(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 29: Vương Miện Bóng Đêm




Sáng sớm trước đại điển, Nhan Đình nhận được một tập tài liệu từ Trung tâm thành phố gửi đến, bên trong là một sấp ảnh. Cô dửng dưng nhìn từng bức ảnh bên trong, người uy hiếp cô đều đã xuống mồ hết cả rồi.

Nhan Đình khẽ siết tay, vò nát mấy tấm ảnh.

Ngoài mặt cô đang cười nhẹ, bên trong từng cổ từng cổ bực bội bốc lên.

Người đàn ông đem thư đến cho cô, nhìn biểu hiện của Nhan Đình khẽ nuốt nước bọt.

"Triệu ca, anh khoan hãy đưa điều khoản đến trung tâm thành phố, nói với họ, ngày kia tự tôi sẽ đến". Nhan Đình vân vê chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về tòa dinh thự cổ.

------------

"Ào"

Châu Quý cho người tạt một xô nước vào Châu Trì, ông lấy một điếu thuốc ra châm. Ánh mắt kinh thường nhìn về Châu Trì.

"Mày chịu đựng cũng khá đấy, hay là như vầy. Mày chịu làm theo kế hoạch của bọn tao, thành công sẽ không quên công sức của mày đâu".

Châu Trì bị còng tay trên ghế, đồ trên người ướt sũng, mấy vết thương chưa lành hẳn do bị tra khảo lại toác ra, đau lên từng hồi. Hắn vẫn im lặng không nói gì, bọn họ kinh thường quỷ hút máu nhưng lại sợ hãi sức mạnh của họ.

"Mày với con nhỏ quỷ hút máu kia có gì đúng chứ? Nếu không ai lại đi bảo vệ cái bọn ghê tởm đấy? Châu Trì, nể tình mày cũng là con tao, thành thực một chút, con nhỏ đó có điểm yếu gì không" Châu Quý chồm người lên bàn, túm tóc của Châu Trì kéo lên, ép hắn nhìn vào mặt ông.

"Phụt"

Châu Trì nhổ vào mặt Châu Quý, hắn tự cười giễu bản thân mình, có một người cha như ông quả là cực phẩm nhỉ?

"Rầm"

Châu Quý đập mạnh đầu Châu Trì xuống bàn, người bên cạnh ông dường như có chút e dè, đây dù gì cũng là con ruột ông ấy....

Đầu Châu Trì đau liên hồi, mắt hắn trở nên mơ màng. Châu Quý không để hắn ngất đi được bao lâu đã tạt nước cho hắn tỉnh lại.

"Mày đừng ép tao, Châu Trì " Châu Quý nghiến răng.

Đột nhiên người bên cạnh Châu Quý tiến lên thì thầm với ông ta, ông ta khẽ nhìn về Châu Trì cười khẩy.

"Con nhỏ đó cũng quan tâm tới mày đấy, hôm kia nó sẽ tới đây. Mày nên ngoan ngoãn hợp tác với tao". Châu Quý vỗ tay, người bên ngoài mang vào một cái laptop, Châu Trì nhìn màn hình laptop đột nhiên trở nên kích động.

"Đồ cầm thú, thả bà ấy ra" Châu Trì vùng vẫy muốn thoát khỏi còng tay, da hắn bị chiếc còng bằng sắt cạ đến bật máu.

"Vậy thì mày nên nghe lời cha mày chứ? Con trai à!" Châu Quý vỗ vỗ mặt hắn.

"Bà ấy....bà ấy là mẹ của ông mà...." hắn gục mặt thì thào, cổ họng hắn khô rát, trái tim đau lên từng hồi.

"Hi sinh một vì tất cả là điều đáng thôi, mày đừng có ủy mị như vậy" Châu Quý rít điếu thuốc, khói phà ra quanh quẩn trong căn phòng ấy, mùi thuốc lá đắng ngắt tràn vào phổi hắn.

Đắng như cuộc đời này của hắn vậy....

"Được...."

---------------------

Đêm xuống, người hầu lại một lần nữa tất bật, nhưng lần này không ai dám làm phiền Nhan Đình. Biểu tình cô vẫn tươi tắn, luôn cười nhẹ, nhưng nhiệt độ xung quanh lại lạnh căm căm. Người hầu đều có chút e dè.

