(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 62: Vinh Quang Trở Lại




Hội nghị thường niên năm nay kết thúc sớm, lý do vì Trình gia đột nhiên phát nổ nghi ngờ bị hải tặc tấn công nên Đại hoàng tử đích thân dẫn quân đến xem xét thử.

Liễu Phi Yến nhìn đoàn người vội vã rời đi, bà ta nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Nhan Đình.

"Nổ hay lắm Nhan gia chủ" bà ta nói nhỏ vào tai cô.

"Quá khen rồi, Liễu gia chủ" cô cười, lách người bước lên phi thuyền.

Bà ta nhìn cô mỉm cười cho đến tận khi cửa phi thuyền đóng lại mới chậm rãi rời đi. Trong đôi mắt phượng hẹp dài là ý cười miên man, Liễu Phi Yến nhìn miếng ngọc bội trên tay cười.

"Chậc! Món quà này cũng tạm được đấy".

--------------------------------

"Ầm"

Ngay lúc này một chiếc phi thuyền đậu gần phi thuyền cuả cô phát nổ, sóng xung kích quét đến làm nhiễu loạn đường bay.

"Mau ổn định lại phi thuyền" Phỉ Vũ hét lên.

Nhan Đình nhíu mày nhìn chiếc phi thuyền phát nổ, ngay trong phạm vị của Hoàng thất quản lý mà lại xảy ra chuyện này!!?

Đùa cô à?

Liễu Phi Yến vừa đi lên phi thuyền của Liễu gia thì nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta quét ánh mắt nhìn về cung điện liền bắt gặp Nhân Nhu đang vui vẻ nhìn về phía này.

À, bà nói với con bé đó rồi mà nhưng có lẽ Nhan Đình không biết đến sự tồn tại của cô ta...

Phi thuyền của Nhan gia qua một lúc liền ổn định lại nhưng đột nhiên phía sau chiếc phi thuyền đã phát nổ kia xuất hiện nhiều binh lính có huy hiệu của Hoàng thất đang xả súng điên cuồng vào phi thuyền của các đại gia tộc.

Lúc này bọn họ bị tấn công đến thì vô cùng bất ngờ, vội vàng thiết lập phòng thủ. Ngay lúc này phi thuyền Nhan gia mở bật cửa ra, Phượng Cốt xông ra bên ngoài tấn công đáp trả bọn người kia.

Nhị hoàng tử từ bên trong cung điện lao ra ngoài bị cảnh tượng làm cho choáng ngợp, binh lính của Hoàng thất đang đánh nhau với người của các Đại gia tộc.

"Dừng lại" ông ta hét lên với đám binh lính nhưng hoàn toàn không có hiệu quả gì.

Phỉ Vũ lúc này cũng xông ra, trên tay là một máy gây nhiễu diện rộng, phía binh lính sử dụng súng từ nên khi gặp thứ này liền không thể sử dụng được nữa.

Nhìn đám binh lính đã bị tước vũ khí thì đám người của các Đại gia tộc liền kéo ra khỏi phi thuyền chế ngự bọn họ lại. Tuy mất đi súng nhưng bọn họ cũng đã được đào tạo bài bản dưới trướng của Đại hoàng tử nên việc chế ngự không hề dễ dàng chút nào.

Lúc này Phượng Cốt đột nhiên đeo lên mặt nạ, Phỉ Vũ cũng nhanh chóng đeo lên không quên hét với mấy người kia.

"Bịt mũi lại" nói đoạn, bọn họ phóng ra những viên bom khói gây mê.

Có vài người không kịp bịt mũi lại liền bị thuốc gây mê liều lượng mạnh đánh gục, người ngã xuống như rạ.

Trong khung cảnh hoang tàn này, thiếu nữ mặc váy trắng chậm rãi bước từ trong phi thuyền ra, khí thái bễ nghệ như bậc đế vương.

"Vậy Hoàng thất dùng thứ này để tiễn biệt chúng tôi theo đúng nghĩa đen à?".

