(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 47: Hắc Ám Địa Cầu




Từ căn cứ bí mật đến Thủ Đô mất một khoảng thời gian kha khá, Nhan Đình cũng không vội lắm, cô với Như Ý thực sự như đang đi nghỉ dưỡng vậy.

Cô cũng từng gặp lại Y Nhiễm với Nhược Vũ, bọn họ nhìn thấy chỉ còn cô với Như Ý thì hùng hùng hổ hổ muốn kiếm chuyện.

Đúng lúc Nhan Đình còn bực bội chuyện của Bắc Trì, nên bọn họ coi như xui xẻo.

Người của binh đoàn bọn họ thấy đồng đội bị giết liền vô cùng phẫn nộ, nhưng mấy người tiến lên đánh nhau với cô đều bị cô đánh gục.

Kết quả vẫn là Nhan Đình ngang nhiên rời đi.

Như Ý đi theo cô cũng được một khoảng thời gian, nên tính cách phần nhiều cũng bị ảnh hưởng.

"Thế giới này tuy nói là công bằng nhưng có thực sự công bằng bao giờ" Nhan Đình lãnh đạm lái xe.

"Khép nép với kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu. Thế nên tại sao em lại phải khiêm tốn với tài năng mà em có chứ?".

Như Ý ngồi bên cạnh gật gù, đôi lúc cô bé thấy chị rất đáng thương, bản thân em ấy trước mạt thế có gia đình cùng anh trai che chở, mạt thế nổ ra cha mẹ mất đi thì vẫn còn anh trai, nay lại có chị bảo vệ.

Người khác không đụng chạm tới chị thì chị cũng không làm gì họ, nếu bọn họ tốt bụng thì chị cũng tốt bụng lại.

Nhưng có mấy người lại nói chị là hung tàn, nhưng chẳng phải chị ấy chỉ đang tự vệ sao?

Cô bé càng nghĩ lại càng tức giận, lần sau gặp người nào dám mắng chị, em nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ.

Nhan Đình cười cười nhìn Như Ý ngồi cạnh cô đang làm một bộ mặt cương quyết, hầu như em ấy suy nghĩ cái gì đều viết cả lên trên mặt.

Vì thời tiết đột nhiên có bão tuyết, Nhan Đình đành lái xe lánh vào một tòa nhà đã bị bỏ hoang.

Mặc dù không có An-bật-lửa-di-động thì Như Ý cũng đã học được cách nhóm lửa từ mấy hòn đá cuội mà em ấy hay mang theo bên mình.

Vì chỉ có hai người nên Nhan Đình bảo cô bé nấu hai hộp mỳ là được.

Ngay lúc họ đang sì sụp ăn mỳ thì bên ngoài có tiếng ồn, dường như cũng là vì tránh bão tuyết mà đi vào.

Nhóm người đó nhìn thấy đã có người ở đây thì hơi ngạc nhiên, nhưng mà hai người phụ nữ so với nhóm người bọn họ cũng chẳng có trở ngại gì.

Nhóm đó hầu như toàn là đàn ông, có mấy kẻ dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào Nhan Đình.

Cô cũng chẳng ngại, nhanh chóng ăn xong hộp mỳ. Nhóm người đó chỉ nhìn một chút, rất thức thời nghỉ ngơi ở chổ cách Nhan Đình khá xa.

Khoảng lúc sau có một người đàn ông khá vạm vỡ đi đến chổ của cô, Nhan Đình đang đợi ông ta gây sự để hốt gọn một mẻ.

"Cô gái, cô có biết xem bệnh không?" người đàn ông cố gắng hạ giọng xuống, dường như đang cố gắng không dọa sợ cô.

"Có việc gì?"

"À là con gái nhỏ của tôi đột nhiên đau bụng, làm cách nào cũng không hết, còn..còn chảy máu nữa. Cô có thể qua xem cho nó không?" ông ta gãi đầu, chìa mấy gói mỳ ra xem như là thành ý.

Lúc nãy Nhan Đình hoàn toàn không nhìn thấy đứa con gái nào nhưng sau khi đánh giá người đàn ông một lát, cũng đồng ý qua xem cô bé kia một cái.

