(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 45: Hắc Ám Địa Cầu




"Tôi hiện tại chưa muốn yêu đương"

Bắc Trì nghiêm túc trả lời cô, hắn nghĩ cô sẽ bày ra bộ mặt thất vọng, nhưng không.

"Nhưng mà anh đâu cản được em theo đuổi anh" cô cười tủm tỉm, ánh mắt nhiễm ý cười nhìn hắn.

"Cảm ơn vì bữa ăn" Bắc Trì lãnh đạm cảm ơn rồi rời đi.

Nhan Đình nhìn theo bóng lưng hắn, môi nở nụ cười nhỏ.

Cuối cùng cũng tìm được.

"Bác già, anh ấy là ai vậy?" cô cười cười hỏi Diêu lão sư.

Diêu lão sư cũng là một người hiểu ý, lại cực thích làm mai mối, đặc biệt là cho thằng học trò ruột của mình.

"Nó tên Bắc Trì, dáng người hay mặt mũi đều không chê được. Nhưng mà lại không hiểu phong tình chút nào, người theo đuổi nó còn không ít nhưng nó lại chứ thích chúi mũi vào mấy cái việc nghiên cứu này miết." ông bác cầm lấy trái quýt trên bàn ăn bóc vỏ, ăn vài miếng.

Nhan Đình lấy ra thêm vài quả, chia cho Diêu lão sư, môi cười cười.

"Để anh ấy ăn tráng miệng, nhờ bác".

Uầy! Thằng học trò mình có phúc thế nhở!!!!

Bác già gật gù, tay làm dấu ok. Cô nhìn ông ấy rời đi, lại suy nghĩ một chút.

Thiết lập nhân vật lần này của hắn là cao lãnh, cấm dục, còn có chút nghiêm túc nữa.

"Bà chị à, em còn chưa phát nhiệm vụ sao chị lại biết đó là tiểu ca ca chứ!!!"

"Có lẽ là ngủ qua nhiều lần nên thấy quen thuộc chăng" cô nhún vai.

"...." biến thái!!!

[Nhiệm vụ phụ tuyến: cùng Bắc Trì cứu vớt nhân loại]

Nhan Đình :"....."

Sao cứ nhất thiết phải là việc cần dùng tới não để suy nghĩ chứ!!!???

Ta chỉ muốn mỗi ngày lười biếng ngủ với bé nhà mình thôi không được à????

Ảo Ảnh nhả ra hai chữ "Nằm mơ" trôi bồng bệnh xung quanh Nhan Đình rồi nhanh chóng offline.

Bắc Trì bên kia nhận lấy quýt từ Diêu lão sư thì có chút không vui, đưa tất cả cho ông bác.

"Em nói rồi, thầy đừng tự tiện làm mai cho em nữa!!!" hắn đỡ trán, giọng điệu rầu rĩ nói.

"Thằng nhóc ngu ngốc này, mạt thế sống nay chết mai, em định làm một con ma còn trinh hay sao hả" bác già lột quýt, đút thẳng vào miệng Bắc Trì.

Quýt ngọt lịm lan tràn trong khoang miệng, Bắc Trì thở dài nhận lấy mấy quả quýt.

Ông thầy này của cậu, sao cứ thích đi làm mai cho cậu thế nhỉ.

"Ăn quýt rồi thì sang cảm ơn người ta đi" bác già để lại câu này rồi mất hút.

Bắc Trì ghi chép thêm một chút, mấy quả quýt đặt trên bàn cạnh mấy xấp tài liệu của hắn. Xong việc hắn mới bắt đầu nhớ tới việc phải đi cảm ơn Nhan Đình, cả người hắn dường như đang treo rõ hai chữ "Phiền phức".

Bởi vì đã tối muộn, mấy binh đoàn đều đốt lửa để sưởi ấm và đuổi côn trùng. Xe của binh đoàn "Quýt Không Chua Không Ăn" nằm ở phía xa nhất với đoàn xe của nghiên cứu viên.

Bắc Trì tiến đến, đầu tiên là đụng mặt An Sinh cùng An Nhiên, hai cậu ta nhìn hắn đột ngột đi tới nên có chút bất ngờ.