Nhị hoàng tử bên kia dù kịp thời che mũi cũng bị choáng váng đứng không vững, ông ta xua tay.

"Không...không phải đâu".

Nhân Nhu từ bên trong chạy ra vội vàng dìu lấy ông ta, nét mặt cô ta đầy lo lắng.

"Ồ" cô nhướn mày, đi đến gần Nhị hoàng tử, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.

"Vậy chuyện này là sao? Những người này là binh lính của Hoàng thất, huy hiệu còn đang đeo trên người kia kìa" cô cúi xuống lấy chiếc huy hiệu được cài trên người lính đã hôn mê bên dưới.

"Tạm thời mọi người ở lại đây thêm đi, có khá nhiều người bị thương và hôm mê. Hoàng thất sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng" Nhân Nhu nhìn Nhị hoàng tử còn đang choáng váng liền nói giúp ông ta.

"Sao tôi biết được đây có phải là âm mưu của các người hay không?" Liễu Phi Yến từ bên cạnh đi đến.

Ở đây còn lại đủ các đại gia tộc tham sự hội nghị chỉ ngoại trừ Trình gia và Đại hoàng tử đã cùng rời đi. Nhưng những người ở đây hầu hết là gia chủ và các người quan trọng trong các gia tộc, nếu hôm nay bọn họ có chuyện gì thì Hoàng thất chính là người hưởng lợi nhiều nhất.

Câu hỏi của Liễu Phi Yến đã làm dấy lên nghi ngờ của bọn họ, lúc này Nhị hoàng tử mặc dù đang choáng váng những vẫn để Nhân Nhu buông mình ra.

"Ta lấy danh dự của Hoàng thất ra đảm bảo, việc này Hoàng thất sẽ điều tra rõ ràng. Mọi người xin hãy trở về phòng trước đó của mình để nghỉ ngơi một lát".

Mặc dù các Đại gia tộc có sự chống cự nhất định nhưng dù gì vẫn ở Hành chính tinh - địa bàn của Hoàng thất nên bọn họ cũng không thể quá cứng rắn ép người được.

"Nhan Đình... " Phỉ Vũ khẽ gọi cô.

"Tớ muốn xem thử rốt cuộc kẻ nào lại muốn nhắm vào tớ như vậy" Nhan Đình cười nhẹ, chậm rãi bước vào bên trong.

Phượng Cốt lúc nãy mặc dù tình hình bất ngờ nhưng có thể nhanh nhẹn sử lý mấy người kia chứng tỏ bọn họ luôn có phòng bị sẵn sàng. Điều này các Đại gia tộc lúc nãy đã được chứng kiến, Lâm gia chủ đánh mắt nhìn Phượng Cốt thầm gật gù trong lòng.

Lúc đi ngang qua Nhân Nhu, Liễu Phi Yến đầy ý tứ liếc cô ta một cái rồi mới cùng người của Liễu gia đi vào trong.

Đi về phòng của mình Phỉ Vũ cẩn thận dùng máy quét kiểm tra mọi ngóc ngách, chỉ khi không phát hiện bất kì thiết bị gì có thể gây hại mới thả lỏng ra một chút.

"Bảo lực lượng còn lại ở Vân Tinh tăng cường cảnh giác cùng canh phòng đi. Bật thêm một lớp bảo vệ bên ngoài nữa" Nhan Đình gõ gõ mặt bàn nói.

Chuyện ngày hôm nay có thể làm ra được động tĩnh lớn như vậy cô không tin là Hoàng thất bên kia không liên quan.

"Chuyện hôm nay cậu nghĩ thế nào?" cô hỏi.

Phỉ Vũ trầm mặc suy nghĩ một lúc, cuối cùng phun ra mấy chữ:" Không phải Đại hoàng tử".

"Tớ cũng nghĩ vậy, bọn người xả súng lúc nãy cho dù bị đánh cũng không chần chừ, khác hẳn phản xạ tự nhiên của một con người cần có. Chưa kể Đại hoàng tử đã đưa một số binh lính đi, những kẻ ở lại này trông rất giống người mới" cô chống cằm nói.

