Từ ngày Úc Đình Phương đi, đến nay đã hơn một tháng.
Sau khi Hoàng Bàn nghe nói Úc Đình Phương bỏ trốn thì ngay lập tức tới tìm Tề Cửu.
Hắn nơm nớp lo sợ nói với Tề Cửu, chuyện Úc Đình Phương không liên quan gì tới hắn, đừng có tìm hắn kiếm chuyện.
Hắn e sợ Tề Cửu đòi tiền, liền nói năm mươi lượng kia đã tiêu hết sạch, trong người không còn lấy một đồng.
Tề Cửu căm ghét nhíu nhíu mày, bảo hắn cút đi đừng bao giờ đến làm phiền mình nữa.
Tề Cửu không phải người biết uống rượu.
Rượu cay xé họng, uống một ngụm lớn đã có thể khiến nàng chảy nước mắt.
Nàng rất ghét uống rượu và mùi rượu, bởi vì lần trước chỉ vì uống rượu đến bất tỉnh nhân sự mà Úc Đình Phương mới có cơ hội trốn ra ngoài.
Nhưng bây giờ tính ra rượu lại có ích cho nàng, mỗi đêm chỉ cần uống hai hớp rượu là có thể ngủ say sưa đến giữa trưa ngày hôm sau.
Thế là một ngày mới của Tề Cửu bắt đầu từ buổi trưa, buổi chiều đi lòng vòng, tìm Thẩm quả phụ tán gẫu cho đến buổi tối.
Buổi tối lại uống rượu rồi ngủ đến trưa hôm sau.
Tề Cửu uống rượu xong đầu óc u mê hỗn độn, chưa từng say rượu quấy phá, chỉ yên lặng nằm nơi đó, không nói một lời.
Tề Cửu gầy rộc đi, cơ hồ biến thành người khác.
Thẩm quả phụ nhìn thấy trong mắt, trong lòng vừa đau vừa tức.
Dì khuyên Tề Cửu không được chà đạp thân thể mình như vậy, Tề Cửu chỉ ậm ừ dạ vâng, vẫn len lén uống rượu.
Thẩm quả phụ tức không chịu nổi, liền giáo huấn Tề Cửu một trận.
"Cháu ngược đãi chính mình như thế cho ai xem? Hả? Úc Đình Phương có thể nhìn thấy cháu uống tới nông nỗi này sao? Sao cháu không đi tìm nó về đi, đó mới gọi là bản lĩnh đấy!"
Ánh mắt Tề Cửu buồn bã, làm sao nàng lại không biết mình tự chà đạp thân thể như thế là không tốt.
Nhưng mỗi khi đêm về, nàng nhắm mắt nằm trên giường, trong đầu tất cả đều là Úc Đình Phương.
Đệm chăn của Úc Đình Phương đã bị nàng vứt đi, nhưng nàng luôn cảm thấy hương hoa lê nhàn nhạt vẫn còn quẩn quanh, tựa hồ như có như không.
Tề Cửu rời giường qua ghế dài nằm, nàng luôn cảm thấy các nàng vẫn còn như xưa, Úc Đình Phương vẫn chưa rời đi mà còn ngủ trên chiếc giường kia.
Nàng không chịu được dằn vặt như thế, buổi tối chỉ có thể mượn chút rượu để ngủ, không để mình lại khổ sở ảo tưởng.
Cho tới khi Thẩm quả phụ bảo đi tìm Úc Đình Phương, nàng làm sao không nghĩ tới chứ.
Biển người mênh mông, nàng biết đi đâu tìm.
Coi như tìm được, thì Úc Đình Phương sẽ về cùng nàng sao?
Nếu như dễ dàng như thế thì ngày đó vì sao Úc Đình Phương lại nói đi là đi, không hề hồi tâm chuyển ý?
Nếu như có thể gặp lại Úc Đình Phương một lần, Tề Cửu nguyện ý bỏ xuống mọi tự tôn, chỉ muốn hỏi han nàng: Cuộc sống tỷ ổn không, có vui vẻ không, trên người còn tiền không.
Nàng chợt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhận ra mình lưu lạc tới một vũng lầy vô cùng đáng sợ.
Trong đầm lầy đó, hết thảy tâm tư nàng đều xoay quanh Úc Đình Phương.
Nàng vừa mê luyến lại căm ghét cảm giác này, nhưng càng giãy dụa lại càng lún sâu.
Tề Cửu quyết định, nàng có liều mạng cũng phải thoát khỏi vũng lầy này.
Dù sao, từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng chìm sâu vào vòng xoáy tình cảm, còn Úc Đình Phương vẫn ngồi bình thản trên bờ, như chỉ chờ lúc thích hợp rời đi.
Tề Cửu thậm chí có chút vui mừng, vui mừng vì Úc Đình Phương rời đi rất sớm, không để nàng lún sâu hơn nữa.
Cùng Thẩm quả phụ ăn cơm hàn huyên vài ngày, Tề Cửu đứng dậy cáo từ, nàng vác rìu tiến vào núi sâu.
Nàng chặt cây liên tiếp mấy ngày.
Chặt đói thì ăn cơm, ăn no xong lại chặt, mệt mỏi thì an vị đờ ra, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục chặt.
Nàng không cho mình cơ hội được nhớ đến Úc Đình Phương, chặt cây xong gom gỗ lại xây một căn nhà nhỏ bằng gỗ Bạch Dương.
Nàng ở lại trong ngôi nhà nhỏ này rất lâu, gặm nhấm niềm cô đơn không thể san sẻ.
Không sao, chỉ cần không trở về cái nhà đó, mắt không thấy tim không đau.
Nàng rất thích cây Bạch Dương.
Nàng nhớ khi còn bé cha dẫn nàng vào núi đã từng chỉ vào cây Bạch Dương nói, loài cây này yêu thích ánh mặt trời, sức sống cực kỳ mạnh mẽ.
Dù núi rừng có bị lửa thiêu thì cây Bạch Dương luôn là loài cây mọc lại trước nhất.
Thời khắc này, nàng không vui không buồn, chỉ muốn làm một gốc Bạch Dương nơi rừng sâu núi thẳm.
Năm tháng xoay vần, phong cảnh bốn mùa thay đổi như đèn kéo quân, cuốn theo tất cả mọi người.
===
Thôi thì khổ tận cam lai, bao nhiêu ủy khuất đều sẽ đòi được hết trên giường nha bé Chín ????????????.