cô dùng chân đẩy nhẹ vào nó, nó liền nằm vật ra sàn phơi ra cái bụng nhỏ.

"Nó nhớ em lắm đấy" Bài Cốt cẩn thận bế nó lên.

"À mà chuyện bên Hỏa tinh thì em sẽ bảo Phỉ Vũ gửi cho anh mấy chổ thuận tiện cho việc cướp bóc sắp tới. Đợi khi nắm trong tay hai mỏ dầu thì chúng ta chuyển sang mục tiêu khác là vừa".

"Được, xong việc rồi thì để anh bảo người lấy phi thuyền khác cho em về".

"Không cần đâu, Phượng Cốt bên kia chắc là sửa xong phi thuyền rồi. Đánh rớt được phi thuyền Nhan gia nên anh đang đắc ý lắm chứ gì" cô hừ nhẹ, huých vào vai ông ta.

Bài Cốt gật gù:" Tất nhiên rồi, nhìn cái phi thuyền của em là anh chướng mắt ngay, lần này bắn hạ được tất nhiên là vui mừng rồi".

Phỉ Vũ nhìn bọn họ cười nói trong lòng chợt mềm mại, khi đến đây Bài Cốt có nói chuyện riêng với hắn. Ông ta nói Nhan Đình tính cách khác người nhưng không phải cô ấy từ nhỏ đã như vậy, một đứa trẻ mười hai tuổi trải qua tất cả nỗi đau trên đời này, đứa trẻ đó rất đáng thương.

Bài Cốt là con của thủ lĩnh Hải tặc lúc trước, sống trong cảnh máu tanh nên ông chưa từng biết được cảm giác thương xót là gì, bởi vì thương xót kẻ thù chính là con đường chết cho mình.

Ông ta vô tình gặp Nhan Đình đang chạy trốn sự truy sát của Nhan gia chủ đời trước, lúc đó ông đã nghĩ đứa trẻ này nhất định có bí mật gì đó mới bị Nhan gia truy lùng ráo riết như vậy.

Và lần đầu tiên gặp cô, ông đã bị đôi mắt của cô thu hút. Một đôi mắt như thú săn mồi, sắc bén mà chứa đầy lệ khí bên trong đấy. Bài Cốt lúc đó đã nhận cô làm thuộc hạ dưới trướng của ông, sau này qua nhiều việc, ông đã xem cô như một đứa em gái nhỏ trong nhà.

Và chiến hạm này đã trở thành ngôi nhà của cô.

Thực ra câu chuyện hôm đó bọn họ trò chuyện với nhau rất dài, chỉ cần là một nhánh nhỏ trong câu chuyện đó cũng đủ làm hắn bần thần. Phỉ Vũ chưa từng nghĩ sâu xa về việc cô không quan tâm đến bản thân bị thương ra sao mà chỉ quan tâm vào kết quả mà cô làm ra, hắn chỉ nghĩ cô hiếu thắng.

Cô sống một cách buông thả nhưng không có nghĩa là cô tùy tiện mà sống mà là cô không thể học được cách yêu thương bản thân, những kế hoạch, những lần hành động cô đều lựa chọn con đường nguy hiểm nhất cho mình.

Nhiều lần hắn từng chứng kiến cô thương tích đầy mình nhưng lại không hề than vãn, những lần như vậy cô chỉ nói là cô đã từng đau đớn hơn như vậy rất nhiều lần.

Phỉ Vũ siết chặt ngực trái của mình, trái tim của hắn chậm rãi đập 'thình thịch'. Nơi này của hắn trước đây đã đập rộn ràng vì cô bây giờ nó đã trở nên đằm thắm hơn rất nhiều.

Nó hiểu rằng....

Cô không phải là người mà hắn có thể sánh đôi, hắn nguyện lui về phía sau lấy hạnh phúc của cô ra làm kim chỉ nam để sống nốt phần đời còn lại.

"Phỉ Vũ, đi thôi" cô gọi.

"Tớ đến ngay đây" Phỉ Vũ nhanh chóng đáp lại.

Hoa hướng dương mãi mãi chỉ có thể làm một tín đồ của mặt trời.

---------------------------------

Nhân Nhu bần thần ngồi trước bàn trang điểm của mình, cô ta nhìn vào bản thân mình trong gương.

Kế hoạch của cô ta đổ bể cả rồi, tất cả ngược lại đúng là cái bẫy của Nhan Đình. Mặc dù cô ta để người máy đi thay mình nhưng tất cả cũng xong rồi...

"Mau tránh ra" lúc này bên ngoài phòng của cô ta vang lên những tiếng động rất lớn, ngay lúc cô ta còn đang khó hiểu thì cảnh cửa mở bật ra.

Các binh lính nhanh chóng vây lấy cô ta khống chế lại, Đại hoàng tử sắc mặt âm u từ từ đi vào theo sau đó là Nhị hoàng tử với hốc mắt đỏ tươi.

"Nhân Nhu, cô đã bị bắt" hắn ta trầm giọng nói.