Hắn gật nhẹ đầu, lấy máy truyền tin ra liên hệ về Vân Tinh nhưng đường truyền đã bị cắt. Phỉ Vũ ngạc nhiên lắp con chip đặc biệt vào mới miễn cưỡng kết nối được.

"Xử lý sạch sẽ hết rồi đúng chứ?" cô hỏi.

Phỉ Vũ gật nhẹ đầu, cho dù Đại hoàng tử có xới tung lên cũng không tìm được chứng cứ gì đâu.

Cho dù có tìm được thì Nhan Đình cũng không sợ cho lắm, cứ việc nói lần trước đến dự tiệc làm rơi ở đó cũng được thôi.

Ngoài ra Nhan Đình triển khai một số việc với nhóm Phượng Cốt còn đang ở Vân Tinh, sau đó cô không hỏi thêm gì nữa.

Phỉ Vũ rũ mắt nhìn cô:" Không hỏi việc chữa trị của người kia sao?".

Cô lắc đầu:" Không cần, trước mắt đợi nghe Hoàng thất đưa ra lời giải thích rồi sẽ lập tức trở về thôi".

---------------------------------

Nhân Nhu lúc này đang chăm sóc Nhị hoàng tử bị choáng váng, trong ánh mắt của cô ta tràn đầy lo lắng của một người vợ thực thụ.

Nhị hoàng tử mặc dù rất choáng những vẫn phải cố gắng giữ tỉnh táo đợi bên kia đưa ra xét nghiệm cơ thể của mấy người lính điên cuồng lúc nãy.

"Em đi pha cho anh chút trà nhé" cô ta dịu dàng hỏi.

Nhị hoàng tử nhìn cô ta trong lòng chợt mềm mại, ông ta gật nhẹ đầu. Nhân Nhu nhanh chóng rời đi, hướng về phía nhà bếp nhưng cuối cùng lại rẽ vào một góc.

"Mau chuẩn bị triển khai kế hoạch tiếp theo đi" cô ta nói vào máy truyền tin.

Đầu bên kia lập tức đồng ý, Nhân Nhu nghe xong liền nở một nụ cười u ám.

Nhan Đình, chết thôi thì đơn giản với cô quá.

Liên hệ xong cô ta ngó trái phải rồi tiếp tục đi về phía nhà bếp an phận pha trà, trùng hợp gặp được vài người cô ta liền vui vẻ pha giúp họ vài bình trà hoa thơm phức.

Ngay lúc này Nhan Đình nhận được một cuộc gọi, sau khi nghe xong cô liền tủm tỉm cười. Cuối cùng gọi Phỉ Vũ đến nói nhỏ với hắn mấy chuyện.

"Như vậy cũng được, để tớ liên hệ lại bên Vân Tinh" hắn xoa cằm nói.

Bên này bọn họ phải ở lại đợi câu trả lời của Hoàng thất thì Đại hoàng tử bên kia đã cùng Trình Tuân về tới Hải tinh.

Nhìn mấy tòa kiến trúc cổ ở Trình gia bị nổ làm Trình Tuân đen mặt, cũng may có khá ít người bị thương, Trình Viễn cũng bình an vô sự nhưng nhìn qua ông ta đang rất gấp gáp.

Trình Tuân hỏi cha mình đang ở đâu liền đi đến đó trước, Trình Viễn đang trầm mặc đứng trước bức tường đá đã bị thủng một lỗ.

"Cha, cha có sao không?" ông ta ân cần hỏi.

Trình Viễn xoay người lại không hề trả lời mà đi thẳng đến từ đường của Trình gia, ông ta loay hoay trong đó một hồi lâu cuối cùng lấy ra một cái mai rùa.

"Trình Tuân, con cầm cái mai rùa này thử xem" lão Trình khàn giọng nói.

Trình Tuân cẩn thận cần lấy mai rùa, cái mai rùa vốn có một màu đen ảm đạm dần dần những đường vân của nó từ màu đen chuyển sang màu đỏ.

