Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 38




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường về, Thời Noãn thấp thỏm không yên. Chủ yếu là vì mấy hộp Durex Lục Chi Hằng đã lấy.

Lúc đầu chỉ là một buổi hẹn hò bình thường. Bây giờ vì vài món đồ mà không giống vậy nữa.

Thời Noãn vừa bồn chồn vừa thắc mắc, không biết vì sao anh lại mua---

Là dự định ấy ấy hay là như anh nói, chẳng qua chỉ là lo trước khỏi họa?

Càng nghĩ Thời Noãn càng thấy Lục Chi Hằng sai. Nếu thật sự muốn như vậy thì sao không nói trước cho cô một tiếng.

Nếu anh báo trước thì cô còn có thể chuẩn bị tâm lý và rèn luyện thân thể thật tốt.

Chẳng hạn như cô có thể giảm cân, tập thể dục để có được đường nhân ngư gì đó. Quan trọng hơn hết là cô có thể học tập thêm vài bộ phim hêu.

Để phòng có chuyện gì, Thời Noãn quyết định lôi điện thoại hỏi Baidu: [Bạn trai chủ động mua Durex là có ý gì?]

Vừa khéo gặp được một topic giống như vậy, chủ thớt hỏi: [Tối cuối tuần đi dạo siêu thị với bạn trai, lúc tính tiền anh ấy lặng lẽ cầm lấy một hộp Durex mà không nói lời nào. Xin hỏi anh ấy muốn làm chuyện đó với tôi sao?]

Giang cư mận trả lời---

[Không đâu! Chắc là muốn thổi bong bóng với cô lúc đêm hôm khuya khoắt đấy!]

[Cược một trăm tệ là cậu ấy muốn thổi bóng với cô đấy.]

[+1 lầu trên]

Cả mấy chục bình luận đều chung một đáp án khiến Thời Noãn không thể xác định được. Sau đó, cô lại gõ vào thanh tìm kiến một vấn đề khác---

[Lần đầu tiên của phụ nữ có thật là rất đau không?]

Cô thấy lúc này cũng thích hợp để trao bản thân cho người mình yêu. Mà chắc chắn Lục Chi Hằng từ trước đến nay, cả về sau nữa, là người đàn ông mà cô yêu nhất.

Thời Noãn vô cùng vững ý về việc này.

Có điều cô sợ đau! Mà mấy cuốn tiểu thuyết kia toàn miêu tả chuyện thành một chuyện rất khủng bố.

Cô lướt xuống, những bài viết đầu toàn là quảng cáo 18+, mãi lâu sau cô mới tìm được một topic tương đối đáng tin.

Chủ thớt bảo rằng vốn dĩ lần đau đến thế bởi vì mang theo tâm lý sợ hãi sẽ làm tăng cảm giác đau đớn trên cơ thể. Hơn nữa, đau ít hay nhiều phụ thuộc vào kỹ thuật của nhà trai.

Thời Noãn đỏ mặt không biết kỹ thuật Lục Chi Hằng có tốt hay không, đến lúc đó có làm cho cô đau nhiều không.

Cô chăm chú xem đến độ xe dừng rồi mà không hay không biết.

Lục Chi Hằng gọi cô hai lần mà không thấy trả lời, anh nhìn điện thoại cô, "Hóa ra, Noãn Noãn không chờ thêm được nữa rồi."

Thời Noãn đang tập trung xem topic, đột ngột nghe anh lên tiếng thì bị dọa một chút, xém nữa là ném điện thoại ra sau.

Cô lập tức giấu ở sau lưng, xấu hổ phủ nhận, "Em không có! Không phải đâu! Anh đừng có nói lung tung!"

"Cái trang web kia tự nhiên hiện lên, em..." Chính cô còn thấy lời này không có sức thuyết phục, "Em không cẩn thận nhấn vào thôi ạ."

Lục Chi Hằng trầm giọng cười, không nói gì.

Thấy anh không trêu mình nữa, Thời Noãn thở phào theo anh xuống xe.

Tối nay mua hơi nhiều đồ, tổng thiệt hại là hai túi đồ lớn. Cô đưa tay ra: "Anh để em cầm một túi đi! Một mình anh cầm thì sẽ mệt lắm."

Một tay Lục Chi Hằng cầm lấy hai túi đồ, đóng cửa xe lại, tay kia nắm tay cô, "Em đang xem nhẹ anh sao? Anh là đàn ông, chút việc nhỏ này có là gì."

"Có đâu ạ!" Thời Noãn đan tay với anh, ngón trỏ cong lên vẽ lên tay anh, "Là em đang đau lòng cho anh mà."