"Anh tìm chị Nhan Đình à?" An Sinh lên tiếng.

Bắc Trì gật nhẹ đầu, trên tay là một bịch bánh quy.

"Cảm ơn cô ấy vì bữa ăn hôm nay cùng mấy quả quýt nữa. Đây coi như là chút quà" Bắc Trì đưa ra, hai người kia không dám nhận.

"Để em đi gọi chị ấy" bọn họ chỉ chỉ vào trong xe.

Nhan Đình nghe An Sinh gọi mình, có chút lề mề đi ra. Nhìn thấy Bắc Trì thì hơi ngạc nhiên, nhanh chóng đi lại gần hắn.

"Anh đến tìm em à? Có phải đã suy nghĩ về việc yêu em rồi không?" giọng cô trong veo như nước suối mùa thu tươi mát lại pha chút ý cười.

Bắc Trì chỉ cảm thấy Nhan Đình rất đẹp, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Lại cảm thấy cô gái này không có chút rụt rè nào.

"Tôi đến để cảm ơn. Cái này coi như là quà" Bắc Trì lạnh nhạt nói.

Nhan Đình nhìn bịch bánh quy trên tay hắn, bàn tay Bắc Trì hơi tái, có lẽ là thường tiếp xúc với mấy chất hóa học.

"Được thôi, nhưng mà anh lấy thân báo đáp cũng được đấy" cô cười, cầm lấy bánh quy trên tay hắn còn làm như vô ý nắm lấy tay Bắc Trì.

Hắn gật đầu tỏ ý rời đi, Nhan Đình cũng không cản. Lại nhớ đến còn có cốt truyện của Bắc Trì nữa.

Bắc Trì.

Là cô nhi nhưng mà tài năng của hắn thì không thể nào phủ nhận.

Hắn có năng lực, lọt vào mắt xanh của Diêu lão sư. Ông thực sự đối tốt với hắn, sau này mạt thế nổ ra, Bắc Trì cũng đi theo Diêu lão sư như cũ.

Bọn họ di chuyển từ thủ đô đến căn cứ bí mật nằm trong vùng bùng phát virus đầu tiên để nghiên cứu.

Trên đường đi bọn họ vô tình bị xác sống tập kích, xác sống vốn là những sinh vật không có sự sống nhưng lúc đó bọn chúng lại hành động như được điều khiển từ trước, điều này làm Bắc Trì dấy lên nghi ngờ.

Hắn ta cùng Diêu lão sư nghiên cứu mấy con xác sống kia, nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì.

Đoàn của bọn họ bị thiệt hại nghiêm trọng sau cuộc tập kích đó. Trong đoàn nghiên cứu sinh vốn có hai người phụ nữ, một trong đó chết mê chết mệt Bắc Trì, dù cô ta ra sức dụ dỗ hắn cũng đều vô ích.

Bắc Trì chỉ có một mục tiêu là chế tao ra bắc xin ngăn chặn cái thời đại hắc ám này lại.

Có một lần đang dừng chân, người phụ nữ kia hạ thuốc Bắc Trì. Cô ta thõa mãn sau khi có được hắn, còn dùng đoạn phim quay lại cảnh hai người ân ái với nhau.

Bắc Trì sợ Diêu lão sư sẽ không tin tưởng hắn vì người phụ nữ này là cháu ruột của Diêu lão sư. Hắn ta cắn răng nhịn nhục, mỗi lần người phụ nữ này muốn quan hệ với Bắc Trì chỉ có thể hạ thuốc hắn.

Có một lần, ngay khi cô ta hạ thuốc chưa được bao lâu thì có xác sống tập kích. Người phụ nữ bỏ chạy cùng với đoàn, bỏ lại hắn ở đó.

Bắc Trì bị cắn, trở thành một xác sống.

Nhan Đình xem xong cuộc đời của bé nhà mình chỉ thấy một chữ "Thảm". Nhan vật của hắn hoàn toàn như một hòn đá lót đường trong câu chuyện này vậy.

Chưa kể con ả kia lại dám hạ thuốc hắn.