"Điện hạ, người chuẩn bị xong chưa? Thân vương và Vu Quí điện hạ đang đợi người ở sảnh"

"Biết rồi, xuống ngay đây"

Hôm nay cô chọn một bộ vest trắng, thắt cà vạt màu đỏ rượu, tóc buộc cao lên để lộ cái gáy trắng nõn. Nhan Đình nhìn mình trong gương khẽ cảm thán.

A! Đây mới là khí chất mà cô nên có, nhớ lại gương mặt nhu mì của Lãnh Nhan Đình làm cô sởn cả da gà.

Người hầu nhỏ nhìn cô có chút thất thần, điện hạ nhà họ hôm nay lại đẹp trai thế này!!!!!!!

Nhan Đình bước xuống lầu, nhìn Cố Tiếu mặc một bộ váy ren trắng, nước da hoàn toàn không bị chìm mà còn tươi tắn hơn. Cố Tiếu chạy lại gần cô khoát tay cô, môi cười rạng rỡ như một thiên sứ suýt làm cô mù cả mắt.

"Đi thôi" Vu Việt nhìn cô từ tốn nói, Vu Quí chỉ nhìn cô cười cười. Cố Tiếu ở lại nơi này an toàn, đều là do bọn họ để ý đến lời cô nói, cũng cố gắng hòa hợp với Cố Tiếu. Nhan Đình vỗ vỗ đầu cô ấy hơi cười nhẹ.

Bốn người từ tốn lên xe đi đến tòa lâu đài cổ. Trên xe Nhan Đình lại đưa thêm một bình sứ nhỏ cho Cố Tiếu, dặn cô ấy phải theo sát Vu Quí. Cô khẽ vuốt chiếc nhẫn trên tay mình.

Hôm nay phải giải quyết cho xong, ngày kia còn việc phải làm nữa.

---------

Tòa lâu đài cổ hôm nay rực rỡ đèn hoa, từ xa đã có thể nhìn thấy sự xa hoa hoành tráng.

Nhan Đình bước xuống xe đã có mấy cặp mắt đổ dồn về họ, cô có chút phiền phức. Ồn ào!!!

Bọn họ ngày hôm nay đổ dồn về lâu đài cổ nhiều như vậy còn chẳng phải là hóng hớt xem hôm nay ai sẽ được định là Vương huyết tộc đời mới sao?

Ngôi vị bỏ trống bao năm, vậy mà hôm nay một lần nữa nổ ra tranh đấu, bọn họ không tò mò mới lạ.

Nhan Đình nhìn lướt qua mấy người bên trong, góc khuất phía kia liền nhìn thấy Loan Ái cùng Nghị Ẩn ở chung một chổ, dường như đang thì thầm gì đó.

Cô khẽ híp mắt cười, vẫy tay ra hiệu với Triệu ca cho người của mình sẵn sàng.

"Tôi đã mong đợi Trịnh tiểu thư mặc một chiếc váy yêu kiều lộng lẫy đấy!" Tư Ân đến trước mặt cô cười tươi chào hỏi.

Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục cũ màu lam nhạt, mái tóc trắng bạc buộc gọn bằng một chiếc ruy băng màu đen. Nhan Đình chậc lưỡi, người đẹp mặc gì cũng đẹp thôi.

"Vậy hôm nay tôi không lộng lẫy sao?" Nhan Đình cười cười, vờ dang tay ra cho hắn ngắm nhìn mình.

"Trịnh tiểu thư hôm nay chính là anh khí ngời ngời, làm tôi có chút ghen tị" Tư Ân cười cười, hắn cầm lấy hai ly rượu vang từ người hầu đi ngang, một ly đưa cho cô, hắn cầm ly của mình khẽ cụng một cái.

"Cám ơn" Nhan Đình cười cười nhấp một ít rượu, cô không phủ nhận lời khen của hắn dành cho mình. Ta không đẹp thì định nghĩa cái đẹp đã sai rồi!!!

Ngày hôm nay có nhiều người chủ động đến kính rượu với cô nhiều hơn, ngoài các vị Thân vương đã bị cô thu phục ra còn cả vài người "theo chiều gió". Nhan Đình nhàn nhạt nhìn về phía Nghị Ẩn, khẽ mỉm cười với hắn và Loan Ái.