Lục Chi Hằng nghe vậy liền cười, nắm tay cô vào thang máy.

Chỉ có hai người họ trong máy, Thời Noãn đang nghĩ xem lát nữa nên xem bộ phim nào.

Đang yên ắng như vậy, Lục Chi Hằng gọi cô, "Noãn Noãn."

Vẻ mặt anh nghiêm túc, chỉ gọi hai chữ rồi lại im lặng.

Thời Noãn tưởng rằng có chuyện quan trọng, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ hoang mang, "Sao vậy ạ?"

Lục Chi Hằng nhìn cô, từ từ nhả chữ: "Anh sẽ cố."

Thời Noãn chưa hiểu rõ, "Cố làm gì ạ?"

"Anh sẽ cố nâng cao kỹ thuật của mình." Trong mắt Lục Chi Hằng toàn là ý cười, chậm rãi nói, "Giúp em giảm bớt đau đớn nhiều nhất trong lần đầu tiên."

Thời Noãn: "..."

Không phải đã bỏ qua chuyện này rồi sao? Anh còn có thể ung dung nói ra những lời như vậy ở nơi công cộng!

Rốt cuộc cô cũng biết được Lục Chi Hằng không chỉ mặt dày vô sỉ, mà còn thích trêu cô đến khi nào mặt cô đỏ bừng mới thôi.

Đúng là quá đáng!

Tới cửa nhà, nhiệt độ trên mặt cô mới giảm bớt.

Lần này, Lục Chi Hằng nhập mật khẩu cô không quay người đi nữa. Đều là người yêu với nhau cả, chuyện này cũng chẳng có gì.

Thế nhưng vừa nhìn Thời Noãn thấy hơi lạ. Lục Chi Hằng đã đổi mật khẩu, anh không nhập những con số mà lần trước anh nói với cô.

Với lại, mật khẩu lần này có hơi quen nhỉ?

Cô hỏi, "Anh đổi mật khẩu thành sinh nhật em sao?"

Lục Chi Hằng "Ừ" một tiếng, mở cửa đi vào. Anh lấy đôi dép lê vừa mới mua từ trong túi đồ đưa cho cô, nói: "Đổi như vậy để em nhớ kĩ."

Thời Noãn vịn vào tay anh, rũ mắt đổi giày. Trong lòng vô cùng ngọt ngào, sao anh có thể thấu hiểu đến vậy.

Vào nhà rồi cô cởi áo khoác ra, lấy nguyên liệu đem vào bếp, Lục Chi Hằng cũng theo sau.

"Mì ý và bò bít tết rất dễ làm, một mình em làm được rồi ạ." Thời Noãn tìm tạp dề, nói với anh, "Bận rộn cả ngày rồi, anh ra ngoài ngồi nghỉ đi."

Lục Chi Hằng đi đến trước mặt, vòng tay qua eo cô, buộc dây ở phía sau. Hơi thở ấm áp của anh quẩn quanh bên tai, "Nhưng anh muốn ở chung với em."

Anh...Thời Noãn nhớ ra anh có hơi dính người.

"Vậy anh cắt cà chua giúp em nhé." Cô giao cho anh, quay ra sau bật bếp.

Hai người phân công việc, người thái thịt, người xào rau, cùng nhau tất bật chuẩn bị cơm tối. Khung cảnh ngọt ngào mà ấm áp, nhìn sao cũng giống như đôi vợ chồng son.

Bò bít tết và mì ý được chế biến nhanh chóng, chưa đến hai mươi phút đã xong tất cả.

Toàn bộ đèn trong phòng khách đều được tắt đi, chỉ để lại một chiếc đèn trang trí.

Hai người ngồi đối diện nhau. Lục Chi Hằng lấy chai rượu vang rót vào hai cái ly đế cao. Lúc anh đưa cho cô, rượu sóng sánh từng đợt như được rắc thêm bạc vụn.

Bóng đêm trêu người, bầu không khí vô cùng tuyệt vời. Ngay cả tiếng va chạm giữa dao nĩa và chén đĩa cũng êm tai. Tình cảm lặng lẽ dâng trào.

Thời Noãn đột nhiên cảm thấy, nếu ngay lúc này có cùng anh làm gì thì cũng rất hoàn hảo.

Hơn nữa, dường như anh cũng muốn điều đó.

Thời Noãn không biết có nên tẩy trang trước hay không, lỡ như lúc hôn anh dính đầy son hay phấn lót thì cô độn thổ mất.

Phải nói thế nào đây?

Thời Noãn xoắn não, chẳng lẽ ăn xong nói với anh một câu, "Em có thể vào phòng tắm tẩy trang được không ạ?"