Khóe môi Nhan Đình câu lên thành một độ cung quỷ quyệt, cho dù muốn hạ thuốc cũng là cô làm chứ.

Tuyến hành trình bây giờ chỉ mới bắt đầu không lâu, bây giờ chỉ mới là ngày đầu.

Nhan Đình chống cằm suy nghĩ, Bắc Trì này này khá cứng nhắc, nếu như thực sự theo đuổi theo cách bình thường thì tiến độ chắc chắn rất chậm.

Có cách rồi!

Mấy ngày sau Nhan Đình cũng vẫn nhàn nhã như vậy, có giết xác sống cũng là An Sinh An Nhiên giết. Mấy binh đoàn kia cứ nghĩ Phùng Phương mới là đội trưởng của binh đoàn có cái tên kì lạ này.

Bọn họ đi chung một hành trình nên cũng quen biết, lâu lâu Nhan Đình tâm trạng tốt cũng tùy ý để Như Ý chia cho bọn họ chút thức ăn nóng. Nhưng mà binh đoàn của nam nữ chính thì không có cơ hội đó đâu.

Lúc đầu có vài người được cho đồ ăn sau lại trở nên tùy tiện lấy đồ ăn của Như Ý vừa mới nấu xong đi, Nhan Đình trực tiếp lấy roi ra đánh người đó thừa sống thiếu chết. Làm cho vài người có tâm tư không thuần yên tĩnh lại.

Lương Mộ Dao ôm lấy cánh tay còn đau nhức của mình trừng trừng nhìn thiếu nữ ngồi ăn bên kia.

Tại sao Kế Nhan Đình lại đột nhiên trở nên khác lạ như vậy chứ.

Điều này làm cô ta suy nghĩ mấy ngày, chợt nghĩ có khi nào cô cũng là trùng sinh về đây hay không?

Lương Mộ Dao suy nghĩ rồi quyết định cách Kế Nhan Đình xa một chút, chuyện lần trước đã cho cô ta một bài học.

Cô ta chỉ cần cố gắng hơn, nhất định sẽ vượt qua được Kế Nhan Đình.

Nhan Đình thì không rỗi hơi mà suy nghĩ nhiều như cô ta. Thực ra chỉ cần không đụng đến cô thì một ánh mắt cô cũng lười nhìn.

Hôm nay Diêu lão sư lại như thường lệ mà sang ăn chực, ông biết cô nhóc này đôi lúc khá dữ tợn nhưng chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô thì cô vẫn rất là hiền lành.

Nếu cô biết bác già nghĩ như vậy chắc sẽ cười to một trận, cô chỉ đơn thuần là lười thôi.

Nhan Đình vẫn đều đặn gặp được Bắc Trì vì bác già luôn kéo hắn đến ăn chực, tuy muốn từ chối nhưng thực sự bệnh dạ dày của hắn sau khi ăn được đồ nóng một lần liền không chịu ăn bất kì đồ nguội nào nữa.

Nếu đau quá hắn ta không thể tập trung làm việc được, mỗi lần như vậy hắn đều đem theo bánh quy đến coi như quà.

Nhan Đình vẫn như vậy, nói chuyện được vài câu liền hỏi Bắc Trì có muốn yêu đương với cô hay không. Làm hắn bắt đầu có thể bình tĩnh ăn cơm cho dù cô có nói gì.

Còn người phụ nữ kia là ai thì Nhan Đình cũng có gặp rồi, tên là Diêu Phỉ, ngoại hình không quá nổi trội.

Mỗi lần cô ta nhìn đến cô dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Chuyện Nhan Đình muốn theo đuổi Bắc Trì cũng không phải kín đáo gì, hầu như ba binh đoàn cùng mấy người nghiên cứu viên đều biết.

Cái ngày mà Nhan Đình chờ đợi cuối cùng cũng tới, cô ung dung đứng trong bóng tối nhìn Diêu Phỉ dìu Bắc Trì đã mất đi ý thức vào xe, môi đỏ cười đến sáng lạn, nhưng cũng hơi rầu rĩ vì việc xác sống tấn công có chủ đích vẫn chưa xảy ra.