Nhóm đàn ông trông có vẻ bặm trợn này ngồi xoay quanh một người đang ôm bụng, Nhan Đình mới thấy rằng con bé này ăn mặc như con trai, tóc cắt ngắn nên làm cô không chú ý tới.

"Mấy người xoay mặt ra ngoài hết đi" Nhan Đình nhìn người đàn ông đó nhàn nhạt nói.

Vừa nghe bọn họ đều đứng đắn xoay lưng lại, cô kiểm tra một lúc để phòng hờ cô bé bị thương, cuối cùng có thể kết luận rằng cô bé này chỉ đơn giản là tới kỳ mà thôi.

Do chế độ ăn uống nên đau bụng nhiều, Nhan Đình bảo Như Ý đi đun nước sôi.

"Con bé không bị sao chứ?" người đàn ông lo lắng hỏi, mấy người bọn họ vẫn không dám xoay lưng lại.

"Không sao, chỉ là tới kỳ sinh lý". Nhan Đình vừa trả lời xong, mấy người họ cũng xoay người lại, tràn đầy lo lắng nhìn cô bé đó.

"Thật không?" mấy người đàn ông khác cũng tỏ ra lo lắng hỏi.

"Không tin thì thôi" Nhan Đình nhún vai, định trở về chổ của mình.

"Ấy ấy, cô gái, có cách nào giảm đau không? Nhìn con bé đau đớn quá"

"Uống nước ấm là được, lát em tôi sẽ đem nước qua cho" cô nói.

"Vâng vâng cảm ơn cô rất nhiều" mấy người đàn ông ngượng ngùng cảm ơn cô.

"Con bé này là con ruột của anh sao?" dựa theo gương mặt thì cô không nghĩ bất kỳ người nào ở đây có thể là cha nó cũng tùy nếu con bé đó giống mẹ.

"Con bé là lúc đầu mạt thế chúng tôi cứu được, một đám đàn ông chúng tôi vốn có biết cái gì đâu, làm phiền cô rồi" Người đàn ông lúc nãy lúng túng nói.

Mạt thế sống nay chết mai, bọn họ lại còn cứu cô bé này. Nên nói là ngu ngốc hay là tốt bụng đây.

"Không có gì"

Lát sau Như Ý đem nước nóng qua cho cô bé kia, lại đưa cho bé ấy mấy thứ đồ cần thiết.

"Cảm ơn chị" đứa bé nhỏ giọng đáp.

Sáng sớm hôm sau trời lại nóng như đổ lửa, Nhan Đình đang chuẩn bị khởi hành tiếp. Lữ ca nhìn thấy cô chuẩn bị đi cũng đi lại hỏi thăm.

"Cô định đi đâu vậy? Nếu chung đường chúng ta có thể đi chung, dù gì hai người phụ nữ cũng không an toàn lắm"

"Chúng tôi đi Thủ Đô " Nhan Đình cười cười nói.

"Bọn tôi cũng đi Thủ Đô, nếu không cô đi theo chúng tôi cho an toàn" Lữ ca chân thành đưa ra lời đề nghị.

Nhan Đình suy nghĩ, trong lòng khẽ đánh giá Lữ ca, cuối cùng đồng ý.

"Chị, sao chị lại đồng ý vậy?" Như Ý leo lên xe, tràn đầy thắc mắc hỏi cô.

Theo cô bé nghĩ Nhan Đình sẽ từ chối vì cô ấy ngại phiền, nhưng lúc này Nhan Đình lại đồng ý, làm cho cô bé ngạc nhiên không thôi.

"Bây giờ em nhìn thử túi ghita của mấy người đó đi, có ai ở mạt thế lại mang theo đàn không? Dựa vào chiều dài, cùng tiếng động thì trong đó là súng ống. Tuy bọn họ lem luốc như vậy nhưng những vật như giày da đều là thống nhất một mẩu, chất lượng lại còn không tồi, chắc chắn là làm việc trong cùng một tổ chức. Vừa hay chị cần làm vài việc, sau này cũng đỡ phiền hơn" cô nói một tràng, lại chỉ vào những đặc điểm đó cho Như Ý thấy.