Tranh thủ kính rượu bọn họ xong, cô nhẹ nhàng tiến về phía bọn họ. Nhan Đình đưa ly rượu vang ra, hướng mắt về hắn khẽ nhướng mài.

"Thân vương Nghị Ẩn có hân hạnh cho tôi được kính một ly không?" Nhan Đình cười cười.

Loan Ái nhìn cô khẽ híp mắt, đương lúc Nghị Ẩn còn tức giận đứng im đó, cô ta đã lách người đi ra, khẽ cụng ly với Nhan Đình.

"Hậu bối bây giờ, quả là làm người khác mở to mắt mà nhìn". Loan Ái khoanh tay nhìn cô.

"Vậy thì Thân vương Loan Ái đây còn phải mở to mắt ra thêm mà nhìn" Nhan Đình cười cười, ánh mắt hai người phụ nữ khẽ giao nhau, như có ngọn lửa đang bùng cháy lên một cách vô hình.

----------------------

"Ký chủ, Châu Trì có vẻ không ổn cho lắm, cô nên đi cứu hắn" Ảo Ảnh đột ngột lên tiếng.

Nhan Đình hơi nhíu mài, khẽ lau vết máu trên mặt, nhìn xuống Nghị Ẩn đang bị chân cô giẫm lên.

Đại điển vừa bắt đầu công bố danh sách ứng tuyển vị trí Vương huyết tộc thì người của Nghị Ẩn đã lục tục xông vào.

Triệu ca không xông vào ngay mà đợi đến khi người của Nghị Ẩn chiếm được thế thượng phong liền xong vào. Nhan Đình trực tiếp đánh tay đôi với Nghị Ẩn, sức mạnh của hắn giảm sút đáng kể vì ban đêm là thời gian trùng độc hoạt động.

Loan Ái cầm lấy một thanh kiếm định tiến lên giải quyết cô thì ngay lập tức bị Vu Việt chặn lại, ánh mắt của Loan Ái đều tràn ngập sự ganh tị. Hai người không ai nhường ai hòa mình vào cuộc đối đầu.

Bây giờ Triệu ca hầu như đã đàn áp được người của Nghị Ẩn, còn thuận thế giết luôn những kẻ cứng đầu đứng phe đối lập với Nhan Đình.

Bộ vest màu trắng của cô đã vươn sắc đỏ, roi trong tay cô vun vút trong không trung đánh nát cả tấm lưng của Nghị Ẩn.

Này thì con mẹ nó tạo thêm việc cho bà làm, ỷ mình làm nhân vật chính thì ra oai à? Mẹ nó!

Nhan Đình vừa cảm thấy vui vẻ đôi chút thì tấm lưng của hắn đã máu thịt lẫn lộn, dù vậy một chút sức phản kháng hắn cũng không có.

Loan Ái thấy tình hình không ổn bèn lao đến định đưa Nghị Ẩn đi, thỏa thuận của bọn họ vẫn còn.

Cô ta vừa lao tới Nhan Đình đúng lúc xoay người bồi một cước vào bụng cô ta.

"Rầm"

Cơ thể của Loan Ái đập mạnh lên tường, rớt xuống nền gạch lạnh băng làm cô ta trực tiếp nôn ra máu.

Trong lòng Loan Ái đột nhiên run rẩy, sức lực còn hơn cả Cẩm Vận.....

Cô ta vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh nhìn lạnh căm của Vu Việt, trái tim của Loan Ái đột nhiên đau nhói lên.

Người cô đặt trong tim lại luôn lần lượt đặt người khác vào tim mà nâng niu.

"Aaaaa" Loan Ái hét lên, nước mắt từ hốc máu trào ra, mỹ nhân rơi lệ như hoa lê dưới mưa.

Người của cô ta và Nghị Ẩn lần lượt ngã xuống hết, bọn họ thậm chí đã nghĩ chu toàn mọi đường, nhưng chưa từng nghĩ, chưa từng nghĩ sẽ thất bại.