"Bắc Trì anh chỉ có thể là của em" Diêu Phỉ đặt chiếc máy quay đối diện chổ Bắc Trì nằm, vội vàng cởi đồ của mình.

Ngay khi cô ta chạm vào người Bắc Trì thì sau cổ đau nhói lên, mất ý thức.

"Nên cảm ơn rằng tao không muốn giết mày đi" Nhan Đình lầm bầm, kéo cô ta ra khỏi xe, điều cô không ngờ nhất chính là Như Ý đứng ngay bên ngoài.

"...." Sao con bé này lại ở đây!!??

"Chị..."

"Mau tới giúp chị đi, con ả này em kéo cô ta đến trước cái xe kia đi" Nhan Đình cũng không thèm che giấu, trực tiếp giao việc cho cô bé.

Diêu Phỉ lõa lồ bị Như Ý kéo đến trước cái xe kia như lời Nhan Đình dặn, lát sau có mấy người đàn ông kéo cô ta vào xe.

Nhan Đình nhìn Bắc Trì thở dốc nằm trên xe, hình tượng cấm dục khó gần của hắn vẫn đang cố gắng duy trì.

Bàn tay cô vuốt nhẹ sườn mặt hắn, Bắc Trì liền rên nhẹ trong cổ họng. Cô cởi bỏ quần áo của hắn, cũng cởi đồ của bản thân ra chỉ chừa lại đồ lót.

Cơ thể hắn nóng rực, bị cô chạm đến đâu liền dễ chịu mà rên hừ hừ. Nhan Đình hôn hắn, đầu lưỡi len lỏi vào trong, Bắc Trì dường như không quen cho lắm muốn cự tuyệt.

Bàn tay cô đã bắt lấy dương vật của hắn mà xoa nắn, cả người hắn run run quên mất cự tuyệt.

Cơ thể Bắc Trì rất đẹp là dạng nhìn mảnh khảnh nhưng khi cởi đồ ra lại rất vừa vặn, không hề ốm.

Vì hiệu quả của thuốc nên hắn rất nhanh đã bắn ra, Nhan Đình lấy tinh dịch của hắn đẩy một ngón tay vào nhục huyệt làm hắn cả người căng chặt.

"..đừng.." hắn khẽ nỉ non, nhưng đều bị cô dùng nụ hôn lấp đi.

Cô hôn hắn để kéo sự chú ý của hắn đi, ngón tay bên trong chậm rãi mò mẫm, tìm thấy một điểm hơi nhô lên liền ấn vào.

Bụng Bắc Trì hơi ưỡn lên, dương vật run rẩy dựng thẳng, nhưng môi vẫn bị cô chặn lại.

Đến khi thả ra cánh môi hắn đã sưng đỏ, còn có một sợi chỉ bạc nối từ môi cô đến môi hắn. Lúc này bên dưới cô đã vào được ngón thứ hai, bên trong chật chội làm đầu óc hắn rối tung.

"A...đừng.." hắn vô thức bắt lấy cánh tay cô, Nhan Đình cười cười, dùng tay kia nắm lấy tay hắn đặt trên dương vật mà lên xuống.

Khoái cảm đằng trước làm hắn thở dốc không ngừng, hai ngón tay của cô cũng nặng nhẹ mà ấn vào điểm G của hắn.

"Ưm..." Bắc Trì hơi ưỡn người muốn thoát khỏi khoái cảm đến từ mặt sau.

Nhan Đình lách người ngồi giữa hai chân hắn, cô kéo một chân của Bắc Trì lên vai của mình, ngón tay bên trong không ngừng moi lộng nhục huyệt làm Bắc Trì ngửa cao cổ mà thở dốc.

Cô hơi nghiêng người cắn vào hầu kết của hắn, ngón tay ở bên trong mạnh bạo đè ép điểm G, còn tay kia thì nhéo lấy đầu ngực đã đứng thẳng cuả Bắc Trì.

"A...a..khôn..g.." giọng nói của Bắc Trì đã mang theo vài phần nức nở.

Hiệu quả của thuốc làm hắn mơ màng, còn hành động của cô lại càng nhấn chìm hắn vào bể sâu tình dục khác thường này.