Nhân Nhu khó hiểu nhìn bọn họ, lúc này Đại hoàng tử mở đồng hồ trên tay của hắn ra, hình ảnh lập thể được phóng to lên. Trong đó là hình ảnh cô ta đang lấy trộm sinh vật được cất giấu bên dưới phòng thí nghiệm của Hoàng thất.

Cô ta kinh ngạc nhìn những hình ảnh đó, nơi đó cô ta đã cẩn thận kiểm tra không hề có máy theo dõi nào, tại sao lại......

"Cô đang nghĩ nơi đó không có máy theo dõi đúng chứ? Nếu như thật sự để cô phát hiện ra được thì Hoàng thất này trở thành trò đùa cho cô sao? Lôi cô ta xuống" hắn ta quát.

"Anh,  anh trai đáng kính của em xin hãy nhẹ tay với cô ấy..." Nhị hoàng tử đột nhiên bắt lấy cánh tay Đại hoàng tử rồi quỳ phịch xuống đất.

Nhân Nhu nhìn thấy cảnh này trong lòng liền thấy xót xa, cô ta cười nhẹ.

"Anh đứng lên đi, việc này thật sự là do em làm. Đại hoàng tử, chuyện này không liên quan đến Nhị hoàng tử đâu" cô ta gào lên.

Nhị hoàng tử hai mắt trợn to nhìn Nhân Nhu, hắn ngồi sụp xuống nền gạch bên dưới, Đại hoàng tử 'Hừ' một tiếng cho binh lính lôi Nhân Nhu đi.

Khi cô ta lướt qua Nhị hoàng tử, trên khuôn mặt là một nụ cười nhẹ.

Nếu có lựa chọn, ban đầu cô ta sẽ không lợi dụng Nhị hoàng tử để đi đến ngày hôm nay đâu.

Người đàn ông đó yêu cô ta thật lòng, bây giờ có lẽ anh ấy đang rất đau khổ. Nhân Nhu nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên gò má cô ta.

------------------------------

Hoàng thất một thời gian sau liền gửi thư xin lỗi đến cho các Đại gia tộc, kể rõ mọi việc và đồng ý để cho mọi người tùy ý xử trí Nhân Nhu.

Lúc này Nhan Đình vẫn chưa nhận được tin này vì đang ngủ một giấc thoải mái trên phi thuyền trở về Vân Tinh.

Hôm nay Nhan Dực Long cùng Nhan Chỉ Du lại một lần nữa kéo đến làm ầm ĩ trước cổng Nhan gia.

Ngược lại đám người Nhan Chỉ Du thì im lặng hơn không ít nhưng Nhan Dực Long lại đem theo mấy cây gậy sắ đứng đối đầu với Phượng Cốt.

"Hôm nay bọn mày phải để tao vào bên trong" hắn hùng hổ nói.

Phượng Cốt vẫn nghiêm chỉnh đứng đó như một bức tường không mảy may để ý đến bọn họ. Nhan Dực Long tức giận cầm lấy gậy sắt đánh về phía một thành viên Phượng Cốt đang đứng gần đó.

Nhìn gậy sắt bị người đó giữ chặt trong tay mà cho hắn dùng sức như thế nào cũng không thể rút ra được, lúc này thành viên Phượng Cốt đó liền đạp hắn ngã về phía sau.

"Mẹ nó, mày dám đánh gia chủ tương lai?" hắn ta gào lên, đám hồ bằng cẩu hữu của hắn hùa theo cầm lấy mấy thanh gậy sắt đập về đội Phượng Cốt đang canh gác.

"Pằng!" một cái hố bỗng nhiên xuất hiện cách Nhan Dực Long rất gần, bên trong hố còn có tia lửa điện chưa tan hết.

Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh lại, Minh Viễn cầm súng lượng tử đi ra, mày cậu nhíu lại thật chặt.

"Bọn mày ồn ào quá đấy".

Nhan Dực Long nhìn cái hố trước mặt nuốt nước bọt, hắn ta sợ hãi nhưng nghĩ đến chỉ cần hắn trở thành gia chủ thì có thể trừng trị thằng nhóc còn hôi sữa này thì lập tức có tinh thần hơn.

Đám bạn của hắn không chỉ có gậy sắt, lúc này có kẻ lấy súng ngắn ra chĩa vào Minh Viễn.

"Đừng tưởng chỉ mình mày có súng" hắn ta cười đê tiện được bạn mình đỡ lên.

Minh Viễn đáp lại hắn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ thiểu năng, Nhan Dực Long tức giận cướp lấy súng của bạn mình nổ súng lên trời mấy phát.

"Đây là súng thật chứ tao không đùa đâu, liệu hồn thì mau cho bọn tao vào. Không thì tao không chắc bọn mày sẽ có mấy lỗ trên người đâu" hắn liếm môi nói.

Cậu nhìn hắn rồi cười nhẹ, cúi người đặt cây súng từ xuống đất. Hắn nhìn thấy vậy liền đắc chí cười 'khà khà' nhưng lúc này Minh Viễn giơ ngón trỏ chỉ về phía hắn ta.