Như Ý tròn mắt giơ ngón cái lên, chị cô quá lợi hại!!!!!

Thủ Đô còn ở khá xa, nên quá trình sinh hoạt chung với mấy người đàn ông này cũng khá lâu.

Lúc đầu Như Ý khá rụt rè, nhưng rồi lại phát hiện mấy người đàn ông này nhìn thì hung dữ nhưng đối xử với cô bé rất tốt.

Con bé kia tên là tiểu Chi, là do bọn họ nhặt được trong một lần đi làm nhiệm vụ. Một đám đàn ông vụng về nuôi cô bé tới bây giờ.

Tiểu Chi rất thích chạy sang chổ cô với Như Ý để chơi, Nhan Đình cũng không quản vì con bé đó có vẻ sợ cô nên hoàn toàn không dám làm phiền cô.

"Chị Như Ý, chị ở chung với chị Nhan Đình có bị bắt nạt không" có một lần cô vừa đi ra đã nghe con bé đó hỏi Như Ý như vậy.

Khóe môi cô giật giật, nhìn mình cũng đâu có hung dữ lắm đâu chứ!!??

Đi cũng sắp gần một tháng nhưng số lần bọn họ gặp xác sống quả thực khá ít, tuy lần nào cũng gặp mấy con xác sống mạnh nhưng mà không cần Nhan Đình ra tay mấy người kia cũng xử lý được.

Hôm nay vậy mà lại gặp con một xác sống cấp cao, làn da cô ta chỉ còn màu xanh rất nhạt, nếu không để ý kĩ sẽ nghĩ đấy là con người.

Nhung mà thần sắc cô ta điên cuồng tấn công bọn họ, lại có cả dị năng hệ hỏa, bọn Lữ ca hoàn toàn bị áp đảo. Nháy mắt thấy tình thế căng thẳng cô nghe Lữ ca hét lên với tiểu Chi.

"Mau chạy đi"

Nhan Đình lôi kiếm bạc ra, vừa bước xuống xe đã làm cho biểu tình cuả con xác sống đó điên cuồng hơn.

Đến xác sống cũng có xác sống biến thái.

Dị năng hệ hỏa của nó bị kiếm bạc chém đứt đoạn, Nhan Đình vồ tới đạp cho nó một cú, cô cười với Lữ ca một cái rồi lại xông lên.

Ả xác sống rú lên, dùng móng vuốt sắc nhọn để đỡ kiếm của cô. Nhan Đình xoay nhẹ người, kiếm bạc bổ xuống chặt đứt cánh tay của nó.

Cứ như vậy đến khi kiếm bạc bổ đầu ả ta thì Nhan Đình đã mệt nhừ, dù gì cơ thể này chỉ là người bình thường.

Tinh hạch trong đầu cô ta có một bửa là trong suốt một nửa là màu lam, nhìn qua rất đẹp.

Lữ ca tiến lại cảm ơn cô, lại nhìn tinh hạch trong tay cô.

"Đây là của xác sống cấp 6. Nó quả thật rất mạnh, cảm ơn cô lúc nãy đã giúp" ông ta cúi đầu để cảm ơn cô.

Nhan Đình khoát tay:" Không cần, ngồi không miết tôi sẽ bị lão hóa sớm mất".

Sau lần đó đám người Lữ ca lại càng xem trọng cô hơn, chớp mắt cũng đã đến Thủ Đô.

"Cô gái, nếu cần giúp đỡ có thể cầm tấm thẻ này đến tìm tôi." Lữ ca cười cười đưa cho cô một tấm thẻ màu đen.

Cô cũng không từ chối, vì đây cũng là mục đích của cô mà.

Nhan Đình giao miếng ngọc bội cho bọn họ, nhờ họ tìm giúp thông tin của nó.

Lại ngạc nhiên nhất chính là Lữ ca nói đã từng nhìn thấy một miếng giống như vậy, chỉ là không nhớ rõ là thấy ở đâu.