Ngón chân hắn quắp lại, bụng run lên, dương vật bắn ra từng cổ tinh dịch.

"Có sướng không?" cô áp sát mặt hắn, hơi thở của thiếu nữ luẩn quẩn làm tâm trí Bắc Trì điên đảo.

"Sướng" hắn nói rất nhỏ nhưng cũng đủ làm cô thêm hưng phấn.

Nhan Đình đeo dương cụ lên, nhắm ngay miệng huyệt mà đút vào. Bàn tay Bắc Trì bắt lấy bờ vai cô, môi mím lại chịu đựng.

"Sướng thì cứ rên lên đi, đừng nhẫn nhịn làm gì" cô cười cười, hông mạnh mẽ thúc một cái, đưa dương cụ một đường tiếng thẳng vào bên trong nhục huyệt của hắn.

"A" Bắc Trì mở lớn đôi mắt hét lên, cảm giác bên dưới bị mở ra hoàn toàn không dễ chịu.

Nhan Đình nắm lấy gót chân còn lại của hắn, mở ra một phía khác, làm bại lộ nhục huyệt trước mắt cô. Miệng huyệt đang căng ra để nuốt lấy dị vật, cô đẩy hông, dương cụ ra vào kịch liệt.

Bắc Trì hoàn toàn bị tình dục làm thần trí điên đảo, miệng chỉ có thể phát ra những đơn tiết.

Đến khi hắn bắn ra một lần nữa, Bắc Trì vẫn còn dư âm của việc lên đỉnh, cô lại một lần nữa lật người hắn lại, để hắn nửa quỳ trên ghế, mông vẫn bị cô cắm.

"Không...không chịu nổi nữa....a....dừng..." nước bọt từ miệng hắn chảy dài xuống cổ, Nhan Đình xoay mặt hắn lại, hôn qua.

"Ưm...ưm...ưm" hắn vụng về đáp trả lại cô.

Bắc Trì cả khi đã mất đi ý thức vẫn còn đang bắn tinh, Nhan Đình nhìn bản thân mồ hôi nhễ nhại lại nhìn hắn.

Kể cả khi dương cụ rút ra rồi, miệng huyệt của hắn vẫn còn mấp máy chưa khép lại được.

Nhan Đình như có như không liếc về phía máy quay cười một cái.

Cô lục trong không gian ra mấy cái khăn lụa tơ tằm để lau người cho Bắc Trì, lại lau sơ qua cho mình.

Ôm hắn vào lòng mình, ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau Bắc Trì là bị làm ồn tỉnh, hắn muốn cựa quậy nhưng lại phát hiện có một cánh tay vắt ngang bụng mình, hắn giật mình ngồi dậy.

Thiếu nữ chỉ mặc mỗi đồ lót nằm bên cạnh, ký ức như từng mảnh vỡ được gắn liền lại với nhau. Hắn đen mặt.

"Kế...."

"Diêu Phỉ, cô có sao không?" tiếp theo đó là tiếng khóc nức nở của phụ nữ.

Lúc này hắn mới sực nhớ hôm qua uống ly nước mà Diêu Phỉ đưa hắn mới trở nên mơ màng. Lại nhìn người nằm bên cạnh mình, đột nhiên cũng không có tức giận như vậy nữa.

"Rầm rầm" bất ngờ cửa xe bị người đập, Bắc Trì nhìn Nhan Đình nhanh chóng dùng đồ ngày hôm qua của bọn họ che chắn lại cho cô, bản thân chỉ lấy một cái áo để che lại phần quan trọng.

Cửa xe mở ra không lâu sau đó, Diêu Phỉ quấn một chiếc khăn biểu tình điên cuồng đứng ở đó. Cô ta nhìn thấy Bắc Trì trần như nhộng đang ôm Nhan Đình lại để che chắn lại càng tức giận hơn.

"Tại sao? Đáng lý ra tôi mới là người ngủ với cậu, tại sao? Là mày phải không con điếm kia?" cô ta vươn tay muốn kéo đồ che mặt của Nhan Đình ra liền bị Bắc Trì cản lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.