"Mày định dùng ngón tay để bắn tao à?" hắn nhướn mày ngạo nghễ nói.

Minh Viễn cười nhẹ, ngón tay giật một cái.

'Pằng'

Cây súng trên tay Nhan Dực Long bị bắn vỡ ngay lập tức, hắn không tin vào mắt mình mà nhìn Minh Viễn.

"Tao đúng là dùng ngón tay để bắn mày đấy" cậu chậm rãi đi đến chổ Nhan Dực Long.

Lúc mày đám hồ bằng cẩu hữu của hắn thấy tình hình không đúng bèn chuồn lẹ, để lại một mình hắn ở đó.

Nhan Dực Long xoay người muốn chạy liền bị hai thành viên khác chặn lại y như người đàn bà hôm qua.

"Mấy người là heo hay là chó mà lại nghe không hiểu tiếng người? gia chủ Nhan gia là chổ mà mày có thể mơ tưởng đến sao?" Minh Viễn đặt ngón tay của mình áp vài trán Nhan Dực Long.

Hắn ta đổ mồ hôi lắc đầu mình nguầy nguậy muốn né khỏi ngón tay cậu, Minh Viễn híp mắt lại, ngón tay cong lên làm dây thần kinh của hắn cũng căng theo.

Cuối cùng hai người kia đánh ngất Nhan Dực Long rồi vứt vào thùng rác bên cạnh. Đám người Nhan Chỉ Du nhìn thấy cũng không dám hó hé gì nhưng vẫn một mực đứng lỳ ở đó.

Nếu bọn họ không làm ồn thì Minh Viễn cũng chẳng thèm quan tâm đến. Cậu không tin Nhan gia chủ sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đã trôi qua nửa tháng một chút tin tức của cô cũng không có làm sao mà cậu không căng thẳng cho được.

Tâm trạng căng thẳng của cậu càng treo cao khi thông báo có người đang tiến vào bầu khí quyển của Vân Tinh vang lên. Tiếp sau đó là phi thuyền đen tuyền đáp xuống bãi đáp của Nhan gia, tiếng chuông báo inh ỏi vang lên một lúc thì im bặt.

Phượng Cốt tập trung vây phi thuyền đó lại, vì bị hư hại khá nhiều bên để sửa lại phi thuyền này Phỉ Vũ phải thay mới nhiều bộ phận nên mấy người kia không thể nhận ra được đây là phi thuyền của Nhan gia.

Bọn họ chĩa súng về phía cửa phi thuyền, đến khi nhóm Phượng Cốt trên tàu ló đầu ra dùng phương thức của hoa hậu vẫy tay chào nhóm Phượng Cốt đang ở bên dưới thì bọn họ mới đần mặt ra.

Đây là nhóm đi theo gia chủ mà...

Minh Viễn chạy đến sau nhìn thấy mấy người bọn họ thì tâm trạng liền kích động lên, Phỉ Vũ bước ra ngay sau đó, chậm rãi đi xuống.

Nhan Đình đã thay một chiếc váy sạch sẽ khác từ từ bước xuống dưới. Ngay lúc này Lão Tô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hàng đầu đưa cho cô một chiếc áo khoác.

"Mừng gia chủ đã về" lão cười nói.

"Chào lão Tô" cô cười nhẹ, ánh mắt lướt ngang qua toàn thể Phượng Cốt đang ở đây.

"Làm tốt lắm, tối nay cho mấy cậu xả hơi một bữa" cô cười.

Lúc này mấy thành viên nhìn nhau cười rộ lên, bọn họ tản ra một con đường cho cô đi vào nhà chính, Phỉ Vũ bị vài người trong đội kéo lại hỏi thăm, Minh Viễn cũng ùa tới chổ của hắn.

"Người đó lão Tô sắp xếp như thế nào rồi?" cô nhẹ hỏi lão.

"Đi theo lão. Các Trưởng bối đang trong quá trình điều dưỡng lại cơ thể cho cậu ấy, dù đã lấy được xích sắt ra thì trước mắt chân tay cậu ấy đã bị phế, sau này điều dưỡng thêm với tài năng của họ thì phầm trăm hồi phục vẫn rất cao" lão chậm rãi nói.

Nhan Đình nghe xong chỉ gật đầu nhẹ, bước chân có chút gấp gáp, nhưng đến lúc đứng trước cửa phòng lại hơi do dự.

Lão Tô đứng bên cạnh nhìn cô, Nhan Đình hít thở sâu mấy cái liền đẩy cửa bước vào. Bên trong như một bệnh viện thu nhỏ mà người nằm trên giường thì vô cùng gầy gò, mấy lão già kia nhìn thấy cô thì rối rít tản ra.

Nhan Đình bước đến đầu giường, thiếu niên đang nằm vẫn còn nét non nớt, cả khuôn mặt trắng bệch. Cô nhẹ vuốt sườn mặt của hắn rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn.

"Tìm được em rồi".

------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.