Lúc này đột nhiên từ trên trời rơi xuống những tờ giấy, Vu Việt bắt lấy một tờ, lướt theo từng dòng chữ, ánh mắt của ông lại càng cháy lên lửa thù hận.

Loan Ái cũng bắt lấy một tờ khẽ đọc, những việc ngày xưa cô ta làm, cô ta sắp đặt đều bị phơi bày trên giấy, từng chữ rõ ràng.

Chủ mưu đằng sau cái chết của Thân vương Cẩm Vận là Thân vương Loan Ái....

Đột nhiên Loan Ái lại cười phá lên, cô ta chộp lấy thanh kiếm bị rơi lúc nãy, đâm thẳng về phía Nhan Đình.

Nhan Đình vừa định giải quyết cô ta thì Vu Việt đã chắn trước mặt cô. Kiếm của ông cũng đâm thẳng về phía Loan Ái.

"Phập"

Loan Ái nhìn người đàn ông cô luôn đặt sâu trong tim, máu từ môi chậm chạp trào ra. Ngay giây phút kiếm đâm tới Vu Việt cô ta đã xoay đầu kiếm lại, nhận cả hai cây kiếm đâm về mình.

"Vu Việt..... Em.....đã..yêu...anh..từ rất...lâu..." mắt Loan Ái dần mờ đi, trên kiếm có bôi nước thánh, vết thương như bị thiêu đốt lan tỏa khắp cơ thể.

Ngay giây phút Loan Ái ngã khuỵu xuống, cô đã nhìn thấy trong phút chốc ánh mắt của Vu Việt thoáng chút ngạc nhiên.

Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều, miễn là anh ấy đã chịu nhìn cô lấy một lần, dẫu đây có là lần cuối cùng.

Vu Việt nhìn Loan Ái gục xuống dưới chân mình, ngay giây phút cô ta đổi đầu kiếm hướng về mình, ông chợt nhìn thấy thiếu nữ trước đây đi cùng Cẩm Vận luôn e thẹn nhìn ông từ đằng xa. Nhưng rốt cuộc, chính cô ta đã hại người mà ông yêu nhất, Vu Việt ngoảnh đầu đi không một lần nhìn lại.

Nhan Đình nhìn một màn như thế, khẽ híp mắt nhìn Nghị Ẩn đang thống khổ, nhớ lại lời nhắc nhở của Ảo Ảnh lại có chút phiền muộn.

"Triệu ca, đưa hắn về dinh thự"

"Vâng, điện hạ"

Nhan Đình phân phối cho Triệu ca xong, bèn lướt ngang những người còn lại trong tòa lâu đài cổ. Nhìn Vu Quí đang bảo vệ Cố Tiếu sau lưng mình, cô cất tiếng.

"Hôm nay có lẽ mọi người cũng đã biết ai nên làm Vương rồi, không tiễn". Cô vừa nói xong liền xoay người rời đi.

Bộ vest màu trắng nay lại có những đóa hoa bằng máu nở rộ, biểu tình của cô vẫn nhẹ nhàng treo một nụ cười trên môi như từ nãy đến giờ không có chuyện gì xảy ra cả.

Những người ở lâu đài cổ đều vẫn không kịp suy nghĩ rõ ràng. Mọi chuyện diện ra quá nhanh, bọn họ vừa đánh nhau với quái cấp thấp thì cô đã trực tiếp chặt đầu Boss vậy.

Nhưng bọn họ cũng đã hiểu rõ phần nào sức ảnh hưởng của Nhan Đình.

Tư Ân ôm cánh tay bị thương đứng trong góc nhìn Nhan Đình đang đi, trên môi vẫn là một nụ cười nhã nhặn.

Vu Quí đưa Cố Tiếu cùng quay lại lâu đài cổ với Nhan Đình, Vu Việt thì nói muốn đi đến một nơi nên để bọn họ trở về trước.

Ông nhìn bọn trẻ rời đi, lại vuốt đóa hoa oải hương trên ngực áo. Vu Việt kéo đóa hoa ra, nhẹ áp lên môi.

"Cẩm Vận anh đã trả thù cho em, con em nó cũng lớn khôn, nó còn mạnh mẽ hơn cả em....."