Như thế sẽ để lộ cô đang khẩn trương, chắc chắn sẽ bị Lục Chi Hằng trêu một trận.

Ăn xong bữa cơm mà Thời Noãn vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì.

Lục Chi Hằng đứng dậy đem đồ bỏ vào máy rửa bát. Anh mở hộp dâu tây, cẩn thận rửa từng trái.

Xong rồi anh đem ra bàn, hỏi cô: "Noãn Noãn, em muốn xem phim gì?"

Thời Noãn do dự hồi lâu, lấy hết dũng khí nói với anh, "Đột nhiên em không, không muốn xem phim nữa. Không thì chúng ta đi tắm trước rồi..."

Lục Chi Hằng ngẩn ra, nhanh chóng hiểu ý cô. Anh cười, dịu dàng hỏi ý kiến cô, "Em trước hay anh trước?"

Thời Noãn ngại ngùng, cúi đầu không nhìn anh nữa, "Anh trước đi ạ."

"Được." Nét cười trong mắt anh hoàn toàn không thể che được. Đút một trái dâu cho cô, nhẹ nhàng nói, "Em đợi một chút, anh tắm nhanh thôi."

Thời Noãn xua tay, miệng ngậm dâu, "Anh cứ từ từ thôi. Không, không cần phải gấp đâu ạ."

Trái dâu này có hơi lớn làm miệng nhỏ của cô phồng lên. Nuốt xuống chợt có dòng nước đỏ chảy ra, đọng lại trên khóe môi cô.

Xinh đẹp phong tình, giống như đang cố ý câu dẫn anh.

Nhưng ánh mắt cô lại trong vắt, đơn thuần đến không tưởng. Hai điều này kết hợp lại làm cho lòng anh ngứa ngáy tột cùng.

Sao mà không vội được?

Lục Chi Hằng lau giúp cô. Anh đi vào phòng tắm, ngậm ngón tay vào miệng.

Thật ngọt.

Đây là lần tắm rửa nhanh nhất của Lục Chi Hằng. Mười phút sau, anh thay quần áo đi vào phòng khách nhưng lại không thấy cô.

Đi vào phòng ngủ, ban công, thư phòng cũng không thấy. Anh gọi một tiếng, "Noãn Noãn?"

"Dạ, em đang ở trong phòng chiếu phim." Giọng cô vang lên.

Lục Chi Hằng đẩy cửa vào. Khi nhìn rõ tình hình bên trong, mặt anh đen lại.

"Sao cậu lại ở đây?" Giọng anh lạnh đi, mặt khó chịu.

Cố Hoài đang ngồi ở trước mân mê thiết bị chiếu phim quay lại, "Tớ tưởng em gái Noãn Noãn quay phim không về, có một mình cậu ở nhà nên mua bia và đồ nhắm tới cho cậu."

"Kết quả là đến rồi mới biết Noãn Noãn cũng ở đây. Nghe em ấy bảo các cậu muốn xem phim nên tớ nhập bọn luôn."

Thời Noãn thấy tối nay đúng là dở khóc dở cười.

Lúc Lục Chi Hằng đi tắm được nửa phút, cô đang ngồi ở phòng khách xem topic kia.

Vừa mới xem được một chút cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Mở cửa ra thấy Cố Hoài đứng bên ngoài, tay còn cầm theo bia, các loại đồ nhắm.

Lúc đó, anh ta còn ngạc nhiên khi thấy cô, mắt giật vài cái, hỏi: "Em gái Noãn Noãn, em quay phim xong rồi hả? Tối nay em và Lục Chi Hằng có kèo gì à?"

Thời Noãn không thể nói muốn ngủ với Lục Chi Hằng, chỉ có thể trả lời: "Em chuẩn bị xem phim ở nhà với anh ấy ạ."

"Tụi em tính xem phim nào vậy?" Anh ta lại hỏi.

"Dạ...Một bộ phim kinh dị ngừng chiếu lâu rồi ạ, hình như tên là «Trốn thoát»(*)." Cô trả lời.

(*): Tên gốc tiếng Anh là "Get out", công chiếu ở Việt Nam 6/4/2017. Phim đã nhận được nhiều lời khen ngợi từ giới phê bình và đã thu về hơn $253,1 triệu đô la Mỹ trên toàn thế giới trong khi ngân sách làm phim chỉ vỏn vẹn 4,5 triệu USD. Nội dung xoay quanh một cặp đôi khác sắc tộc yêu nhau và những sự thật khủng khiếp ẩn sâu trong gia đình của cô gái.

Nghe thấy thế, anh ta ngạc nhiên, "Khéo quá! Trước đây anh cũng muốn xem phim này nhưng chỉ có một mình. Noãn Noãn, em có phiền không nếu anh xem chung với hai người?"