Trình Viễn cẩn thận lật tay ông ta để lộ ra phía dưới của mai rùa, một chữ cái dần dần hiện lên. Trình Tuân nhìn chữ đó trầm mặc mất một lúc.

"Con nhìn thấy chữ gì?" lão ta hỏi.

"Cha không thấy?" Trình Tuân nghi hoặc hỏi.

"Không. Cái thứ này chỉ có gia chủ Trình gia mới có thể dùng được" lão ta chậm rãi nói.

"Vậy nó cho ta biết ai là người cho nổ Trình gia sao?"

"Không, nó cho chúng ta biết 'người đó' đang ở đâu. Trình gia nếu không có 'người đó' sẽ sớm mất đi năng lực tiên tri. Việc này vốn đợi con trở về ta sẽ nói cho con nghe, nhưng cuối cùng lại không kịp" ông ta thở dài.

Trình Tuân nghe xong liền trầm mặc nhìn chữ "Nhan" đỏ tươi trên mai rùa, tuy bây giờ hắn biết nên làm gì tiếp theo rồi nhưng Đại hoàng tử không phải là người dùng vài ba câu liền có thể nhờ cậy được.

Đại hoàng tử trong lúc cho binh lính đi tìm manh mối ở đây vốn muốn liên lạc với Nhị hoàng tử nhưng phát hiện không thể nào liên lạc được, đáy lòng hắn ta sinh ra dự cảm khác thường.

"Đại hoàng tử"

Nghe có người gọi mình hắn ta liền xoay người lại liền nhìn thấy Trình Tuân đang do dự đi lại chổ của hắn ta.

"Trình gia chủ, ông tìm ra manh mối gì rồi hay sao?" Đại hoàng tử nghiêm mặt hỏi.

"Đại hoàng tử thứ lỗi, có việc này tôi không biết phải mở lời như thế nào?".

"Trình gia chủ cứ nói" Đại hoàng tử nhẹ cau mày.

"Tôi nghĩ chuyện này là sự cố của một vài người giúp việc mà thôi. Đã làm phiền ngài rồi" giọng Trình Tuân đầy ngượng ngùng.

Đại hoàng tử im lặng nhìn ông ta một chút như đang đánh giá lời nói của ông ta có bao nhiêu phần trăm là thật. Nhưng hắn ta lại chợt nhớ đến việc không thể liên lạc với Nhị hoàng tử, điều này rất đáng ngờ.

"Vậy được thôi, nếu đã không phải Hải tặc hay Dị tộc thì ắt Trình gia chủ có thể xử lý. Vậy ta đi trước" Đại hoàng tử nhanh chóng nói lời từ biệt.

Trình Tuân nhìn đoàn binh lính của Đại hoàng tử rút đi trong nháy mắt thì thở phào ra, 'tiên tri' của Trình gia là thứ không thể để lọt ra ngoài, đặc biệt là với Hoàng thất.

Ông ta lại nhìn chữ 'Nhan' đỏ tươi trên mai rùa, cô bé đó ông cũng không muốn phải đối đầu chút nào.

---------------------------------

"Nhị hoàng tử, đây có lẽ là nguyên nhân" một người đàn ông đeo kính mặc áo blouse cầm một ống thủy tinh trên tay.

Bên trong ống thủy tinh dường như là chất lỏng nhưng dù không có ai động vào thì chất lỏng ấy cũng đong đưa.

"Đây là..."

"Đây là một loại động vật kí sinh, thứ này từng được phát hiện ở tinh cầu E-20." ông ta nói.

Nhị hoàng tử nghe đến đây thì cả khuôn mặt đều trở nên khó coi, tại sao một thứ như này lại xuất hiện trên người các binh lính này. Chưa kể theo ghi chép thì chưa có ai ngoài Hoàng thất phát hiện loại động vật này cả vì thứ này bọn họ chỉ mới phát hiện ra cách đây không lâu mà thôi.

Tuy không thể nghĩ ra chuyện gì nhưng ít nhất vẫn có thứ để bàn giao với năm gia tộc kia.