Ông đứng trên tầng hai của tòa lâu đài cổ, nơi có một tấm chân dung của Cẩm Vận, ông đứng đó thủ thỉ với đóa hoa như thể Cẩm Vận đang được nâng trong lòng bàn tay mình.

"Cẩm Vận em biết không....."

Ngoài cửa sổ ánh bình minh dần soi rọi trên mảnh đất tanh tưởi mùi máu. Bình minh nơi huyết tộc cũng như nơi con người, chỉ là huyết tộc không cần sự ấm áp nó mang lại.

-------------------

Nhan Đình không về dinh thự mà trực tiếp đến Thành phố trung tâm của thế giới loài người. Triệu ca cũng trực tiếp đưa người của họ đi theo, cả một đoàn đội khí thế hùng hồn tiến đến Trung tâm thành phố.

Nhan Đình đang muốn được ngủ một giấc thật ngon. Cô mẹ nó chuẩn bị chiến lược rồi còn đánh nhau xong còn phải đi cứu người, ôi cái thân già yếu kém cỏi của mình!!!!

Ảo Ảnh khẽ hừ, ký chủ nhà nó mọi lúc thì khoác lác mình tài giỏi ra sao, tới lúc thì lại than thở. Hừ! Nhớ ký chủ nhà bên dịu dàng ưu tú.

Mi cmn chấp niệm với 'ký chủ nhà bên' thật mạnh nhỉ, hệ thống nhà bên mà biết mọi lúc mọi nơi ngươi đều tơ tưởng đào góc tường nhà nó thì nó sẽ giết mi chết!!!

"..." hừ! Ký chủ đừng hòng dùng chiêu chia rẽ, đừng nghĩ ai cũng như cô. Phải cho ký chủ một bài học mới được.

Vừa dứt suy nghĩ, lần này không chỉ trong đầu Nhan Đình một loạt kinh phật nhức đầu mà ngay cả trước mắt cô cũng chi chít chữ.

"....." lần này còn có cả chữ à!!??

"Hừ, hệ thống ta mỗi ngày đều cố gắng tăng cấp, ai như ký chủ chứ!!" cô có thể tưởng tượng ra cái giọng điệu khinh bỉ của Ảo Ảnh.

"..." cmn cút cút cút. Bà đây còn phải cứu con hàng kia, mi còn cho chữ chi chít trước mặt ta thì bà đây cóc thèm đi cứu hắn nữa nhé!!!

"Hừ!" Ảo Ảnh hừ một tiếng, giọng điệu băng lãnh của máy móc cũng đã có thêm một chút cải tiến. Nhan Đình thầm nghĩ vậy là cái hệ thống này còn có thể thăng cấp?

Chữ trước mắt vừa biến mất, Nhan Đình nghiêng đầu nhìn ra ngoài, xa xa là Trung tâm thành phố đang dần dần hiện ra. Cô xoa xoa môi cười nhạt.

Mấy lão già dám uy hiếp cô đều xuống lỗ cả rồi, bọn người này đúng là.....

----------------

Bên Trung tâm thành phố đang sắp xếp người một cách tỉ mỉ. Châu Quý rít một điếu thuốc nhìn Châu Trì vô hồn đang ngồi trên ghế, ông ta khẽ cười.

Bọn đàn bà lúc nào cũng lụy tình....

Lúc ông ta hay được tin là có thằng con này, ông ta chưa từng trông đợi gì ở nó, bây giờ có chổ dùng thì nó cũng không đến nỗi vô dụng. Châu Quý vứt điếu thuốc xuống chân, xoay người đi gặp Thiếu tá.

Nhìn những lọ thủy tinh đựng đầy nước thánh được chuyển tới từ Huyết Liệp, khuôn mặt Châu Quý khẽ hiện lên nét khinh bỉ.

Ngày hôm nay nơi này là mồ chôn của bọn quỷ hút máu...

Châu Quý nhìn ra cửa sổ, nhìn đoàn xe xa xa đang từ từ tiến lại, ông ta khẽ cười trong lòng. Người bên cạnh ông ta khẽ thì thầm gì đó, ông ta cười khẩy quay trở lại chổ của Châu Trì.

Nhìn hắn vẫn ngồi thừ ở đó, ông ta rút một điếu thuốc khác ra châm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.