Cô cũng ậm ừ, vốn cũng không muốn làm mấy chuyện này, nhưng nếu đã muốn chia thế giới này làm hai nửa thì con người cũng cần một người lãnh đạo trực tiếp chứ.

Như Ý đi theo Nhan Đình đến chổ thuê nhà, tinh hạch của bọn họ có rất nhiều nên thoải mái thuê một căn nhà rộng rãi cho hai người.

Cô cố ý chọn một căn nhà có nhà bếp đầy đủ để Như Ý có thể phát huy tài nấu nướng của em ấy.

Nhan Đình cũng đi xung quanh để thám thính tình hình.

Thủ Đô bây giờ do ba thế lực quyết định, đầu tiên thì chắc chắn là quân đội rồi còn lại là hai đại gia tộc. Có thể hình thành tam giác quyền lực để cân bằng với quân đội thì chắc chắn hai đại gia tộc này không đơn giản.

Tuy bên ngoài là mạt thế nhưng trong lòng Thủ Đô vẫn còn yên bình chán, những người ở đây đa phần là có quyền có thế hoặc có tiền. Quân đội cũng ưu tiên bảo vệ những người ở đây trước.

Đi thám thính là thế nhưng nếu có cơ hội thì cô vẫn sẽ ở lỳ trong nhà làm một con sâu lười.

Nhưng Như Ý thì lại thích sự náo nhiệt ở chổ này, thường xuyên nũng nịu muốn cô dắt đi chơi. Tuy là nơi an toàn nhưng lại đầy một đám cậy quyền làm càn thì cô cũng không thể để cô bé đi một mình, đành lười biếng đi theo mà thôi.

"Này cô em, có muốn đi chơi với bọn anh một đêm hay không?"

Nhan Đình lười nói chuyện, trực tiếp dắt Như Ý đi vòng qua thằng nhóc đó, bọn nhóc đi theo nó ồ lên làm thằng nhóc đó thẹn quá hóa giận.

"Cho mày thể diện mày lại không cần?" nó giơ tay muốn túm tóc của cô nhưng liền bị một bạt tay tát tới.

"Chát"

Dường như thằng nhóc đó bị kinh ngạc, miệng nó méo xệch hét lên.

"Mày có biết tao là ai không mà lại dám đánh tao? Con điếm!" nó vừa hét lên máy chữ tục tĩu, Nhan Đình bị hét đến bực bội, đấm một cú vào bụng nó.

"Khụ" thằng nhóc nằm vật ra đất, khó khăn hít thở, đám bạn của nó thấy tình hình không ổn cũng không dám tiến lên.

"Sau này nhớ lựa người mà trêu chọc"cô để lại câu này rồi đưa Như Ý đi mất.

Mấy ngày sau Lữ ca mặt mày trịnh trọng đến tìm cô, hắn ta nhìn ngó trái phải mới cẩn thận vào nhà.

"Tôi nhớ được mình nhìn thấy miếng ngọc bội ở đâu rồi. Có một lần tôi được giao nhiệm vụ hộ tống Tổng Tư Lệnh đã nhìn thấy miếng ngọc bội này trên người ông ấy" Lữ ca đưa lại cho cô miếng ngọc.

"Tổng Tư Lệnh?"

"Đúng vậy, là người có quyền lực cao nhất bấy giờ, nhưng mà tôi chưa từng nghe ông ấy nhắc gì đến miếng ngọc bội này. Nếu cô muốn gặp ông ấy có lẽ hơi khó nhưng tôi có thể sắp xếp cho cô được".

"Không cần đâu, cảm ơn anh rất nhiều" Nhan Đình cười nói.

Lữ ca dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhìn thấy trong nhà chỉ có hai người phụ nữ anh cũng không tiện ở lâu bèn nhanh chóng tạm biệt cô.

Nhan Đình nằm dài trên trường kỷ nhìn miếng ngọc bội trong tay. Nếu vậy Lương Mộ Dao lúc trước chính là muốn cái thân phận này của nguyên chủ.

Tổng Tư Lệnh sao? Vừa hay phù hợp yêu cầu.

Cô vươn vai ngồi dậy, căn dặn Như Ý một chút rồi ra ngoài.