Bị anh ta dùng ánh mắt tha thiết đó nhìn mình, Thời Noãn không thể mở lời từ chối. Dù gì anh ta cũng luôn nhiệt tình với cô như bạn bè.

"Không sao đâu ạ."

Nghe cô nói thế, Cố Hoài liền đổi giày rồi đi vào phòng chiếu phim.

Phim bắt đầu chiếu. Cố Hoài tự giác ngồi xuống, vẫy tay với Lục Chi Hằng, "Cậu mau lại đây ngồi đi."

Lục Chi Hằng mang tâm tình phức tạp ngồi xuống giữa Thời Noãn và anh ta. Một gói khô mực chìa qua.

Sắc mặt anh rất tệ, không thèm nhận lấy. Cố Hoài đưa khô mực cho Thời Noãn.

Thời Noãn nói cảm ơn, mắt nhìn Lục Chi Hằng ngồi bên cạnh. Cô phát hiện ra anh không vui, mặt phụng phịu giống như cậu bạn nhỏ đang bực bội.

Cô đút cho anh một miếng khô mực, dịu dàng dỗ anh, "Anh đừng nhíu mày nữa. Hôm nay chúng ta cùng nhau xem phim, còn việc kia..."

Cô nhỏ giọng, dán bên tai anh nói, "Sau này mình còn cơ hội mà."

Lục Chi Hằng trầm mặt một lúc rồi hỏi cô: "Sau này là khi nào?"

Thời Noãn không nghĩ anh lại hỏi kỹ như vậy, còn muốn cô báo ngày cụ thể.

Nhưng thấy anh cứng đầu như vậy, cô đành phải đỏ mặt nói ra, "Sẽ...sớm thôi ạ."

Đến lúc này vẻ mặt Lục Chi Hằng mới sáng lên.

Thời Noãn yên tâm nở nụ cười, nhích lại gần anh một chút, tựa đầu lên vai anh vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim.

Phòng chiếu nhà anh đúng là không chê vào đâu được. Hiệu ứng âm thanh lẫn chất lượng hình ảnh đều có thể so với rạp chiếu phim.

Thế nên lúc tới phân đoạn rùng rợn, nhạc từ từ nổi lên kèm theo đó một tiếng hét "Ahhhhhh" vô cùng có lực vang khắp phòng, tất nhiên không phải là của Thời Noãn rồi.

Lúc chiếu tới đoạn kinh dị, cô chỉ vô thức ôm chặt tay Lục Chi Hằng.

Cô quay qua nhìn Cố Hoài, chỉ thấy anh ta đã nhắm chặt hai mắt, mí mắt run run, dáng vẻ sợ sệt.

Lần đầu tiên Thời Noãn gặp một người đàn ông nhát gan hơn cả cô, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Anh ta vừa mới chê là nhàm chán, nhưng bây giờ lại không dám nhìn.

So với phản ứng quá khích của Cố Hoài thì Lục Chi Hằng bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí mắt cũng không thèm chớp, tố chất tâm lý của anh đỉnh thật.

"Cảnh nhát ma qua rồi, anh đừng sợ nữa, có thể mở mắt ra được rồi ạ." Thời Noãn tốt bụng nhắc cho anh.

Cố Hoài nửa tin nửa ngờ hí mắt nhìn thử, khi đã chắc chắn là cái cảnh kinh khủng kia hết rồi, anh ta mới mở lớn mắt.

"Anh không có sợ đâu." Cố Hoài cố cứu lấy hình tượng, "Người đàn ông cao một mét tám mươi tám như anh đây mà sợ mấy cái trò này sao? Ha, nực cười! Chỉ là do anh chưa phản ứng kịp thôi."

"Dạ dạ." Thời Noãn nhịn cười, gật đầu lia lịa, ra vẻ tin tưởng. Đàn ông đều có lòng tự trọng, cô hiểu mà.

Cô đưa cho anh ta cái gối ôm nhỏ màu hồng vừa mới mua, "Anh ôm cái này đi ạ, như vậy sẽ thấy thoải mái hơn."

Hai tiếng sau, phim chiếu xong.

Cố Hoài đứng dậy, trong ngực còn ôm cái gối nhỏ, dè dặt nhìn Lục Chi Hằng, "Điều đầu tiên là, tớ hoàn toàn không sợ chút nào nhé. Trong đời tớ, hai từ này không bao giờ xuất hiện trong từ điển của tớ. Nhưng mà....Ừm...Tối nay có thể cho tớ ngủ ké một đêm không?"

Lục Chi Hằng: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.