"Mời năm gia chủ đến đây đi" Nhị hoàng tử che trán thở dài.

Nhân Nhu lúc này trên tay là một bình trà hoa chậm rãi đi vào, cô ta dịu dàng rót ra một tách đưa cho Nhị hoàng tử.

"Anh uống chút trà đi".

Nhị hoàng tử nhìn cô ta khẽ mỉm cười nhận lấy tách trà của Nhân Nhu, uống một ngụm lại trộm hôn lên má cô ta. Nhân Nhu che má cười tươi, lúc này binh lính mở cửa cho các gia chủ đi vào.

Nhan Đình là người cuối cùng vào trong, lúc này chỉ còn chổ trống cạnh Hạ Sóc và chổ cạnh Liễu Phi Yến, cô nhìn một chút cuối cùng bảo binh lính đem một chiếc ghế khác tới.

Đợi mọi người đã ngồi đầy đủ Nhị hoàng tử cho người đóng cửa lại rồi mới cầm lấy ống thủy tinh lên.

"Bọn họ bị loại sinh vật này ký sinh trong người, việc tấn công mọi người không phải là chủ ý của Hoàng thất chúng tôi" Nhị hoàng tử vừa nói vừa giơ ống nghiệm ra cho mọi người xem.

"Vậy thứ này từ đâu tới" Lâm Nhật hỏi.

"Hành tinh E-20" ông ta trả lời ngay lập tức.

Lúc này mọi người lại nhìn người đeo kính mặc đồ blouse kia giải thích thứ này là gì, nghe xong mấy gia chủ miễn cưỡng đồng ý với lối giải thích này.

"Nhưng tôi nhớ E-20 là một tinh cầu mới nằm trong sự quản chế củaĐại hoàng tử"

Hạ Sóc vừa nói xong mọi người lại đổ dồn về ông ta xong lại chuyển mắt về Nhị hoàng tử.

"Đúng vậy nhưng..."

"Người tấn công các gia chủ cũng là người dưới trướng Đại hoàng tử" Vũ gia chủ ngắt lời Nhị hoàng tử.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, Nhị hoàng tử dường như sắp bị mấy ánh mắt của mấy gia chủ bóp nghẹt.

"Mọi người đang làm gì vậy?" một giọng nói khàn khàn bỗng vang lên.

Bệ hạ chống gậy từ từ đi vào, nhìn thấy lão ta mấy gia chủ đều chủ động chào hỏi một tiếng.

"Lão nhị, con đi nghỉ ngơi một chút đi" Bệ hạ nhìn Nhị hoàng tử cười nhẹ nói.

Nhân Nhu nhìn bệ hạ rồi nhanh chóng dìu Nhị hoàng tử đi về phòng trước. Bệ hạ gõ gậy gỗ xuống đất kéo sự chú ý của mọi người về phía mình.

"Mọi người vất vả rồi. Hội nghị năm nay lại xảy ra việc như đã làm mọi người một phen kinh sợ rồi" lão ta cười.

"Việc hôm nay ta sẽ điều tra rõ ràng rồi gửi kết quả điều tra đến cho mọi người. Mấy ngày này mọi người đã đủ vất vả rồi, vẫn nên nhanh chóng trở về nhà mà tịnh dưỡng một thời gian."

"Vậy chuyện này nếu điều tra ra là người của Hoàng thất nhúng tay vào thì Bệ Hạ định xử lý như thế nào?" Liễu Phi Yến nâng mắt phượng hỏi.

Bệ hạ nhìn bà ta một chút, đôi mắt già nua rũ xuống.

"Tùy ý các gia chủ xử trí"

"Được thôi." Nhan Đình vui vẻ đồng ý.

Từ lúc bắt đầu cô chỉ im lặng cho đến bây giờ, hai chữ này vừa nói ra mọi người đã dồn ánh mắt về phía cô.

"Bệ hạ nhất định phải giữ lời đấy" cô cười nhẹ.

"Tất nhiên rồi Nhan


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.