-----------------------------

Tổng Tư Lệnh của Thủ Đô họ Phạm, trùng hợp là mẹ nguyên chủ cũng họ Phạm.

Phạm Tư Lệnh sau khi kết thúc cuộc họp ở trụ sở chính bèn trở về nhà, khi bước bào thư phòng liền cảm thấy có gì không đúng.

Ông giơ tay bật đèn sáng lên, chiếc ghế từ từ xoay lại, nhìn rõ khuôn mặt đó làm ông sửng sốt.

"Tiểu Kiều?" giọng ông run rẩy, nhưng rồi lại phát hiện đứa con gái cuả mình chắc chắn không có khí tràng tự phụ như vậy.

"Con không phải Tiểu Kiều, con là Nhan Đình, Kế Nhan Đình. Phạm Kiều Kiều là mẹ con." cô chậm rãi nói.

Phạm Tư Lệnh nhìn cô, sự nghiêm nghị trên chính trường đã không còn thấy đâu mà trước mắt Nhan Đình chỉ thấy một cụ ông tóc bạc đang đau khổ.

Ông Phạm không hỏi gì nữa, bước chân run rẩy bước lại chổ cô. Bàn tay to lớn vuốt gương mặt Nhan Đình.

"Ông ngoại" cô gọi một tiếng.

Nước mắt trực chào ra ngoài làm tầm mắt của ông Phạm nhòe đi, ông đột ngột ôm chầm cô vào lòng.

Ông Phạm chỉ có một người con gái duy nhất là Phạm Kiều Kiều, nên vô cùng cưng chiều cô ấy.

Phạm Kiều Kiều lớn lên xinh đẹp, nhiều người tới hỏi cưới nhưng ông nhất quyết không gả, vốn ông muốn chọn một quân nhân trẻ tốt để cho con gái dựa dẫm.

Nhưng Phạm Kiều Kiều lại yêu một chàng trai nhà thương gia, ông Phạm không đồng ý.

Phạm Kiều Kiều liền cùng chàng trai đó bỏ trốn, lúc đầu ông ấy rất tức giận tuy nhớ con gái nhưng không thể bỏ mặt mũi xuống kêu cô quay về.

Đã mấy năm ông không nghe được chút tin tức nào của con gái mình nữa, bà Phạm vì nhớ thương con cũng đã mất mấy năm trước.

"Mẹ con mất rồi, mất trong tai nạn máy bay mấy năm trước. Cha mẹ con lúc còn sống cũng rất hạnh phúc." cô vỗ vỗ mu bàn tay ông.

Ông Phạm nén nước mắt, cười:" Hạnh phúc là tốt rồi, chỉ tại ông năm ấy cái tôi quá lớn, mới mất đi đứa con gái quý giá. Bây giờ may vẫn còn cháu gái".

Việc Tổng Tư Lệnh tìm lại được cháu gái đã lạc mất mười mấy năm lập tức trở thành tin tức hot nhất.

Nhan Đình cũng trực tiếp ở lại nhà ông ngoại nguyên chủ, lại đón Như Ý tới.

Hôm nay ông Phạm còn vì cô mà tổ chức tiệc tẩy trần, dù là mạt thế nhưng bữa tiệc phong phú sinh động, Lữ ca lúc nghe tin đã ngờ ngợ.

Lúc ông ấy nhìn thấy cô đứng cạnh Tổng Tư Lệnh càng chắc chắn hơn, lúc đi qua chào cũng không dám bắt chuyện.

"Ông ngoại, đây là người đã giúp cháu rất nhiều trên đường đến Thủ Đô đó" cô cười cười.

Tổng Tư Lệnh dường như rất thích Lữ ca, miệng khen ông ta không ngớt. Như Ý lúc này nhìn thấy mấy thằng nhóc hôm trước kiếm chuyện với mình bèn chỉ cho cô thấy.

Ông Phạm cũng nhìn theo hướng Như Ý chỉ làm cho một vài nhìn nhìn theo, trong đó có một ông chú bụng phệ nhìn thấy thằng cháu mình được cháu gái Tổng Tư Lệnh để ý đến bèn gọi cậu ta đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.